Khi thân ảnh của hai người Chử Dương cùng Liễu Tương vẫn còn đang hôn mê bị ném lăn xuống dưới chân Chu Kình thì thân thể của hắn không nhịn được hơi run rẩy, vẻ sợ hãi trong mắt cũng không còn có thể che giấu được.
Chu Kình nhìn về phía Chu Nguyên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh sợ cùng khó có thể tin.
Hắn không thể ngờ rằng, dù là hai người Chử Dương cùng Liễu Tương đã liên thủ truy sát Chu Nguyên, vậy mà kết quả cuối cùng lại là hai người bị đánh bại...
Từ khi nào mà thực lực của tên Chu Nguyên này lại mạnh tới nhường này?
Người kinh ngạc cũng không phải chỉ có mình Chu Kình, gương mặt xinh đẹp của Hàn Ngọc cũng lộ ra vẻ kinh hãi, hiển nhiên nàng cũng chưa từng hi vọng quá nhiều về việc Chu Nguyên có thể đánh bại hai người Chử Dương, thuận lợi trở về.
Thực lực của kẻ này đã phải mạnh tới mức nào mới có thể lấy sức một mình đánh bại hai người nhanh chóng như vậy?
Hàn Ngọc nuốt nước miếng, cảm thấy xấu hổ tới cực điểm. Bởi vì từ lúc mới bắt đầu nàng còn ghét bỏ Chu Nguyên sẽ gây cản trở, nhưng bây giờ không ngờ là chính Chu Nguyên mới là người đứng ra ngăn cơn sóng dữ.
Toàn thân Chu Kình lạnh lẽo, nếu như lúc trước còn có một chút chiến ý thì lúc này lại đã triệt để tiêu tan, bởi vì cho đến lúc này thì nhất mạch bọn hắn đã có bốn người bị thua trong tay Chu Nguyên...
Thế là trong một cái chớp mắt tiếp theo, thân hình Chu Kình đột nhiên bắn ngược về phía sau, trực tiếp lựa chọn rút lui.
“Kẻ này quá mạnh, ta không thể chống lại, phải đi tìm sư huynh Viên Hồng!”
Trong mắt Chu Kình còn mang theo vẻ sợ hãi, tốc độ cũng cố gắng đạt tới mức cực hạn.
Chỉ tiếc ngay tại thời điểm mà hắn vừa lùi lại thì Chu Nguyên vốn đang đứng cách đó không xa đã chợt biến mất, hóa thành một luồng khói xanh từ từ tiêu tán.
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng nguyên khí cực kỳ cuồng bạo đột nhiên ập đến từ sau lưng Chu Kình, một nắm đấm mang theo tiếng gió rít đập mạnh mà tới, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy nắm đấm này được bao phủ bởi từng lớp vảy sắc bén cùng một tầng ánh sáng màu ngọc bích.
Nguyên khí cuồn cuộn chấn động cả hư không, phát ra từng tiếng sấm nổ.
Chu Kình cũng cảm nhận được đòn tấn công cực kỳ hung hãn kia, vội vàng vận chuyển nguyên khí bên trong cơ thể, mở thành một tấm thuẫn ngăn ở sau lưng.
Oanh!
Chỉ tiếc khi nắm đấm tỏa ra hào quang màu xanh ngọc kia lao tới thì tất cả lớp phòng ngự nguyên khí đều bị phá nát chỉ trong khoảnh khắc, mà nắm đấm ấy cũng dần dần phóng to trong mắt Chu Kình, cuối cùng đập mạnh vào thân thể hắn.
Phốc phốc!
Trong nháy mắt đỏ, Chu Kình tựa như bị một con quái thú khổng lồ va chạm trực diện, miệng phun máu tươi, thân hình không nhịn được bay ngược lại phía sau.
Lúc này, Chu Kình mới nhìn rõ thân ảnh Chu Nguyên dần dần hiển hiện ở đằng sau vị trí mình vừa đứng, bóng hình người thanh niên ấy dù có chút gầy gò, nhưng trong mắt Chu Kình lại tựa như một con quái thú đến từ thời viễn cổ.
