Trận chiến đấu với Liễu Tướng chấm dứt nhanh đến mức vượt ra ngoài dự định của Chu Nguyên, bởi vì sau khi nhìn thấy Chu Nguyên có thể đánh bại Chử Dương trong thời gian ngắn như vậy, dũng khí của Liễu Tướng đã hạ thấp ba phần. Cho nên khi Chu Nguyên phát động đòn tấn công thì không lâu sau, hắn đã bị đánh tan tác.
Cuối cùng, Liễu Tướng trọng thương, hôn mê.
Trên đỉnh núi bừa bộn, Chu Nguyên xếp bằng, Thiên Nguyên Bút cắm ngược ở trước mặt, ngòi bút hướng lên, có lông tơ trắng như tuyết giống như là xiềng xích rủ xuống vách núi, ở bên trên xiềng xích treo hai bóng người trọng thương, hôn mê.
Hai người này đúng là Chử Dương cùng Liễu Tướng.
Khác với sự hùng hổ lúc trước khi hai người đuổi giết Chu Nguyên, hiện tại, bọn họ hiển nhiên là mới thể nghiệm được cái gì mới thật sự là chó nhà có tang.
Sau khi giải quyết được hai người Chử Dương, Chu Nguyên cũng không có vội vã khởi hành, liên tiếp trải qua ba trận chiến lớn, nguyên khí trong cơ thể hắn cũng đã tiêu hao thật lớn, nếu như không phải là hắn có được khí phủ biến dị màu Huyết Hồng, bất luận trình độ hùng hậu hay là tốc độ khôi phục của nguyên khí đều viễn siêu người bên ngoài thì chỉ sợ ba trận chiến lớn này có thể ép khô nguyên khí của hắn.
Hô.
Lúc này, trong hơi thở của Chu Nguyên có tiếng hít thở truyền ra, theo thời gian trôi qua, tiếng phát ra càng ngày càng ra vang dội, ẩn ẩn lại là có thêm tiếng rồng ngâm vang lên.
Long Hấp Thuật!
Nguyên khí trong trời đất, hóa thành khí trắng cuồn cuộn lao đến, cuối cùng hóa thành từng sợi khí lưu màu trắng, bị hắn nuốt vào trong cơ thể, trải qua luyện hóa, đầu nhập vào bên trong khí phủ.
Mà cảm thụ được nguyên khí trong cơ thể đã khôi phục được một nửa, Chu Nguyên mới ngẩng đầu, nhìn qua phía trên Thủ Tịch Phong bị mây mù lượn lờ, che phủ.
Hôm nay, ngoại trừ Viên Hồng thì một mạch của Lục Hồng cơ bản xem như bị hắn diệt sạch rồi.
Nhưng mà, lúc trước có một câu Chử Dương ngược lại là nói không sai, xét đến cùng, trận chiến của bọn họ chỉ là phụ gia mà thôi, đòn sát thủ chính thức của một mạch Lục Hồng chính là Viên Hồng sâu không lường được kia.
- Cũng không biết lúc này Chu Thái sư huynh bọn họ ra sao ...
Hắn nhắm hai mắt lại, tiếp tục khôi phục nguyên khí. Cho dù trận chiến kia có kết quả ra sao thì hắn cũng phải khôi phục trạng thái đến đỉnh phong, lại giải quyết người cuối cùng của một mạch Lục Hồng đang chiến đấu với Hàn Ngọc kia.
Về phần Viên Hồng, nếu như hắn thật sự lợi hại như lời Chử Dương nói vậy thì cuối cùng chung quy là sẽ gặp.
...
Mà khi Chu Nguyên đang cố gắng khôi phục nguyên khí của bản thân thì hắn lại không biết, bởi vì hắn đào thải hai người Chử Dương, Liễu Tướng đã làm cho mọi người bên ngoài Thủ Tịch Phong ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Ai cũng không nghĩ tới, đối mặt với sự đuổi giết của hai người Chử Dương, Chu Nguyên vậy mà lại có thể âm thầm bố trí Nguyên văn kết giới, rồi dẫn hai người vào trong đó, sau đó phân cắt hai người ra và đánh bại từng người một.
Thực lực cùng thủ đoạn như vậy rốt cục làm cho tất cả mọi người không thể không bắt đầu coi trọng hơn người đệ tử đai tím được coi là yếu nhất này.
Bên ngoài Thủ Tịch Phong.
Vô số tiếng bàn luận xôn xao rung động vẫn còn tiếp tục vang lên.
Đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên đều tỏ ra hưng phấn, bọn họ không ngừng xì xào bàn tán. Khi nhìn về phía bóng người đang ngồi xếp bằng, khôi phục nguyên khí bên trong Thủ Tịch Phong, trong ánh mắt không khỏi hiện lên thần sắc kính nể.
