- Nhưng mà đáng tiếc, thực lực của ngươi cùng ta có chênh lệch quá xa!
Viên Hồng cười lạnh, hai tay đột nhiên khép lại.
Uỳnh!
Phía trên bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí kia, hào quang đột nhiên bộc phát, sức mạnh khủng bố lập tức trút xuống, trùng trùng điệp điệp vỗ vào trên thân thể của Chu Nguyên.
Phanh!
Ở trong ánh mắt của vô số người, Chu Nguyên chật vật bay ngược đi ra ngoài, bàn chân kia kéo lê ở trên mặt đất hai vết rách thật sâu, tựa như khe rãnh.
Mà lúc này, lớp vảy trên thân thể của hắn đã vỡ tan, ánh sáng như ngọc đang lưu chuyển khắp người kia cũng hơi hơi ảm đạm, hiển nhiên là bởi vì chính diện nhận lấy một đòn của Viên Hồng đã làm cho Chu Nguyên bị thương.
Vào lúc này, khuôn mặt của Chu Nguyên cũng trở nên ngưng trọng. Hiển nhiên là trong lần giao phong đầu tiên,hắn lâm vào hoàn cảnh xấu, Viên Hồng này quả nhiên hung hãn.
- Ta nghe nói ngươi còn tu luyện Nguyên thuật luyện thể nữa. Cũng tốt, hôm nay hãy để cho ta từng bước đập nát cái xác rùa đen này của ngươi. Ta muốn nhìn ngươi ngày sau còn dám liều lĩnh như thế nữa hay không?
Hai tay của Viên Hồng chụp vào trong hư không, chỉ thấy được nguyên khí hùng hồn gào thét lao ra và trực tiếp dời một ngọn núi lên, sau đó hung hăng nện xuống Chu Nguyên ở phía dưới.
Vào lúc này, không khí đều muốn nổ tung lên.
- Vạn Kình văn!
Hai tay của Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút rồi đột nhiên vung lên, nguyên khí bắt đầu tuôn ra, xung quang ngòi bút mơ hồ có hư ảnh của một con cá voi khổng lồ hiển hiện.
Uỳnh!
Thiên Nguyên Bút va chạm cùng đỉnh núi kia, đỉnh núi lập tức bị xé nứt, đá lớn ùn ùn rơi xuống.
- Hưu!
Mà một dòng nước lũ bằng nguyên khí tựa như tia chớp xỏ xuyên qua đống đá lớn rơi đầy trời kia, đánh thẳng tới Chu Nguyên.
- Huyền Mãng Đại Kim Chung!
Nguyên khí trong cơ thể Chu Nguyên gào thét lao ra, ánh sáng màu vàng chói mắt, ẩn ẩn tạo thành hình một con trăn lớn cuốn quanh người hắn, biến thành cái chuông vàng bảo hộ hắn ở trong đó.
Keng!
Nguyên khí nước lũ đánh lên phía trên cái chuông vàng kia, lập tức có tiếng nổ vang lên, ngay sau đó phía trên cái chuông vàng, vết rạn nhanh chóng lan tràn đi ra. Cuối cùng, chuông vàng ầm ầm một tiếng và nổ tung.
Mặc dù Huyền Mãng Đại Kim Chung là thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của Chu Nguyên nhưng ở dưới đòn tấn công cường hãn của Viên Hồng, nó cũng không có cách nào kiên trì quá lâu.
Phanh!
Sau khi cái chuông vàng nổ tung, Chu Nguyên cũng tựa như là trúng đòn nặng và bay ngược trở ra, đụng vào trên vách đá của một ngọn núi, đá lớn lăn xuống, chôn hơn phân nửa thân hình của hắn xuống.
Mà trên thân thể của hắn càng ngày càng có nhiều chiếc vảy bị nghiền nát, rơi xuống,ánh sáng như ngọc phía trên làn da cũng trở nên ảm đạm rất nhiều.
