Bên ngoài Thủ tịch phong của Thánh Nguyên Phong.
Vô số ánh mắt đều tập trung về đỉnh núi được bao phủ bởi mây mù quanh năm kia, thậm chí là sáu người Chưởng giáo Thanh Dương cũng đều đưa ánh mắt nhìn về phía này.
Chưởng giáo Thanh Dương nhìn thân ảnh cường tráng đang ngồi trên ghế đá kia, cảm thán một tiếng:
- Thực lực của người đệ tử Viên Hồng này quả là không yếu. Với năng lực như vậy thì dù cho có ở lại Kiếm Lai phong thì cũng sẽ đủ để trở thành một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí đệ tử Thủ tịch.
Trong lúc Chu Nguyên đang đánh bại đám người Chử Dương thì hiển nhiên là trên đỉnh núi cũng bạo phát ra một trận chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Sáu người Chưởng giáo Thanh Dương cùng tất cả người đứng xem bên ngoài cũng quan sát được cuộc chiến này.
Phải nói là trận chiến này cực kỳ kịch liệt, bất luận là Chu Thái, Lữ Yên, hay Trương Diễn đều rất mạnh, thế nhưng đáng tiếc là cuối cùng vẫn thua ở dưới tay Viên Hồng.
Bởi vì, thực lực của Viên Hồng mạnh vượt quá sự dự đoán của mọi ngươi.
Cảnh giới của ba người Chu Thái đều ở cấp độ bát trọng thiên trung kỳ, thế nhưng Viên Hồng lại là bát trọng thiên đỉnh phong, cách cấp độ cửu trọng thiên cũng chỉ là một bước.
Với thực lực như vậy thì hiển nhiên là đã vượt xa so với ba người Chu Thái, thế nên cuối cùng ba người họ thất bại cũng không oan.
Phong chủ Linh Quân nhìn cảnh tượng này với vẻ lạnh nhạt, nói:
- Khi Viên Hồng còn ở Kiếm Lai phong thì đã thể hiện ra thiên phú không tầm thường. Thế nên có thể có chiến tích huy hoàng như vậy thì cũng không kỳ quái.
Phong chủ Liên Y cười lạnh nói:
- Nghe nói có người không để ý thân phận còn tự tay chỉ điểm cho hắn không ít nữa mà!
Hiển nhiên là nàng đang châm chọc Phong chủ Linh Quân có ý đồ xấu, vì để cho nhất mạch của Lục Hồng chiếm được vị trí Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong mà không ngần ngại sử dụng thủ đoạn, tự mình ra tay.
Phong chủ Linh Quân bình tĩnh nói:
- Dù sao thì hắn cũng là đệ tử cũ của Kiếm Lai phong chúng ta. Ta thấy hắn có thiên phú, có nghị lực, nổi lên lòng yêu tài, liền không nhịn được chỉ điểm một chút.
Nói đoạn, lại nhìn thoáng qua Phong chủ Liên y, cười nói:
- Liên Y Phong Chủ cũng đừng vội, chẳng phải là còn chưa có kết quả cuối cùng à? Đừng quên là người đệ tử Chu Nguyên kia cũng leo tới được đỉnh núi, nói không chừng hắn lại có thể sáng tạo kỳ tích mà ba người Chu Thái không thể làm được thì sao?
Dù nói vậy nhưng không khó để nghe ra sự trêu tức trong câu nói của Linh Quân.
Mặc dù Chu Nguyên đánh bại được năm người Chử Dương, nhưng nếu đem so với chiến tích đánh bại ba người Chu Thái của Viên Hồng thì chẳng đáng là gì.
Bởi vì nếu đổi lại là một trong ba người Chu Thái thì có lẽ cũng có thể đạt được chiến tích như Chu Nguyên, nhưng cả ba người bọn họ lại thua ở dưới tay Viên Hồng, từ đó cũng có thể thấy được độ chênh lệch về đẳng cấp của Viên Hồng so với những người khác là cao tới bao nhiêu...
Phong chủ Linh Quân dám nói như thế thì cũng đã để lộ ra sự tự tin rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hiển nhiên là Phong chủ Liên Y cũng hiểu ý tứ trong câu nói của Phong chủ Linh Quân, thế là trên khuôn mặt tuyệt mỹ không nhịn được hiện lên vẻ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn thu liễm lại, hừ lạnh một tiếng không thèm tranh chấp.
Bởi vì với cục diện trước mắt, thì mặc dù Chu Nguyên có biểu hiện rất xuất sắc, nhưng đáng tiếc là người đệ tử Viên Hồng kia lại càng thêm đáng sợ.
- Không ngờ là tên Chu Nguyên này thật có thể xông tới đỉnh núi, bản lĩnh thật không kém! -Ở chỗ mười vị Thánh tử, Khổng Thánh nhìn về phía đỉnh núi ở nơi xa, cười cười.
- Chỉ hi vọng là Viên Hồng sẽ nương tay, không đả kích quá lớn tới Chu Nguyên, dù sao hắn cũng được coi là một viên hạt giống tốt... -Khổng Thánh nhìn về phía Sở Thanh, cười nói.
Sở Thanh mặc kệ Khổng Thánh, chỉ bất đắc dĩ sờ lên cái đầu trần trùng trục, trong lòng cũng khá sầu lo. Mặc dù chiến tích đánh bại năm người Chử Dương của Chu Nguyên đã rất khá rồi, nhưng của Viên Hồng lại càng kinh khủng hơn, dù cho là lấy chiến tích đó đặt ở năm ngọn núi khác cũng dư sức đặt vào mấy vị trí đầu.
