Thánh Nguyên Phong mở lại sơn môn, chuyện lớn bực này tự nhiên là đã tạo thành chấn động không nhỏ ở trong Thương Huyền Tông. Bởi vì chuyện này đại biểu cho việc hôm nay trong Thương Huyền Tông, bảy Phong lại một lần nữa trở thành danh xứng với thực.
Mà chuyện này đối với Thánh Nguyên Phong cũng rất quan trọng, bởi vì ngọn núi chính được cởi bỏ phong ấn cũng đại biểu cho việc sau này khi có đệ tử mới tiến vào tông môn, Thánh Nguyên Phong cũng có thể chủ động chọn lựa một số đệ tử có thiên phú ưu tú ở trong đó, mà không phải như là dĩ vãng vậy, chỉ có thể chọn lựa ở trong phần thừa của sáu Phong khác, từ đó làm cho kẻ yếu càng yếu.
Sau khi đã có càng ngày càng nhiều thành phần chính (máu mới), thực lực của Thánh Nguyên Phong chung quy là sẽ dần dần trở nên lớn mạnh.
Mặt khác, ấn tín đại biểu cho phong chủ của Thánh Nguyên Phong lần này cũng tìm về, bởi vì mở lại sơn môn chủ yếu là công lao của Chu Nguyên, cho nên ấn tín đại biểu cho phong chủ không có gì bất ngờ xảy ra là được Thanh Dương chưởng môn giao cho Thẩm Thái Uyên trưởng lão quản lý.
Điều này đại biểu cho việc Thẩm Thái Uyên trưởng lão đã trở thành Đại phong chủ của Thánh Nguyên Phong.
Sở dĩ, phải thêm một cái chữ Đại chủ yếu còn là vì lúc trước, chính Thương Huyền lão tổ đã đặt ra quy củ, một trong những tiêu chuẩn để trở thành phong chủ cuả Thương Huyền Tông là cần bước vào Nguyên Anh Cảnh.
Ở trong Thương Huyền Thiên này, bước vào Nguyên Anh Cảnh cơ bản là đã có thể tính toán là tồn tại ở cấp bậc đỉnh tiêm, người ở tầng thứ kia đủ để mở một tông phái cấp độ nhất lưu, thậm chí nếu như là ở bên ngoài Thánh Châu đại lục, người như vậy có thể chiếm lấy vài tòa đại lục, trở thành một phương bá chủ tiếng tăm lừng lẫy.
Mà lúc này tu vi của Thẩm Thái Uyên trưởng lão vẫn chỉ là Thiên Dương Cảnh, cách Nguyên Anh Cảnh còn có một khoảng khá xa, cho nên mặc dù đã nắm giữ ấn tín đại biểu cho phong chủ nhưng ông cũng còn không có biện pháp trở thành phong chủ chân chính.
Nhưng mà dù vậy, việc này cũng giúp cho địa vị của Thẩm Thái Uyên trưởng lão ở trong Thương Huyền Tông gia tăng, đủ để khiến cho các trưởng lão khác cực kỳ hâm mộ, dù sao, sau khi trở thành Đại phong chủ, tài nguyên tu luyện mà Thẩm Thái Uyên có khả năng hưởng dụng đến cũng sẽ vượt qua những trưởng lão khác, đây không thể nghi ngờ là tiền đề giúp gia tăng cơ hội bước vào Nguyên Anh Cảnh của ông.
Mà Thẩm Thái Uyên trưởng lão đã trở thành Đại phong chủ cũng tương đương với việc vị trí chủ mạch của Thánh Nguyên Phong đồng dạng là đã rơi vào trên người một mạch này của ông.
Từ nay về sau, ở trong Thánh Nguyên Phong này, một mạch của Thẩm Thái Uyên đã trở thành chủ mạch, có địa vị tối cao, mà những mạch khác thì là muốn dùng chủ mạch cầm đầu, nghe theo hiệu lệnh chỉ huy của mạch này.
Đương nhiên, quan trọng nhất là tỷ lệ phân phối tài nguyên tu luyện của Thánh Nguyên Phong, chủ mạch đương nhiên sẽ có được nhiều hơn phân mạch khác, chuyện này không thể nghi ngờ sẽ giúp cho đệ tử của chủ mạch chiếm cứ ưu thế hơn các mạch khác.