Lúc này, hắn đã hiểu được vì sao Ngô Hải chỉ bị trúng một quyền của Chu Nguyên mà lại bị đánh bại...
Bàn tay Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút, nhìn Chu Kình bị bay rớt ra ngoài, ánh mắt không có chút nào gợn sóng, thân hình lại bắn mãnh liệt mà ra, ngòi bút màu tuyết trắng lướt qua mặt đất mang theo từng tia lửa đỏ.
Dần dần, đầu bút màu tuyết trắng cũng trở nên tối tăm, thần bí mà thâm thúy.
Ôngg!
Ngòi bút lao ra, xé rách hư không, hóa thành một bóng đen bay thẳng về phía Chu Kình với tốc độ nhanh như tia chớp.
- Ta nhận thua!
Nhìn thấy bóng đen càng ngày càng tới gần, một chút dũng khí còn sót lại của Chu Kình cũng sụp đổ, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn khàn cả giọng hô lên.
Ông!
Ngay lúc đó, ngòi bút sắc bén đang lao tới đột nhiên dừng lại ở vị trí cách mặt của Chu Kình còn chưa tới nửa tấc, gió xoáy đập vào mặt khiến cho trên má Chu Kình bị cứa ra từng vết máu.
Chu Nguyên thu hồi Thiên Nguyên Bút, cũng không quá để ý tới kẻ thua cuộc này.
Có lẽ là loại thái độ coi thường này của Chu Nguyên khiến cho Chu Kình xấu hổ cùng giận dữ, thế là hắn cắn răng, lạnh lùng nói:
- Chu Nguyên, đừng vội đắc ý, chẳng bao lâu nữa chính ngươi cũng sẽ phải nếm thử cảm giác như của ta lúc này!
- Viên Hồng sư huynh sẽ để ngươi biết cái gì gọi là sợ hãi!
Chu Nguyên nghe vậy thì cười một tiếng, nói:
- Nói vậy thì ta cũng muốn lĩnh giáo một chút đây!
Nói xong, Chu Nguyên lại không thèm để ý tới Chu Kình, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngọc đang đứng ở một bên.
Lúc này, Hàn Ngọc vẫn còn chưa tỉnh hồn lại. Không ngờ Chu Kình - đối thủ mà nàng phải cố gắng lắm mới chống đỡ được lại chịu thất bại thảm hại trước mặt Chu Nguyên một cách nhanh chóng như thế.
- Ta muốn đi về phía đỉnh núi! -Chu Nguyên nhìn Hàn Ngọc, nói.
Hàn Ngọc lấy lại tinh thần, lông mày cũng hơi nhăn lại, thấp thỏm nói:
- Cũng không biết mấy người sư tỷ Lữ Yên thế nào rồi?
Tuy rằng nhờ có sự giúp đỡ của Chu Nguyên thì bọn họ đã lấy được đại thắng ở chiến trường bên này, thế nhưng chiến trường mang tính quyết định lại là cuộc chiến giữa ba người Lữ Yên, Trương Diễn cùng Chu Thái liên thủ đối chiến với Viên Hồng ở bên kia.
- Đi xem liền biết!
Chu Nguyên nói, sau đó thân hình phóng lên tận trời, xuyên qua mây mù trùng điệp, thẳng đến đỉnh núi mà đi.
Hàn Ngọc thấy vậy, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nhanh chóng đi theo.
Dù sao đã cố gắng tới một bước này, muốn gì cũng phải đi nhìn xem một chút!
Hai bóng người lướt qua từng tòa bệ đá, dần dần tiến lên phía trên, khi quãng đường đi được càng ngày càng lên cao, bọn họ cũng bắt đầu nhìn thấy từng tòa bệ đá vỡ vụn, khắp nơi hỗn độn một mảnh.
Hiển nhiên, nơi này đã diễn ra một cuộc chiến đấu cực kỳ kịch liệt.
Hàn Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này thì gương mặt không khỏi hiện lên vẻ khẩn trương, căn cứ vào lực phá hoại như thế này cũng đủ hiểu là bản thân nàng không thể so được.