Lý Khanh Thiền ngồi ở một bên cũng không nhịn được cau lại chân mày, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng.
Cửa ải cuối cùng mà Chu Nguyên phải đối mặt chính là Viên Hồng, nếu như hắn không thể vượt qua thì mọi cố gắng trước đó sẽ tan thành bọt nước.
Dù sao thì nàng cũng coi như là quen biết với Chu Nguyên, đương nhiên là hi vọng hắn sẽ giành chiến thắng. Thế nhưng khi phải đối mặt với kẻ có thực lực quá cao như Viên Hồng thì bản thân nàng cũng không quá có lòng tin vào Chu Nguyên.
Cũng chỉ hi vọng là sau khi phải nhận thất bại thì Chu Nguyên sẽ không sa sút mất hết ý chí.
Bên ngoài Thủ tịch phong, lúc này, hai mạch của Trưởng lão Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng đều có chút im lìm. Nguyên nhân gây nên cũng là vì trận thua tan tác của ba người Chu Thái, Lữ Yên cùng Trương Diễn.
Ai cũng không ngờ tới là Viên Hồng lại mạnh tới nhường này.
Thế nên dù cho bọn họ nhìn thấy Chu Nguyên đánh bại năm người Chử Dương, leo lên đỉnh núi thì cũng không thể hưng phấn bao nhiêu, thậm chí có người còn chán nản khẽ thở dài một hơi.
Biểu hiện lần này của Chu Nguyên đã khiến cho rất nhiều người phải mở rộng tầm mắt, thế nhưng đáng tiếc là như vậy còn chưa đủ để vượt qua cửa ải cuối cùng này.
Vẻ mặt của hai người Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng đầu căng cứng, lúc trước, khi ba người Chu Thái, Lữ Yên cùng Trương Diễn bị thua thì thậm chí là nội tâm của bọn họ đã cảm thấy tuyệt vọng.
Đến bây giờ, mặc dù Chu Nguyên vẫn còn ở lại, thế nhưng cục diện cũng không mấy khả quan.
Ở cách đó không xa, vẻ mặt vốn khó coi trước đó của Lục Hồng cũng khôi phục lại. Hắn nhìn xéo qua chỗ Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng càng ngày càng đậm.
“Trước đó đắc ý thì đã làm sao?”
“Cái tên Chu Nguyên kia có thể đánh bại năm người thì thế nào? Phải đối mặt với cửa ải cuối cùng là Viên Hồng thì mọi cố gắng trước đó sẽ trở nên cực kỳ buồn cười!”
Quay trở lại nơi chiến trường chính.
Khi âm thanh của Chu Nguyên vang lên thì hai mắt vốn khép hờ của Viên Hồng chầm chậm mở ra. Hắn tràn đầy hăng hái nhìn Chu Nguyên một chút, sau đó tùy ý hỏi:
- Chơi đùa?
- Ngươi nghĩ mình đủ khả năng sao?
Vừa nói, ngón tay Viên Hồng vừa gõ nhẹ lên thành ghế, phát ra âm thanh vang vọng khắp quảng trường khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
- Thừa dịp ta còn chưa đổi ý, mau mau nhận thua đi, không phải vậy chút nữa ta tức giận rồi thì cũng đừng trách sư huynh ta không biết hạ thủ lưu tình.
Nghe thấy vậy, Hàn Ngọc không nhịn được lui về phía sau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng cực.
Chu Nguyên nghe vậy thì thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ và nói:
- Biết nói sao đây... Sao ngươi nói nhảm nhiều thế?
- Dùng dà dùng giằng, nếu đã không muốn đánh thì dịch cái mông sang một bên đi!
Nghe câu nói này của Chu Nguyên, Hàn Ngọc không nhịn được giật khóe miệng một cái.
Ngón tay đang gõ thành ghế của Viên Hồng dừng lại, sự hung dữ trong cặp mắt dần dần tụ lại, sau đó, hắn chậm rãi đứng dậy.
Oanh!
Một luồng khí thế cực kỳ đáng sợ đột nhiên bùng phát mà ra.
Tựa như một con hổ dữ, lúc nãy còn đang mơ ngủ, nhưng giờ đây lại bắt đầu thức tỉnh, răng nanh sắc nhọn bắt đầu triển lộ.
Chu Nguyên thấy thế, lúc này mới cười lên, nói:
- Thế này mới đúng chứ, việc gì cứ phải giả bộ ra là một vị sư huynh lòng dạ rộng rãi làm gì?
Viên Hồng duỗi ra ngón tay, chỉ hướng Chu Nguyên, khuôn mặt tràn đầy dữ tợn:
- Đồ không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta mà không đánh gãy hai cái chân của ngươi, bắt ngươi phải bò xuống dưới núi, vậy ngày sau tên của Viên Hồng ta sẽ viết ngược lại!
Oanh!
Nói xong, từng lớp từng lớp nguyên khí cực kỳ cuồng bạo đột nhiên phát tán ra từ trong cơ thể của hắn, tựa như một ngọn núi lửa đang sắp sửa phun trào.
Dưới sự áp bức kinh khủng này, mặt đất xung quanh rạn nứt từng khúc từng khúc...