Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 520 - Chương 519: Đánh Đủ Chưa?

Chưa xác định
Chương 519: Đánh đủ chưa?

Tuy rằng nó thường xuyên đánh nhau với Chu Nguyên, xem thường Chu Nguyên, nhưng chỉ sợ không người nào có thể tưởng tượng, ngạo khí ở trong lòng Thôn Thôn có nguồn gốc từ huyết mạch tôn quý, nếu như là một người bình thường, nó căn bản không thèm để ý.

Cho nên khi nó có thể thỏa thích trêu đùa cùng Chu Nguyên thì đó cũng là biểu hiện cho việc nó đã tiếp nhận người sau.

Ở trong lòng của nó cũng chỉ có Thương Uyên, Yêu Yêu cùng hiện tại Chu Nguyên có thể làm cho nó tiếp nhận.

Cho nên, ở trong suy nghĩ của Thôn Thôn, nó có thể khi dễ Chu Nguyên, nhưng người khác thì tuyệt đối không được làm như vậy, đó là đang gây hấn với sự uy nghiêm của nó.

Lúc này, bàn tay ngọc của Yêu Yêu nhẹ nhàng xoa đầu của Thôn Thôn, trấn an tinh thần đang nỏng nảy của nó xuống, trên gương mặt tuyệt mĩ kia của nàng không có gì thay đổi, chẳng qua là khi nhìn qua bóng người của Viên Hồng ở trên đỉnh núi, trong con ngươi tắc thì là có thêm thần sắc lạnh lùng thoáng hiện rồi biến mất.

...

Đệ tử trong một mạch của Lục Hồng tắc thì là vì chuyện này mà vang lên thanh âm giống như rung trời. Đệ tử trong một mạch của Thẩm Thái Uyên thì có chút thất thố, bọn họ ngược lại là muốn lên tiếng ủng hộ Chu Nguyên nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị tiếng cổ vũ bên kia dìm ngập.

Nhìn qua cảnh tượng này, Lục Hồng trưởng lão cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ không thèm để ý.

Đây chẳng qua là tiếng hò hét tuyệt vọng thuộc về kẻ yếu mà thôi.

Nhưng mà, coi như là các ngươi hô rách cả cổ họng thì Chu Nguyên kia cũng không có khả năng xoay người!

Lúc này, vì những chuyện liều lĩnh lúc trước mà hắn sẽ phải trả giá thật nhiều!

Nhìn qua bóng người chật vật bên trên đỉnh núi kia, khóe miệng của Lục Hồng chậm rãi nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh.

...

Một đống bừa bộn bên trên đỉnh núi.

Nhìn qua cảnh tượng thảm thiết kia, sắc mặt của ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên đều có chút ít lúng túng.

Chu Thái cắn chặt hai hàm răng, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Viên Hồng như muốn đốt cháy người sau. Nếu như không phải là đã bị loại bỏ thì cho dù là đã trọng thương, lúc này hắn cũng muốn đi lên liều mạng cùng người sau.

Lúc này, sắc mặt của Trương Diễn đồng dạng là cũng khá lúng túng. Hắn nhìn ra được, từ nãy đến giờ Viên Hồng này vẫn đang đùa bỡn Chu Nguyên, mà Chu Nguyên là đệ tử trong một mạch của bọn họ, bị trêu đùa như thế, tự nhiên là cũng đang giẫm lên mặt của bọn họ.

Nhìn qua vách núi đang sụp đổ kia, sắc mặt của Lữ Yên đồng dạng là cũng cực kỳ phức tạp, tinh thần bất khuất, sự ương ngạnh này của Chu Nguyên làm cho nàng cảm thấy tim đập nhanh, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ không đành lòng.

- Chu Nguyên, ngươi đừng lên nữa ... Nhận thua đi.

Nàng lẩm bẩm nói.

Chỉ cần Chu Nguyên nhận thua, Viên Hồng cũng không thể tiếp tục hành hạ hắn nữa, cũng không thể dùng chuyện này để nhục nhã hắn nữa rồi.

