Tiếng chuông quanh quẩn khắp dãy núi.
Trên không trung, Chưởng giáo Thanh Dương cùng năm vị Phong chủ liếc nhìn nhau, sau đó hạ xuống từ trên bầu trời, trực tiếp rơi vào ngôi đại điện cổ xưa nơi đỉnh núi cao nhất kia.
Lúc này, Chu Nguyên cũng đang đứng ở chỗ này, nhìn thấy sáu vị đứng đầu hạ xuống thì vội vàng ôm quyền hành lễ.
- Đệ tử Chu Nguyên bái kiến trưởng giáo cùng năm vị Phong chủ.
Sắc mặt Chưởng giáo Thanh Dương lộ ra vẻ hoà ái, ông nhìn Chu Nguyên một chút và nói:
- Chu Nguyên, lần này phải dựa cả vào cậu mới có thể để cho sơn môn của Thánh Nguyên Phong lại có thể mở ra một lần nữa. Thậm chí chính chúng ta cũng phải cảm ơn cậu đấy!
Chu Nguyên vội vàng nói:
- Chu Nguyên vốn là đệ tử của Thánh Nguyên Phong, Thế nên việc mở lại sơn môn cho Thánh Nguyên Phong cũng là nhiệm vụ phải làm.
Chưởng giáo Thanh Dương cười cười, sau đó quay đầu nhìn về phía pho tượng ngọc ở bên trong điện, bước nhanh về phía trước, năm vị Phong chủ cũng đi theo sát phía sau.
Sáu người đều dừng lại trước bức tượng ngọc, cung kính khom người vái chào.
- Đã nhiều năm trôi qua rồi, cuối cùng hôm nay lại được gặp lại bức tượng ngọc này. -Chưởng giáo Thanh Dương cảm thán nói.
Phong chủ Linh Quân cũng nhìn chăm chú bức tượng ngọc một lúc. Một lát sau mới nói khẽ:
- Thử tìm một chút không?
Mấy người còn lại nghe vậy thì sắc mặt đều ngưng lại, gật đầu.
Chưởng giáo Thanh Dương hít sâu một hơi, lại một lần nữa đối đầu trước pho tượng ngọc, nói:
- Sư phụ, quấy rầy người rồi!
Ngay khi Chưởng giáo vừa nói xong thì thân hình của năm vị Phong chủ lập tức biến mất ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện ở các nơi trong ngọn Chủ Phong này. Trong nháy mắt đó Chu Nguyên còn có thể cảm nhận được từng luồng tinh thần kinh khủng lan tràn ra xung quanh.
Mà Chưởng giáo Thanh Dương thì đứng ở bên cạnh hoa tượng ngọc, khép hờ hai mắt, áo bào bay phất phới, tinh thần phát tán ra trong thiên địa khiến cho mọi cảnh vật đều được ánh xạ vào trong lòng.
Chu Nguyên có chút kinh hồn táng đảm nhìn cảnh tượng này, nếu hắn đoán không có sai thì chắc hẳn Chưởng giáo Thanh Dương cùng các vị Phong chủ đang tìm kiếm Thương Huyền Thánh Ấn đây!
Dù sao đây cũng là thánh vật đệ nhất của Thương Huyền Thiên. Năm xưa khi Lão Tổ mất đi thì món thánh vật này cũng biến mất không còn tung tích. Nếu như Thương Huyền tông có thể tìm lại được nó thì không thể nghi ngờ là thực lực sẽ tăng mạnh, thậm chí lại quay về trở thành tông môn đệ nhất của Thương Huyền Thiên.
Mà Thánh Nguyên Phong chính là nơi mà khi còn sống Thương Huyền lão tổ hay bế quan tu luyện. Hơn nữa cũng chính là nơi cuối cùng mà chính tay lão tổ tự mình phong ấn. Điều này khiến cho sáu vị đứng đầu cảm thấy Thánh Ấn sẽ được đặt ở nơi đây.
Chỉ tiếc bọn họ lại không hề biết được, Thương Huyền Thánh Ấn vốn không hề được đặt tại Thánh Nguyên Phong, nơi đây cũng chỉ là chỗ để bảo vệ đạo Thánh văn thứ hai mà thôi.
Mà bây giờ đạo Thánh văn thứ hai đã bị Chu Nguyên thu lấy, thế nên chắc chắn là sáu vị đứng đầu sẽ chẳng điều tra ra cái gì.