Chu Nguyên đã liên tiếp đánh bại bốn người tham tuyển của một mạch Lục Hồng rồi ... Chiến tích bực này đủ để làm cho người ta cảm thấy kinh diễm rồi.
Lúc vừa mới bắt đầu, trong bọn họ cũng không có thiếu người dị nghị đối với chuyện Chu Nguyên được phép tham tuyển, dù sao so sánh với một vài đệ tử đai tím có uy tín lâu năm khác, Chu Nguyên đích thật là làm cho bọn họ có cảm giác chưa đủ thực lực.
Nhưng đã đến lúc này, loại nghi vấn này cuối cùng đã triệt để biến mất.
Lúc này, trên một tảng đá bên vách núi, Yêu Yêu ôm Thôn Thôn, ưu nhã ngồi, đôi mắt sáng của nàng như có như không nhìn về phía bóng người trong Thủ Tịch Phong kia, cặp môi đỏ mọng hơi nhếch lên.
Chu Nguyên đi vào Thương Huyền Tông đã một năm rồi.
Mà trong một năm này, hắn cũng đã phát triển với một tốc độ kinh người.
Lúc trước, thiếu niên đi ra từ Đại Chu Vương Triều, rốt cục bắt đầu tỏa ra hào quang thuộc về hắn, làm cho mọi người tập trung chú ý.
...
Mà lúc này, trong khi đệ tử trong hai mạch của Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng hưng phấn thì bên kia, đệ tử trong một mạch của Lục Hồng tắc thì lại lâm vào trong yên lặng, nguyên một đám sắc mặt khó coi, đồng thời lại cảm thấy khó có thể tin.
Hơn nửa năm trước, không có bất kì ai trong bọn họ chú trọng đến Chu Nguyên này. Nhưng hôm nay, người sau lại bằng vào sức của một người làm cho một mạch bọn họ phải rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như thế.
Lúc này, khuôn mặt già nua của Lục Hồng đã âm trầm như trời đầy mây đen, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra lúc này ông ta đang cực kỳ tức giận, cho nên đệ tử ở chung quanh đều lặng lẽ tản ra, không dám lên tiếng để bị mắng cả.
Lục Hồng cố gắng hít một hơi thật sâu, áp chế sự tức giận ở trong lòng, cố gắng không làm cho mình quá mức thất thố.
Bởi vì lúc này ngay cả ông ta cũng không thể không thừa nhận, trong lúc ông không hề hay biết, nhân vật mới mà mình một mực đều không nhìn trúng lại đã trưởng thành đến một bước này ...
Nếu như đợi thêm một năm nữa, chỉ sợ Viên Hồng chưa chắc sẽ lấy được vị trí đệ tử thủ tịch.
Nhưng mà khá tốt, ông trời chung quy là đứng ở bên phía hắn, cuộc thi tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch năm nay đã bắt đầu rồi ...
...
Kỳ thật không phải có chỉ là rất nhiều đệ tử cùng với các trưởng lão như Thẩm Thái Uyên, Lục Hồng, thậm chí ở trên không trung, Thanh Dương chưởng môn cùng năm vị phong chủ đều chú ý đến tình huống ở nơi này.
- Chu Nguyên này thật đúng là một cái hạt giống rất không tệ, tương lai có thể trở thành Thánh Tử.
Thanh Dương chưởng môn cảm thán.
Thánh Tử của Thương Huyền Tông đều là thiên tài mà tông môn hao hết tâm tư bồi dưỡng mới được đến, có thể nói là trụ cột trong tương lai của tông môn. Mà Thanh Dương chưởng môn cho đánh giá như vậy, không thể bảo là không cao.
Nhưng mấy vị phong chủ cũng đều không có ý phản đối.
Thậm chí Liên Y phong chủ của Tuyết Liên Phong còn nhìn sang Linh Quân phong chủ, cười nói:
- Xem ra có người muốn khẩn trương.
Mặc dù nghe được ý châm chọc trong lời nói của Liên Y phong chủ nhưng khuôn mặt tuấn mỹ của Linh Quân phong chủ vẫn không có gì thay đổi. Ông nhìn lướt qua chỗ bóng người đang ngồi khôi phục nguyên khí trên Thủ Tịch Phong và bình tĩnh nói:
- Thiên phú của người đệ tử này hoàn toàn chính xác là không tệ, nhưng đáng tiếc, năm nay, chỉ sợ còn chưa tới phiên hắn ngồi vào vị trí đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong.