Lúc này đây, ai nấy đều thấy được, Thẩm Thái Uyên trưởng lão cùng với một mạch này của ông đã trở thành người thắng lớn nhất trong lần thi đấu tranh đoạt vị trí đệ tử thủ tịch này.
Cho nên, rất nhiều trưởng lão trong tông đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ Thẩm Thái Uyên. Những năm qua, ở trong hàng ngũ các trưởng lão, địa vị của Thẩm Thái Uyên cũng coi như là có chút xuống dốc. Dù sao theo các trường lão khác thấy, cố thủ tại Thánh Nguyên Phong thật sự là không có tiền đồ gì, đổi lại là một người khác thì chỉ sợ đã sớm xin dời đi rồi, hết lần này tới lần khác Thẩm Thái Uyên lại cực kỳ ngoan cố, tử thủ Thánh Nguyên Phong mà không muốn rời đi.
Nhưng mà hôm nay, nghĩ lại, rất nhiều trưởng lão cũng không khỏi không cảm thán Thẩm Thái Uyên này thật sự là cực kỳ may mắn, lại có thể đụng phải đệ tử yêu nghiệt như Chu Nguyên vậy, không chỉ cứu vãn cục diện xuống dốc của một mạch này, thậm chí còn làm cho Thẩm Thái Uyên lập tức xoay người, trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng trong tông môn.
Tương lai thậm chí, có khả năng trở thành vị phong chủ thứ bảy của Thương Huyền Tông.
Bởi vì lúc trước biểu hiện được ăn cả ngã về không đối với Chu Nguyên mà hôm nay Thẩm Thái Uyên có thể nói là đường làm quan rộng mở.
...
Mấy ngày sau khi Thánh Nguyên Phong mở lại sơn môn.
- Chu Nguyên thủ tịch.
Một ngày này, sau khi Chu Nguyên chấm dứt tu luyện, lúc trở lại động phủ, hắn nhìn thấy mấy bóng người đứng ở bên ngoài động phủ, người dẫn đầu tựa hồ là một vị chấp sự của Thánh Nguyên Phong. Nhìn thấy Chu Nguyên trở lại, trên mặt của người này nở nụ cười tươi, hắn ôm quyền hành lễ với Chu Nguyên.
Thấy thế, Chu Nguyên cũng vội vàng đáp lễ. Nhìn qua một đám người bên đối phương, Chu Nguyên nghi ngờ hỏi:
- Chấp sự có chuyện gì mà lại đến tìm ta vậy?
- Ha ha ha. Chu Nguyên thủ tịch, hôm nay, ta đến đây theo lệnh của Thẩm trưởng lão. Hiện tại, cậu đã là đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, tòa động phủ cấp Tử Nguyên này đã không còn thích hợp với thân phận của cậu nữa rồi. Trong khoảng thời gian này, chúng ta mới chỉnh lí một phần tài nguyên trong ngọn núi chính, cũng phát hiện rất nhiều chỗ tu luyện dĩ vãng không có cách nào mở ra, Thẩm trưởng lão chuyên môn an bài cho cậu một tòa động phủ cao cấp nhất dành cho đệ tử thủ tịch.
Vị chấp sự kia cười nói.
Bởi vì mở lại sơn môn cho nên trong những ngày này toàn bộ Thánh Nguyên Phong đều hơi náo loạn đến mức gà bay chó chạy, Thẩm Thái Uyên phái tất cả mọi người ở dưới tay, chỉnh lí lại tất cả tài nguyên ở phía trên ngọn núi chính đã yên lặng nhiều năm này.
Mà đợi được đến khi công tác thống kê hoàn thành, việc đầu tiên mà ông làm chính là chọn ra một cái động phủ tu luyện tốt nhất ban cho Chu Nguyên, động phủ này không thể nghi ngờ là tốt hơn động phủ cấp Tử Nguyên mà Chu Nguyên đang ở rất nhiều.
Mà vị chấp sự này mang nhiều người như vậy đến đây, hiển nhiên là có ý định giúp hắn dọn nhà.
