Khi nguyên khí cuồng bạo như bão táp kia bộc phát ra từ trong cơ thể Viên Hồng, toàn bộ mây mù đang che phủ đỉnh núi đều bị thổi bay, uy áp đáng sợ tràn ngập ra đến.
Ở dưới loại uy áp này, theo thời gian trôi qua, thần sắc của Chu Nguyên cũng dần trở nên ngưng trọng. Chỉ cần dựa vào uy áp là có thể thấy Viên Hồng cũng không phải là tồn tại mà hạng người như Ngô Hải có thể so sánh.
Ở phía sau, Hàn Ngọc đã sớm thối lui ra khỏi bệ đá, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ sợ hãi, hiển nhiên là dũng khí đã hoàn toàn biến mất, căn bản cũng không dám chiến đấu với Viên Hồng, cho nên nếu trông cậy vào nàng có thể trợ giúp, hiển nhiên là cũng không thể nào xảy ra.
Cảm giác áp bách giống như dời núi lấp biển từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng lại không phá hủy được dũng khí của Chu Nguyên, ngược lại còn làm cho chiến ý nóng rực ở trong mắt của hắn càng thêm mạnh mẽ.
Bàn tay của Chu Nguyên chậm rãi nắm chặt Thiên Nguyên Bút, thân bút có chút chấn động, giống như là có thêm tiếng vù vù truyền ra.
Hắn chịu đựng gian khổ, cố gắng khổ tu một năm, rốt cục đã tới một bước này, chỉ cần chiến thắng thêm một trận nữa là hắn có thể trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong. Cho nên, không cần biết lúc này người ngăn trở trước mặt hắn đến tột cùng là địch nhân mạnh mẽ như thế nào, Chu Nguyên cũng sẽ không lùi bước.
- Chu Nguyên sư đệ ... Cẩn thận ...
Mà khi chiến ý còn đang bành trướng ở trong nội tâm của Chu Nguyên thì chợt có một giọng nói cực kỳ yếu ớt truyền đến. Chu Nguyên hơi nao nao rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn qua, sau đó hắn liền nhìn thấy ở cách đó không xa sụp đổ, trong lòng đất, ba bóng người đầy máu tươi nằm ở trong đó đang gian nan chống đỡ đứng dậy, mà người vừa mới nói chuyện chính là là Chu Thái.
Ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên đều bị trọng thương, dựa theo quy tắc thì mấy người bọn họ đã xem như là bị đào thải ra khỏi cuộc thi này.
Mà lúc này, vừa tỉnh lại từ trong trạng thái trọng thương, thần sắc trên mặt ba người đều có chút phức tạp, cả ba nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, đặc biệt là Trương Diễn cùng Lữ Yên, bọn họ xem như là những người không coi trọng Chu Nguyên nhất, nhưng làm cho bọn họ không ngờ chính là Chu Nguyên vậy mà thật sự có thể xuất hiện ở chỗ này.
Bởi vì bọn họ đều minh bạch, Chu Nguyên có thể rảnh tay để đến đây cũng tức là năm người tham gia khác trong một mạch của Lục Hồng đã bị đào thải hết.
Bọn họ đương nhiên là biết rõ thực lực của Hàn Nham cùng Hàn Ngọc, nếu bảo lấy một chọi một thì cả hai còn có cơ hội chứ lấy ít địch nhiều, thua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho nên có thể làm ra loại chuyện này, không thể nghi ngờ là do Chu Nguyên.
Trương Diễn dựa vào vách đá, liếc nhìn Chu Nguyên, cuối cùng nói với giọng yếu ớt:
- Có thể đến đây, ngươi đã xem như là rất lợi hại rồi, cho nên, không cần cậy mạnh nữa.
Tuy nói Chu Nguyên xuất hiện ở chỗ này làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng theo suy nghĩ của Trương Diễn, trước mắt, Chu Nguyên muốn khiêu chiến Viên Hồng không thể nghi ngờ là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Chu Nguyên cười cười. Hắn biết được Trương Diễn lúc này ngược lại không có ác ý gì, chỉ là không muốn nhìn thấy hắn bị đả kích mà thôi, cho nên cười nói:
- Thử xem rồi nói sau, vạn nhất ta thành công thì sao?
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Lữ Yên lập tức muốn cười mỉa mai như dĩ vãng vậy, nhưng cơn đau nhức kịch liệt trong cơ thể làm cho nàng chỉ biết cắn chặt hàm răng vào cặp môi đỏ mọng, nàng tức giận khàn giọng nói:
- Ngươi đang ngủ mơ giữa ban ngày hay sao?
Đây cũng không phải là nàng xem thường Chu Nguyên mà là vì ngay cả ba người bọn họ liên thủ đều thua dưới tay Viên Hồng, nàng thật sự không thể tin được Chu Nguyên lấy dũng khí ở đâu mà muốn chiến đấu với Viên Hồng?