Một vết máu từ khóe miệng chảy xuống.
Nhìn qua cảnh tượng này, tất cả mọi người đều không nhịn được cảm thán một tiếng ở trong lòng, tuy rằng Chu Nguyên cũng mạnh nhưng hiển nhiên là Viên Hồng càng mạnh hơn nữa, chênh lệch giữa hai người vẫn là quá lớn.
- Tên đần này ... sao còn không chịu nhận thua đi?
Lữ Yên nhíu mày, không nhịn được cắn chặt hai hàm răng trắng ngà.
Trước mắt, chỉ dù nhìn ngang nhìn dọc như thế nào thì Chu Nguyên đều khó có khả năng giành chiến thắng.
Phanh!
Đá lở bị nguyên khí đánh bay, Chu Nguyên lại một lần nữa xông ra, hắn lau vết máu ở khóe miệng, nhìn qua Viên Hồng ở phía xa xa rồi nhếch miệng cười nói:
- Ngươi chỉ có chút bổn sự ấy sao? Còn chưa đủ đâu.
Nhìn qua Chu Nguyên lúc này lại vẫn đang gây hấn với mình, Viên Hồng hờ hững nhắm hai mắt lại.
- Xem ra ngươi còn không có ăn đủ đau khổ rồi.
Hai tay của hắn đột nhiên khép lại, nguyên khí hùng hồn từ đỉnh đầu của hắn phóng lên trời, tựa như sương khói cuồn cuộn, ngay sau đó nguyên khí gào thét lao xuống, ùn ùn đánh tới Chu Nguyên.
Phanh! Phanh!
Trên đỉnh núi, mặt đất không ngừng vỡ toang.
Mặc dù trông thấy đòn tấn công bằng nguyên khí cuồng bạo đang lao đến kia nhưng mà Chu Nguyên vẫn không có dấu hiệu tránh né, ngược lại là giống như sẽ chính diện nghênh tiếp.
Phanh!
Bởi vì những dòng nước lũ bằng nguyên khí kia đủ sức để đụng nát núi cao cho nên mỗi một lần đón đỡ, Chu Nguyên đều bị chật vật đánh bay đi ra ngoài ...
Vì vậy, ở bên trong ánh mắt của mọi người, Chu Nguyên giống như là một bao cát vậy, ở trên đỉnh núi không ngừng bắn ra bắn lại, trong cực kỳ chật vật. Cảnh tượng thảm thiết này làm cho không ít người đều không đành lòng mà phải nhắm mắt lại.
Bọn họ thật sự không thể hiểu được, rõ ràng Chu Nguyên biết mình không phải là đối thủ của Viên Hồng nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ lựa chọn phương thức giao chiến là chính diện ngạnh kháng thảm liệt như vậy ...
- Thằng này ... bị điên rồi sao?
Mấy người Lữ Yên đều trợn mắt há hốc mồm vì khó hiểu, loại hành vi này của Chu Nguyên quả thực là không khác gì đi chịu chết.
Thanh âm kinh hãi và nghi hoặc xôn xao, vang vọng khắp bốn phía của Thủ Tịch Phong.
Trước đây, một mực đánh đâu thắng đó nhưng rốt cục vào lúc này, Chu Nguyên tựa hồ là đã gặp phải một đối thủ càng thêm hung hãn.
Chỉ là, ai đều không có nhận thấy được, cứ sau mỗi một lần bị đánh bay, khi ánh sáng như ngọc bên ngoài cơ thể của Chu Nguyên càng ngày càng ảm đạm thì ở chỗ sâu trong huyết nhục tựa hồ là có chút ánh sáng màu bạc chợt lóe lên.
Uỳnh!
Một dòng nước lũ bằng nguyên khí cuồng bạo gào thét lao ra, tựa như một con giao long khổng lồ, cuối cùng, ở trong rất nhiều ánh mắt đang chấn động, nó mang theo uy năng đáng sợ đánh vào bóng người đơn bạc ở phía trên bệ đá.
