Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 514 - Chương 513: Phản Sát (2)

Chưa xác định
Chương 513: Phản sát (2)

Nguyên lai, một phần lớn sức mạnh của kết giới đều dùng để vây khốn Liễu Tướng, cho nên hắn mới có thể dễ dàng thoát thân như thế.

- Hiện tại chỉ còn một mình ngươi rồi.

Một giọng nói bình tĩnh từ phía trước truyền đến, Chử Dương âm trầm ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở phía trước, Chu Nguyên đứng lơ lửng trong hư không, thản nhiên nhìn hắn.

Nguyên văn kết giới ở chỗ này là do lúc trước hắn bố trí sau khi giải quyết Ngô Hải mà ý định của hắn là mượn Nguyên văn kết giới này hạn chế ưu thế về nhân số của đối phương.

Nhìn thoáng qua Nguyên văn kết giới ở phía sau, Chử Dương cười lạnh nói:

- Chu Nguyên, ngươi cho rằng tòa kết giới này có thể vây khốn Liễu Tướng được bao lâu?

Hắn biết rất rõ thực lực của Liễu Tướng, mặc dù tòa kết giới này cũng không yếu, nhưng chỉ sợ là không cần quá lâu là Liễu Tướng có thể đi ra được.

Chu Nguyên cười cười, nói:

- Mặc dù thời gian sẽ không quá lâu ... Nhưng dùng để đối phó ngươi ... Lại là đủ rồi.

Ông!

Chu Nguyên vừa nói xong thì chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình của hắn mãnh liệt bắn ra, trên thân thể có ánh sáng màu xanh ngọc hiển hiện, Thiên Nguyên Bút trong tay cũng chấn động vù vù, lông tơ trắng như tuyết ở chỗ ngòi bút cũng nhanh chóng hóa thành màu đen tuyền.

- Vạn Kình văn!

- Thông Thiên Huyền Giao Lân!

Một hư ảnh giống như một con cá voi lớn xuất hiện ở phía trên Thiên Nguyên Bút, mà ở trên làn da đang tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc của Chu Nguyên cũng có một lớp vảy hiện ra.

Sức mạnh đáng sợ bắt đầu khởi động.

Chu Nguyên này vừa ra tay, là không hề giữ lại.

Hư ảnh hình bút gào thét lao xuống. Vào lúc này, một ngọn núi ở phía dưới đều bị chặt đứt.

Vào lúc này, sắc mặt của Chử Dương kia cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng. Hiển nhiên là hắn cũng đã nhận ra đòn tấn công kia của Chu Nguyên khủng bố đến mức nào. Cho nên hắn không dám lãnh đạm, một thanh kiếm màu vàng chậm rãi bay lên, bị hắn nắm trong tay.

Đó là một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve, xung quanh thân kiếm có sóng chấn động dập dờn, rét lạnh như băng.

- Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Hạ phẩm, Kiếm Thiên Hà!

Nguyên khí gào thét lao ra, thanh kiếm màu vàng kia chuyển động, giống như là tạo thành một dòng sông bằng kiếm khí lưu chuyển, cuối cùng đột nhiên phóng lên trời, cùng hung hăng đập tới Thiên Nguyên Bút đang đánh xuống.

Hiển nhiên là lúc này Chử Dương cũng đã dốc hết toàn lực.

Keng!

Hai đòn tấn công đáng sợ đụng vào nhau, sóng xung kích cuồng bạo quét ngang ra, mấy đỉnh núi ở chung quanh lập tức bị phá hủy, đá lớn bay tung tóe.

Phanh!

Cuối cùng, dòng sông bằng kiếm khí cũng không chịu được trước, nó nhanh chóng vỡ ra, còn thế đi của hư ảnh hình bút vẫn không giảm, thanh kiếm màu vàng kia đều bị nó đánh bay ngược trở lại.

Phốc!

Chử Dương cũng chịu ảnh hướng đến, sắc mặt trắng bệch, sau đó hắn phun ra một búng máu tươi và thân hình của hắn chật vật bay ngược ra ngoài, trong mắt của hắn có xuất hiện sự kinh hãi.

Tới khi Chu Nguyên chính thức bày ra thực lực thì hắn mới hiểu được, sức chiến đấu của người phía trước khủng bố đến mức nào.

Khó trách ngay cả Ngô Hải đều thua ở trong tay của hắn.

- Bá!

Nhưng mà khi thân hình của Chử Dương đang bay ngược trở lại thì bóng người của Chu Nguyên lại giống như là Quỷ Mị xuất hiện ở phía trước hắn. Chỉ sau nháy mắt, giống như là có thêm giọng nói trầm thấp vang lên.

- Thiên Dương hỏa!

Ngọn lửa màu xanh gào thét lao ra, mang theo nhiệt độ khủng bố, bị Chu Nguyên phun về phía Chử Dương.

Phát giác được nhiệt độ cao của ngọn lửa màu xanh kia, sắc mặt của Chử Dương lại tiếp tục biến đối, bất chấp thương thế bên trong cơ thể, vội vàng vận chuyển nguyên khí, một đám kiếm khí dày đặc gào thét lao ra, va chạm cùng ngọn lửa màu xanh kia.

Xuy xuy!

Ở chỗ cả hai va chạm, ngay cả không gian đều bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Vào lúc này, đỉnh núi ở phía dưới cũng bị đốt cháy, ngay cả núi đá đều có dấu hiệu hòa tan.

- Đáng chết!