Hơn nữa, lúc này, cho dù Chu Nguyên tính toán nhận thua thì cũng sẽ không tạo thành tổn thất đối với danh tiếng của hắn, bởi vì hắn đã làm được cực kỳ hoàn mỹ.

Lúc này, từ bên ngoài Thủ Tịch Phong có tiếng hô to cũng như có như không truyền đến.

- Chu Nguyên!

- Chu Nguyên!

- ...

Giống như là đã nghe được những tiếng hô kia, chỗ núi đá sụp đổ, những tảng đá lớn hơi chấn động, giống như là có thêm một người đang chậm rãi đứng dậy một cách gian nan mà chật vật thêm một lần nữa, ẩn ẩn có máu tươi chảy ra từ trong kẽ của những tảng đá kia.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lữ Yên cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nghiêng đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.

- Chu Nguyên sư đệ ... đệ hãy …. nhanh nhận … nhận thua đi!

Con mắt của Chu Thái đều đỏ lên, hắn nghẹn ngào nói.

Trương Diễn cũng cắn chặt hàm răng. Tuy rằng trước kia hắn luôn thấy Chu Nguyên không vừa mắt, nhưng lúc này tinh thần bất khuất, sự ương ngạnh của người sau làm cho hắn cảm thấy hổ thẹn từ tận đáy lòng.

Viên Hồng lơ lửng trên không trung, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn qua những tảng đá lớn hơi chấn động kia, sau đó hắn nghiêng đầu, tập trung lắng nghe tiếng hô truyền đến từ bên ngoài Thủ Tịch Phong kia.

- Ha ha. Chu Nguyên, xem ra ngươi còn rất được hoan nghênh đó.

Viên Hồng hơi cười nhẹ một tiếng rồi nói.

Sau đó, hắn lắc đầu, thản nhiên nói:

- Nhưng mà thân là người thất bại, ta cảm thấy ngươi không xứng.

- Chơi cũng chơi chán rồi, tiếp theo nếu như là ngươi lại không chịu nhận thua nữa thì ta cũng chỉ đành phải phế một chân của ngươi rồi, không biết đến lúc đó ngươi có thể đứng lên nữa hay không?

Vừa dứt lời, trên đầu ngón tay của Viên Hồng có nguyên khí cuồng bạo đến kinh người điên cuồng hội tụ mà đến, toàn bộ trời đất đều có tiếng nổ đùng đoàng vang lên. Vào lúc này, mặt đất bốn phía đều không ngừng chấn động.

Ông ông!

Mà khi nguyên khí điên cuồng hội tụ, chỉ thấy được ở trước người Viên Hồng, một hư ảnh hình kiếm bằng nguyên khí vô cùng khổng lồ chậm rãi hiển hiện.

Chuôi hư ảnh hình kiếm này vừa xuất hiện, liền có thêm kiếm khí vô cùng sắc bén khuếch tán ra bốn phía xung quanh, mặt đất đều bị kiếm khí tạo thành vô số vết nứt thật sâu.

Tất cả mọi người đều có thể cảm thấy được, hư ảnh hình kiếm này mạnh mẽ cỡ nào, cho dù là một ngọn núi khổng lồ mà chắn trước hư ảnh hình kiếm này thì đều sẽ bị nó phân thành hai. Nếu như là hư ảnh hình kiếm này đánh trúng Chu Nguyên, bằng thực lực của người sau thì tất nhiên không có cách nào chịu đựng.

Thấy thế, sắc mặt của ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên đều biến đổi kịch liệt.

- Dừng tay!

Ba người đồng thời gầm lên.

Nhưng mà mặc dù đã nghe thấy tiếng kêu này, khóe miệng của Viên Hồng lại nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh miệt, hắn căn bản chưa từng để ý tới ba người Chu Thái, Trương Diễn, Lữ Yên chỉ cong ngón tay rồi búng ra.

Ông!

Sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, một đạo kiếm quang trong nháy mắt đã xẹt qua trong trời đất.

Tốc độ nhanh như sấm chớp.