Đối với chuyện bốn người Ngô Hải bị Chu Nguyên đánh bại, Linh Quân phong chủ căn bản cũng không có quá mức để ý, bởi vì ông biết rõ, những người này căn bản cũng không phải là người được chọn lựa cho vị trí đệ tử thủ tịch.
Bọn họ tham gia chỉ là để tăng thanh thế cho một mạch của Lục Hồng mà thôi, sát chiêu chính thức vẫn như cũ là ở trên người Viên Hồng.
...
Nửa nén hương sau.
Chu Nguyên đứng dậy, vươn tay cầm lấy Thiên Nguyên Bút, thân hình phóng lên trời, lông tơ trắng như tuyết vẫn quấn chặt lấy hai bóng người còn đang hôn mê.
Xa xa trên một bệ đá trong mây mù.
Chiến đấu kịch liệt ở nơi này còn chưa kết thúc.
Hai bóng người hung hãn chiến đấu, nguyên khí cường hoành không ngừng quét ngang, liên tục tạo thành những vết cắt sâu ở trên bệ đá.
Phanh!
Lại là một lần va chạm nữa, hai bóng người đều bay ngược trở ra.
Hàn Ngọc lau đi vết máu ở khóe miệng, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nhìn chằm chằm vào đối phương, nam tử có tên Chu Kình kia.
Thực lực của hai người không sai biệt quá nhiều, cho nên mặc dù đánh nhau cả nửa ngày, ai cũng không thể lấy được thế thượng phong.
Chu Kình cũng há miệng, thở gấp, hắn nhìn qua Hàn Ngọc, mỉa mai cười nói:
- Hàn Ngọc, xem ra cô rất muốn nhanh chóng đánh bại ta. Như thế nào? Là muốn đi giúp tên kia phải không?
Trong lúc hai người giao thủ, hắn có thể cảm giác được rõ ràng Hàn Ngọc vô cùng cấp bách, mà chính là vì loại cấp bách này, Hàn Ngọc ngược lại mấy lần còn bị hắn nắm lấy cơ hội, nếu như không phải là tốc độ của nàng quá nhanh thì nói không chừng đã sớm bị hắn đánh bại.
Thấy Chu Kình đã nhận ra, sắc mặt của Hàn Ngọc không khỏi trầm xuống.
- Ha ha ha. Thời gian đã lâu như vậy, ta cảm thấy tên kia chỉ sợ đã bị giải quyết rồi.
Chu Kình trêu tức nói.
- Cô cứ nói xem đợi lát nữa, sau khi hai người Chử Dương, Liễu Tướng trở về, cô sẽ có vẻ mặt tuyệt vọng như thế nào nhỉ?
Hàn Ngọc nghiến chặt hàm răng, ánh mắt lạnh lùng, không có nói nhảm thêm nữa, nguyên khí bắt đầu khởi động, giống như là muốn lại một lần nữa phát động đòn tấn công.
Nàng phải mau chóng đánh bại Chu Kình, sau đó đi trợ giúp Chu Nguyên, bằng không thì cục diện sẽ không thể cứu vãn được.
Nhưng mà, khi thân hình của nàng vừa động, nàng lập tức nghe thấy một tiếng xé gió vang lên.
Chu Kình cũng ngẩng đầu, nhìn qua mây mù ở xa xa, nhếch miệng nở nụ cười, nói:
- Xem ra ngươi muốn xong rồi.
Hàn Ngọc ngẩng đầu lên nhìn qua chỗ mây mù chấn động, khuôn mặt có chút tái nhợt.
Sau đó chỗ mây mù bị xé nứt, một bóng người chậm rãi bay đến.
Ngay sau khi nhìn thấy người đến là ai, nụ cười trêu tức ở trên mặt Chu Kình lập tức cứng lại.
Mà lúc này cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận phơn phớt của Hàn Ngọc cũng mở lớn.
- Chu … Chu Nguyên?
Người vừa hiện thân tự nhiên chính là Chu Nguyên. Lúc này, hắn cười cười với Hàn Ngọc, sau đó quay đầu nhìn qua Chu Kình, cánh tay hất Thiên Nguyên Bút lên, hai bóng người bị trói chặt giống như là lợn chết lập tức lăn đi ra ngoài, lắn đến dưới chân người sau.
- Ngươi mới vừa nói ...
- Ai muốn xong rồi?
Nhìn qua hai bóng người đang bị trói chặt ở trước mắt, Chu Kình lập tức ngây ngốc. Nhưng chỉ sau nháy mắt, một luồng khí lạnh nhanh chóng xuất hiện và từ lòng bàn chân bay thẳng lên đến đỉnh đầu.
Trong mắt của hắn hiện ra sự sợ hãi nồng đậm.