E rằng kết cục của trận chiến này sẽ chỉ là Chu Nguyên bị Viên Hồng nghiền áp mà thôi, nói không chừng đến lúc đó còn có thể lưu lại bóng ma tâm lý, tạo thành trở ngại đối với việc tu luyện trong tương lai.
Chu Nguyên lắc đầu, không hề nhiều lời với ba người Chu Thái nữa, ánh mắt của hắn lại một lần nữa tụ tập ở trên người Viên Hồng.
- Xem ra bọn họ vẫn là không thể khuyên nhủ ngươi bỏ đi ý nghĩ tự tìm đường chết này.
Viên Hồng thản nhiên nói.
Ông!
Nhưng mà, trả lời hắn chính là Thiên Nguyên Bút phát ra tiếng vù vù, ánh mắt của Chu Nguyên trở nên lăng lệ ác liệt, trên thân thể có ánh sáng như ngọc hiển hiện, chỉ thấy được thân hình của hắn nhanh chóng hóa thành một đám khói xanh rồi biến mất.
Cuối cùng, Chu Nguyên lại lựa chọn chủ động xuất kích!
Nhìn qua cảnh tượng này, sắc mặt của Viên Hồng vẫn không hề thay đổi, bàn tay đột nhiên nắm chặt, nguyên khí cuồn cuộn bộc phát ra, đúng là biến thành một bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí có diện tích khoảng ngàn trượng, tỏa ra khí thế bàng bạc, hung hăng chụp xuống bệ đá.
Uỳnh!
Ở dưới sự bao phủ của bàn tay này, toàn bộ ngọn núi khổng lồ đều là như có vẻ đang run rẩy.
- Phá Nguyên!
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Chu Nguyên đã nhanh chóng hiện thân. Nhìn qua bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống kia, hắn vung tay, lông tơ trắng như tuyết trên Thiên Nguyên Bút hóa thành màu đen kịt, nguyên khí trong cơ thể cũng vào lúc này cuồn cuộn di chuyển khắp toàn thân.
Bên trên làn da lóe ra ánh sáng như ngọc, lớp vảy hiện lên .
Hưu!
Thiên Nguyên Bút tựa như một vệt sáng gào thét lao lên, va chạm chính diện với bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí to đến ngàn trượng kia.
Uỳnh!
Ngay sau khi Thiên Nguyên Bút va chạm cùng bàn tay khổng lồ kia, lập tức có sóng xung kích cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Vào lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên trở nên lăng lệ ác liệt, ngòi bút đen kịt phóng thích ra một loại sức mạnh kỳ dị, hóa giải nguyên khí phía trên bàn tay khổng lồ kia.
Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủn, ngòi bút đen kịt của Thiên Nguyên Bút đã xâm nhập vào bên trong đó.
Nhưng mà sự hóa giải này cũng không có tiếp tục được quá lâu, chỉ mới đâm sâu có vài phân, ngòi bút của Thiên Nguyên Bút giống như là chạm tới sắt tinh, đúng là bị nguyên khí hùng hồn, cuồng bạo kia ngăn lại.
Lúc này đây, Phá Nguyên không thể tiếp tục phá vỡ bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí này.
Thấy vậy, ánh mắt của Chu Nguyên hơi trầm xuống, mặc dù Phá Nguyên có được sức mạnh kỳ dị để phá giải nguyên khí của người khác nhưng nó cũng có cực hạn, mức cực hạn này được quyết định bởi thực lực của bản thân hắn cùng với đối phương.
Lúc trước, Chu Nguyên có thể dựa vào Thiên Nguyên Bút đơn giản hóa giải đòn tấn công bằng nguyên khí của mấy người Ngô Hải nhưng khi đối mặt với Viên Hồng, hiệu quả lại trở nên cực kỳ nhỏ, đó là bởi vì nguyên khí trong cơ thể Viên Hồng càng thêm hùng hậu.
- Thiên Nguyên Binh này của ngươi ngược lại là có chút cổ quái, lại có thể hóa giải nhiều nguyên khí của ta nữa.
Viên Hồng đứng chắp tay, thản nhiên nói. Cảm nhận được năng lực này của Thiên Nguyên Bút, hắn cũng có chút kinh ngạc.
Hắn có thể cảm nhận được ở dưới tác dụng của ngòi bút màu đen kia, bàn tay khổng lồ kia đã bị phá vỡ không biết bao nhiêu tầng nguyên khí, lúc trước ba người Chu Thái phải liên thủ thì mới miễn cưỡng có thể làm được loại trình độ này. Vậy mà trước mắt, Chu Nguyên lại dựa vào sức của một người mà làm được, bởi vậy có thể thấy được cái bút khổng lồ màu đen này kỳ lạ đến mức nào.