Rất nhiều người đều gần kề chỉ có thể nhìn thấy mặt đất bị xé nứt ra, chỗ vách núi đang sụp đổ kia, vô số tảng đá đang rơi xuống thì đột nhiên vỡ vụn, chỗ nứt bóng loáng như kính.

Một đạo kiếm quang đánh thẳng tới bóng người vừa gian nan đứng lên kia.

Chỉ trong một cái chớp mắt, kiếm quang đã đến.

- Đã xong.

Viên Hồng thản nhiên nói.

Kiếm quang xẹt qua, chém đứt rất nhiều đá lăn xuống rồi vọt vào bên trong vách núi.

Kiếm khí khuếch tán ra bốn phía xung quanh, chỉ thấy được vách núi kia lập tức xuất hiện vô số vết cắt bóng loáng, cuối cùng bắt đầu đổ sụp xuống.

Bụi mù bốc lên.

Vô số người không đành lòng nhắm mắt lại.

Viên Hồng lắc đầu, hắn định quay người ly khai, tuyên bố lần thi đấu tranh giành vị trí đệ tử thủ tịch này chấm dứt.

Uỳnh!

Nhưng mà ngay khi hắn vừa muốn quay người thì lập tức, ở chỗ vách núi đã sụp đổ kia có một luồng nguyên khí cuồng bạo đột nhiên bộc phát, trực tiếp đánh vô số tảng đá bay ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.

Viên Hồng nao nao, kinh ngạc lẩm bẩm:

- Còn có khí lực để giãy giụa hay sao?

Vừa dứt lời, hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía vách núi đang sụp đổ kia, những tảng đá lớn chồng chất đã sớm bị luồng nguyên khí kia đánh bay và ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người vẫn như cũ là đứng thẳng ở nơi đó.

Trong bụi mù, bóng người kia duỗi tay về phía trước, bàn tay nắm thật chặt.

Chỗ đó có một chùm sáng giống như đang giẫy giụa, rõ ràng là một hư ảnh hình kiếm cực lớn bằng nguyên khí!

Vào lúc này, con ngươi của Viên Hồng mãnh liệt co rụt lại.

Hư ảnh hình kiếm kia rõ ràng là đòn tấn công mà lúc trước hắn phát ra, nhưng vì sao ... vào lúc này lại bị Chu Nguyên dùng tay không bắt lấy?

Kiếm khí mạnh mẽ như vậy mà không thể chặt đứt cánh tay của hắn hay sao?

- Làm sao có thể cơ chứ?

Trong mắt Viên Hồng xẹt qua vẻ kinh hãi và nghi hoặc.

Trong trời đất cũng có tiếng bàn luận xôn xao liên tiếp vang lên.

Phốc.

Toàn thân Chu Nguyên đều máu tươi, da tróc thịt bong trông cực kỳ thê thảm, hắn nhổ ra một búng máu rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, ở chỗ sâu trong mắt của hắn giống như là có thêm hào quang màu bạc đang chậm rãi lưu chuyển, trông cực kỳ thần bí.

- Ngươi con mẹ nó ...

Chu Nguyên vừa thở hổn hển vừa nói, câu nói mang theo máu trong kẽ răng chậm rãi nhổ ra.

- Đánh đủ chưa?

Vừa dứt lời, mơ hồ trong lòng bàn tay của Chu Nguyên có ánh sáng màu bạc bắt đầu tuôn ra rồi bàn tay đột nhiên khép lại.

Răng rắc!

Trong khi bàn tay của Chu Nguyên nắm lại thì chỗ không gian đó tựa hồ đều hơi hơi vặn vẹo. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều cực kỳ rung động khi nhìn thấy, hư ảnh hình kiếm cực lớn bằng nguyên khí kia dĩ nhiên là bởi vì bàn tay của Chu Nguyên nắm khép ...

mà ầm ầm nổ tung!

- Nếu như ngươi đã đánh đã đủ rồi ...

- Vậy thì cũng nên đến lượt ta rồi chứ?

Cùng lúc đó, giọng nói lành lạnh củaChu Nguyên đột nhiên vang lên, vọng khắp Thủ Tịch Phong.

Bình Luận (0)
Comment