Bóng người kia lại tiếp tục bị chật vật đánh bay đi ra ngoài, thân thể hung hăng đâm vào trên vách núi đá, toàn bộ vách núi đều bị rạn nứt ra, mà bóng người của hắn, thì là bị thật sâu khảm nạm ở trong đó.
Đá lớn bắt đầu đổ sụp xuống, che lấp thân hình của hắn.
Cảnh tượng kia thảm thiết đến mức khiế cho không đành lòng nhìn thẳng.
Bên ngoài Thủ Tịch Phong, nhìn qua cảnh tượng này, tất cả mọi người đều phát ra thanh âm tiếc hận.
Trận chiến này cơ hồ là nghiêng về đúng một bên, Chu Nguyên hoàn toàn bị Viên Hồng nghiền áp, hiển nhiên là hai bên cũng không ở cùng một cái cấp độ.
- Chu Nguyên này ... còn không chịu nhận thua hay sao?
- Thằng này cũng quá ương ngạnh rồi ... Đáng tiếc, không có tác dụng gì.
- Có thể đi đến một bước này, chiến tích của hắn đã rất hiển hách rồi, coi như là thua ở Viên Hồng trong tay, cũng không mất mặt.
Có đệ tử cảm thán, trong ngôn ngữ có một tia khâm phục.
Dù sao ngay ba người Lữ Yên, Chu Thái, Trương Diễn đã liên thủ mà đều thua, cho nên mặc dù Chu Nguyên bị thua cũng sẽ không tạo thành chút tổn hại nào đối với danh tiếng của hắn.
Chỗ một mạch của Thẩm Thái Uyên, nhìn qua cảnh tượng Chu Nguyên lần lượt bị Viên Hồng đánh bay nhưng mà hắn lại vẫn cứ cắn răng ương ngạnh xông lên, rất nhiều đệ tử cũng trầm mặc xuống, ngay sau đó trong ánh mắt khi nhìn về phía Viên Hồng cũng bắt đầu nhiều thêm thần sắc tức giận.
- Chu Nguyên!
Không biết là ai bỗng nhiên rống lên.
- Chu Nguyên!
- Chu Nguyên!
Từ chỗ đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên, càng ngày càng có nhiều tiếng hô vang lên, cuối cùng hội tụ lại cùng một chỗ, giống như là tiếng sấm nổ vang trong trời đất, thanh thế kinh người.
Hiển nhiên là bọn họ muốn dùng loại phương thức này để ủng hộ cho Chu Nguyên.
Tiếng hô càng lúc càng lớn, mấy đệ tử trong một mạch của Lữ Tùng trưởng lão liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng vung tay và hô lên.
- Chu Nguyên!
- Chu Nguyên!
- ...
Càng ngày càng nhiều tiếng hô vang lên, kinh động bốn phương, ngay cả những đệ tử của các Phong khác đều phải nhìn qua. Khi trông thấy bóng người ương ngạnh kia, ánh mắt của bọn họ cũng trở nên phức tạp.
Tình cảnh như thế xúc động nhân tâm.
Người đệ tử gọi là Chu Nguyên kia làm cho bọn họ biết được cái gì gọi là dũng khí, gọi là không sợ.
Yêu Yêu xếp bằng ở trên tảng đá. Nghe những tiếng hô vang vọng trong trời đất, con ngươi không linh thanh tịnh dừng lại ở chỗ trận chiến đấu trên đỉnh núi Thủ Tịch Phong.
- Rống!
Trong ngực nàng, Thôn Thôn phát ra tiếng rống giận dữ, trầm thấp, thân hình nho nhỏ có dấu hiệu bành trướng, trong con mắt thú có ánh sáng hung hãn lưu chuyển, nhìn chằm chằm vào Viên Hồng bên trên đỉnh núi.