Việc tìm kiếm như vậy kéo dài trong khoảng thời gian hơn nửa nén hương, cuối cùng không gian trong đại điện hơi chập trùng, năm bóng người hiện ra thân thể, ai nấy đều lắc đầu.
Chưởng giáo Thanh Dương thế thế thì chỉ đành khẽ thở dài một hơi, nói:
- Xem ra chúng ta đều đã đoán sai rồi!
Phong chủ Lôi Quân của Lôi Ngục Phong cau mày lại, trầm giọng nói:
- Nếu Thánh Nguyên Phong đã chẳng có gì thì vì sao Thương Huyền lại muốn phong ấn nó lại? Điều này rất không bình thường!
- Có lẽ là do sư phụ không muốn nơi tu luyện của mình bị quấy rầy? -Ông lão lông mày trắng nói.
Phong chủ Linh Quân lắc đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua đại điện, cuối cùng dừng lại trên thân Chu Nguyên đang đứng ở ngoài cửa, nói:
- Ngươi chính là người thứ nhất tiến vào nơi đây, chẳng lẽ không phát hiện ra cái gì hay sao?
Chu Nguyên giật mình, sau đó lắc đầu nói:
- Đệ tử không biết Phong chủ Linh Quân đang ám chỉ cái gì.
Phong chủ Linh Quân thản nhiên nói:
- Thực lực của ngươi vốn mới chỉ ở cảnh giới Thái Sơ ngũ trọng thiên, thế nhưng nguyên khí trong cơ thể lại cực kỳ mạnh mẽ. Phải chăng là có nguyên nhân nào đó?
Chu Nguyên bình tĩnh nói:
- Đương nhiên là trong những năm này đệ tử đã gặp gỡ vài cơ duyên, chỉ là những thứ này cũng không hề có quan hệ với Phong chủ Linh Quân chứ? Chính đệ tử cũng đang muốn hỏi vì sao Phong chủ lại cứ gây khó dễ cho đệ tử như vậy, chẳng lẽ là bởi vì đệ tử đã làm hỏng kế hoạch của Kiếm Lai phong hay sao?
Phong chủ Linh Quân nhìn Chu Nguyên một chút, nói:
- Đừng có ba hoa nói dối, việc này quá mức quan trọng, ta cảm thấy phải giao kẻ này cho Lôi Ngục Phong để kiểm tra một phen!
Chu Nguyên nhíu mày, hắn cũng không quá lo lắng bị kiểm tra, bởi vì chắc chắn là đám người Chưởng gio Thanh Dương sẽ không biết được về bí mật chân chính của Thánh văn, thế nên dù cho có tra được thì cũng chỉ coi đây là một phần cơ duyên của hắn.
Chỉ là, tự nhiên bị người bắt đi tra khảo thì dù cho là ai cũng cảm thấy không thoải mái.
- Linh Quân, ta thấy ngươi quá khát khao Thương Huyền Thánh Ấn tới mức sắp sửa nhập ma rồi đấy!
Đúng lúc này, một tiếng cười già nua bỗng nhiên vang lên. Chỉ thấy Huyền lão cầm cây chổi trúc trong tay, ung dung bước đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong chủ Linh Quân.
- Chu Nguyên vừa mới lập công lớn cho Thánh Nguyên Phong chúng ta, đã không khen thưởng thì cũng thôi đi, vậy mà ngươi còn muốn bắt lại để đưa đi Lôi Ngục phong tra khảo, đây là có ý gì?
- Nếu để việc này truyền ra thì các đệ tử của Thương Huyền tông chúng ta làm sao còn dám phấn đấu cho tông môn nữa đây?
Phong chủ Linh Quân trầm giọng nói:
- Việc liên quan tới Thương Huyền Thánh Ấn quá mức quan trọng, thế nên dù cho có để cho một tên đệ tử phải chịu thiệt thì cũng không đáng là gì!
Huyền lão cười mỉa mai một tiếng, nói:
- Thương Huyền Thánh Ấn vốn là một món chí bảo, dù cho có bị Chu Nguyên lấy đi chỉ chẳng lẽ các ngươi lại không thể cảm nhận được hay sao? Đã thế còn cần phải đi Lôi Ngục Phong nữa hay sao?