Lúc này, sắc mặt của Chử Dương trở nên tái nhợt, đòn tấn công liên miên mà hung ác của Chu Nguyên thật quá đáng sợ, chỉ mới đối mặt trong khoảng thời gian ngắn ngủn, hắn đã bị bức phải chật vật như thế.

- Không thể tiếp tục ngạnh chiến nữa. Chỉ cần chờ một lúc nữa là Liễu Tướng đã có thể đánh vỡ Nguyên văn kết giới, đến lúc đó liên thủ cùng hắn có thể khiến cho cục diện biến thành hòa nhau!

Trong nội tâm nghĩ đến như vậy, Chử Dương hít sâu một hơi, ở trong khí hải, từng viên tinh thể nguyên khí chấn động, không ngừng có nguyên khí hùng hồn chảy xuôi đi ra, cuối cùng hóa thành kiếm khí, tiếp tục chống cự ngọn lửa màu xanh kia.

Nhưng mà, ngay khi ngọn lửa màu xanh kia giằng co cùng với kiếm khí rét lạnh của hắn thì bỗng nhiên, từ phía sau ngọn lửa màu xanh kia, một cánh tay duỗi ra, bên trên có lớp vảy lóe ra ánh sáng màu xanh da trời.

Kiếm khí lướt qua, nhưng mà cũng chỉ có thể xé nát một vài miếng vảy trên cánh tay, nhưng bên dưới lớp vảy, ánh sáng màu xanh ngọc hiển hiện, kiếm khí cũng không thể cắt sâu xuống được.

Ơ chỗ cánh tay kia, năm ngón tay nắm chặt, một quyền đánh tan nguyên khí, mang theo tiếng âm bạo nhanh chóng phóng đại ở trong con mắt Chử Dương.

Những tầng phòng ngự bằng nguyên khí mà Chử Dương đã tạo ra đều bị một quyền này dễ dàng nghiền nát.

Bành!

Chử Dương kia căn bản là không kịp phản ứng lại, một quyền ẩn chứa lực đạo đáng sợ kia đã đánh ở trên lồng ngực của hắn.

Phốc!

Chử Dương phun ra một búng máu tươi, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng trắng thêm, ánh mắt của hắn vẫn gắt gao nhìn về phía trước, chỉ thấy được ở chỗ đó ngọn lửa màu xanh kia chậm rãi rút đi, một bóng người thon dài xuất hiện.

- Ngươi xem, ta đã nói rồi ... Chút thời gian như vậy là đủ rồi.

Chu Nguyên ngửa mặt lên, nhìn qua Chử Dương, nở nụ cười sáng lạn.

Chử Dương cảm thấy chua sót, trong nội tâm tràn đầy hối hận, Chu Nguyên này quá xảo trá rồi. Đúng lý ra ngay từ đầu, bọn họ nên phân thêm người đồng thời ra tay, loại bỏ hắn ra khỏi cuộc thi này.

Nhưng đáng tiếc ... cục diện vốn dĩ tốt đẹp bây giờ đã hỏng mất rồi.

- Chu Nguyên ... Ngươi chớ đắc ý, cho dù ngươi có thể chiến thắng chúng ta thì như thế nào? Ngươi căn bản không qua được một cửa của Viên Hồng sư huynh!

- Cho dù ba người Chu Thái, Trương Diễn đồng thời liên thủ thì cũng không có khả năng chiến thắng Viên Hồng sư huynh!

Chử Dương nắm chặt bàn tay của Chu Nguyên, khóe miệng có nụ cười châm chọc hiện ra đến, cuối cùng mí mắt theo thời gian trôi qua dần khép lại, hiển nhiên là cũng đã trọng thương dẫn đến hôn mê.

Lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên vẫn cực kỳ lạnh nhạt, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay của Chử Dương và nhẹ nhàng gỡ ra.

- Làm sao mà ngươi có thể chắc chắn ta không qua được một cửa kia?

...

Oanh!

Trên một bệ đá, Nguyên văn kết giới bỗng nhiên nổ tung lên.

Từ trong đó, một bóng người nhanh chóng lao ra, đúng là Liễu Tướng. Ngay sau khi vừa xông ra khỏi kết giới, hắn đã quát lên một tiếng chói tai:

- Chu Nguyên, ngươi cho rằng chỉ bằng một cái kết giới có thể ngăn trở ta hay sao?

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trước rồi con ngươi bỗng nhiên mãnh liệt co rụt lại.

Chỉ thấy được ở trên đỉnh núi, một bóng người ngồi ở bên vách núi, một chân thả xuống bên ngoài vách núi, ở trên vai của hắn có khiêng một cây bút màu đen, lông tơ trắng như tuyết từ chỗ ngòi bút rủ xuống tựa như xiềng xích màu trắng.

Mà phía đầu kia của lông tơ có một bóng người chật vật đang bị trói lại, không biết sống chết.

Người này đương nhiên chính là Chử Dương!

Trên đỉnh núi, bóng người trẻ tuổi kia hơi cúi đầu, ánh mắt bình thản nhìn qua người vừa phá vỡ kết giới mà ra là Liễu Tướng, sau đó chậm rãi đứng dậy, vất Chử Dương qua một bên, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào Liễu Tướng.

- Cuối cùng ngươi cũng đã đi ra rồi sao? Lâu quá đấy

- Nhưng nếu đã đi ra, vậy thì chuẩn bị đi cùng sư huynh của ngươi thôi.

Bình Luận (0)
Comment