Mà lại, điều làm cho nàng sợ hãi nhất chính là, dù cho bọn họ đã sắp đến gần đỉnh núi nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ một đợt dao động của nguyên khí nào. Điều này chứng tỏ cuộc chiến hẳn là đã kết thúc rồi?
“Không biết ba người sư tỷ Lữ Yên có thắng không?”
Cuối cùng, hai người xuyên qua mây mù, rơi vào đỉnh núi Thủ tịch phong, đến tận đây tầm mắt vẫn bị che phủ bởi mây mù bốn phía.
Chu Nguyên nhìn về phía trước, không chút nào sợ hãi mà cất bước đi về phía trước.
Trên đỉnh núi có một khu vực quảng trường rộng lớn, Chu Nguyên bước chậm ở bên trên, cảm nhận bốn phía yên tĩnh mà vắng lặng, cứ đi như vậy được một lúc thì bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về một phía nào đó.
Chu Nguyên vung mạnh tay áo lên, nguyên khí cuồn cuộn trực tiếp cuốn đi mây mù cản trở phía trước mặt.
Cảnh tượng dần dần trở nên rõ ràng...
Thế rồi, Chu Nguyên cùng Hàn Ngọc đều nhìn thấy, ngay tại phía trước nơi trung tâm của quảng trường, có một chiếc ghế đá đứng sừng sững, đó chính là Thủ Tịch Chi Tọa*.
*Thủ Tịch Chi Tọa: chiếc ghế của Thủ tịch.
Mà lúc này, có một bóng người đang ngồi dựa vào trên ghế đá.
Chu Nguyên nhìn thấy người này thì không nhịn được nhăn mày lại.
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Ngọc cũng lập tức trở nên trắng bệch.
Bởi vì bóng người kia chính là Viên Hồng!
-Viên Hồng, ba người sư tử Lữ Yên ở đâu? -Hàn Ngọc cắn chặt hai hàm răng, run rẩy hỏi.
Viên Hồng nhẹ nhàng gõ ngón tay lên thành ghế, chậm rãi ngước đầu lên, trong con mắt tràn ngập vẻ tàn ác tựa như một con thú dữ.
Khi hắn nhìn thấy hai người Chu Nguyên xuất hiện thì cũng hơi kinh ngạc, nhưng lại chợt nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng hếu tựa như Ác Ma.
Sau đó hắn giơ ngón tay lên, chỉ chỉ bên phải.
Chỉ thấy khu vực ở bên đó đã bị hoàn toàn vỡ nát, gần một nửa đỉnh núi đều sụp đổ, mà ở một chỗ hố to, có ba bóng người toàn thân chảy đầy máu tươi nằm yên, phát ra từng tiếng hít thở mong manh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi tay nhỏ của Hàn Ngọc không nhịn được gắt gao che miệng lại.
Viên Hồng vặn đầu, không thèm để ý tới hai người trước mắt, chỉ phất tay tựa như đuổi ruồi:
- Mặc dù ta cũng khá ngạc nhiên khi hai người các ngươi có thể đi được tới nơi đây...
- Nhưng là, tốt nhất là các ngươi hãy chủ động nhận thua đi. -Viên Hồng dựa vào thành ghế, hai mắt nhắm lại, thần sắc cực kỳ kiêu căng.
Toàn thân Hàn Ngọc run lên nhè nhẹ, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên, lại không ngờ là lại thấy Chu Nguyên đang cười cười.
Sau đó Chu Nguyên chậm rãi đi tới, bước chân vững vàng không e ngại chút nào.
Thiên Nguyên Bút nắm trong tay hắn kề sát đất bắn lên từng tia lửa đỏ, hắn nâng bút lên, cuối cùng chỉ về phía Viên Hồng đang ngồi trên ghế đá:
- Viên Hồng sư huynh, xuống chơi đùa một chút chứ nhỉ?
- Bởi vì, cái vị trí kia... Chu Nguyên ta cũng muốn ngồi lên!