Phong chủ Linh Quân cứng họng, không biết trả lời thế nào. Bởi vì đối với một món bảo vật chí cao như Thương Huyền Thánh Ấn, thì dù cho có là cấp độ bọn hắn cũng không thể nào che giấu đi ba động vĩ đại của nó được, chứ chưa nói tới là một tên đệ tử nho nhỏ chỉ mới ở cảnh giới Thái Sơ ngũ trọng thiên.
- Mọi thứ luôn có ngoại lệ. -Phong chủ Linh Quân nhìn Chu Nguyên một chút, chậm rãi nói.
Huyền lão hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Chưởng giáo Thanh Dương và nói:
- Quyết định của Chưởng giáo cũng là muốn mang Chu Nguyên đi Lôi Ngục Phong để kiểm tra hay sao?
Chưởng giáo Thanh Dương cười lắc đầu, nói:
- Chu Nguyên có công rất lớn với Thánh Nguyên Phong chúng ta, sao có thể đem hắn đi thẩm vấn cho được?
- Thế nhưng... -Phong chủ Linh Quân lên tiếng.
Chưởng giáo Thanh Dương khoát tay áo, thở dài:
- Phong chủ Linh Quân, hơn ai hết, ta hiểu được sự quan trọng của Thương Huyền Thánh Ấn. Chỉ tiếc sư phụ cũng không cất nó ở Thánh Nguyên Phong, không cần thiết vì nó gây ra những chuyện không đáng có.
- Chu Nguyên chính là đệ tử của Thương Huyền tông chúng ta, lại có công lao rất lớn với tông môn, chúng ta không thể để hắn bị thua thiệt được.
Thấy chưởng giáo Thanh Dương nói vậy, Phong chủ Linh Quân cũng chỉ đành im lặng, thu hồi lại ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú lên Chu Nguyên.
- Lại một lần thất bại. -Phong chủ Lôi Quân của Lôi Ngục phong đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn kho tượng ngọc trước mặt, chậm rãi nói:
- Nếu Thương Huyền Thánh Ấn không được đặt ở chỗ này, vậy nó sẽ nằm ở đâu đây? Nếu để nó rơi vào trong tay của đám người Thánh Cung, vậy chỉ sợ là cả Thương Huyền Thiên chúng ta...
Mấy người Chưởng giáo Thanh Dương cũng trầm mặc. Nếu để cho Thương Huyền Thánh Ấn rơi vào trong tay Cung chủ của Thánh Cung thì không thể nghi ngờ là kẻ này sẽ trở thành Thiên Chủ tân nhiệm của Thương Huyền Thiên, có được quyền lực sử dụng lực lượng của Thương Huyền Thiên.
Đến lúc đó hi vọng báo thù cho Thương Huyền tông cũng sẽ tan thành bọt nước.
Cuối cùng vẫn là trưởng giáo Thanh Dương khoát tay áo, nói:
- Mọi người không cần quá lo lắng, trước khi mất đi, sư phụ đã có chuẩn bị sẵn sàng. Đám người Thánh Cung sẽ không thể dễ dàng tìm được Thương Huyền Thánh Ấn đâu.
Mọi người gật đầu, cũng chỉ có thể làm tự an ủi như vậy.
Chu Nguyên đứng ở một bên thì có chút suy nghĩ. Không biết nếu như hắn gom đủ bốn đạo Thánh văn thì liệu có thể cảm ứng được tung tích của Thương Huyền Thánh Ấn không đây?
Hắn luôn cảm thấy, lúc trước, khi Thương Huyền lão tổ bóc xuống bốn đạo Thánh văn từ trên Thương Huyền Thánh Ấn thì cũng có ý tưởng như vậy.
Tại lúc mà hắn còn đang trầm ngâm thì Chưởng giáo Thanh Dương lại quay đầu lại, nở một nụ cười ôn hòa, nói:
- Hôm nay sơn môn của Thánh Nguyên Phong mở ra một lần nữa, cũng coi như là một tin vui lớn cho Thương Huyền tông.
- Bây giờ cậu đã là đệ tử Thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, nên nhớ đợi một khoảng thời gian nữa sẽ tới lúc Nguyên Trì Tế diễn ra. Đến lúc đó cậu nhất định phải cố gắng nhiều hơn một chút, dẫn dắt các đệ tử của Thánh Nguyên Phong thu hoạch được càng tốt hơn cơ duyên...
“Nguyên Trì Tế?”
Chu Nguyên hơi giật mình, cuối cùng vẫn cung kính gật đầu:
- Đệ tử tuân lệnh.