- Lúc trước, ta cũng đã từng nói qua việc này với Chu Tiểu Yêu, nhưng mà nàng nói phải đợi ngươi trở lại mới làm tiếp quyết định.
Nghe vị chấp sự này nói vậy, trong lòng của Chu Nguyên cũng cảm thấy hơi nao nao. Giống như là nghĩ đến điều gì đó, hắn nhìn thoáng qua động phủ, hai người bọn họ đã cư ngụ ở tòa động phủ cấp Tử Nguyên này gần một năm rồi, mà toàn bộ mọi thứ trong động phủ đều là do Yêu Yêu quản lý, trong đó một cảnh một vật đều là tâm huyết của nàng, ngày thường luôn được nàng quan tâm, chăm sóc. Hôm nay, nếu như là muốn chuyển đi, không thể nghi ngờ sẽ phá hoại một số thứ.
Bình thường, tính tình của Yêu Yêu có chút đạm bạc, nhưng mà một khi thật làm cho nàng để bụng, cái kia đã nói lên nàng đã trút cảm tình xuống những thứ này.
Mà hiển nhiên, người cùng vật có thể làm cho Yêu Yêu quan tâm cũng không nhiều, hơn nữa Chu Nguyên cũng không dám khẳng định, nếu quả thật đổi một chỗ, Yêu Yêu còn có thể trút xuống cảm tình nữa hay không.
Chu Nguyên cũng không nguyện ý nhìn thấy Yêu Yêu lại một lần nữa thờ ơ đối với mọi việc như trước nữa. Dù sao, hai người sinh hoạt ở trong cái động phủ này, ngẫu nhiên nhìn xem Yêu Yêu chăm hoa, dọn cỏ cũng một cảnh đẹp làm cho người ta cực kỳ thư thái.
- Sư thúc, việc này tạm thời không vội.
Sau khi trầm ngâm một hồi, Chu Nguyên chậm rãi nói.
Động phủ dành cho đệ tử thủ tịch tuy mê người, nhưng theo hắn thấy, nếu như có thể làm cho Yêu Yêu càng vui vẻ hơn một ít thì hắn tình nguyện lựa chọn cái thứ hai. Dù sao coi như là không chuyển động phủ thì hắn có thể càng cố gắng vài phần, bù lại phần mất đi.
Nghe được câu trả lời của Chu Nguyên, người chấp sự kia có chút kinh ngạc.Nhưng lúc nhìn thấy thần sắc trên mặt Chu Nguyên thì ông giống như là đã hiểu ra điều gì đó, lúc này cười cười, trong lời nói có thâm ý khác.
- Chu Nguyên thủ tịch quả nhiên là người có ý chí.
- Đã như vậy, ta đây cũng không muốn nói nhiều nữa, động phủ dành cho đệ tử thủ tịch vẫn như trước sẽ giữ lại, chừng nào cậu muốn chuyển cũng có thể.
Người chấp sự kia cười cười, sau đó liền dẫn người rời đi.
Nhìn thấy mấy người bọn họ đã rời đi, Chu Nguyên mới xoay người trở về động phủ. Trong động phủ sáng ngời, yên tĩnh, sau đó hắn nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia đang đứng ở bên cạnh dòng suối nhỏ, nàng tiện tay hái một quả linh đào trên cây xuống, ngắm nhìn cảnh vật trong động phủ.
Cây linh đào này cũng là do nàng tự mình cấy ghép, chăm sóc, lúc trước nó còn giống như là sắp sửa khô héo, nhưng trải qua gần một năm chăm sóc, dưới bàn tay tinh tế của Yêu Yêu, nó ngược lại là tỏa ra sinh cơ, ra hoa kết quả.
Chu Nguyên chậm rãi bước tới.
Yêu Yêu ôm Thôn Thôn, quay đầu, nhìn hắn một cái, con ngươi thanh tịnh khiến cho người ta không thấy rõ được cảm xúc, cặp môi đỏ mọng hé mở.
- Chừng nào thì bắt đầu chuyển?
Chu Nguyên cười cười và thản nhiên nói
- Không cần chuyển nữa rồi, ta đã từ chối động phủ kia, tại đây rất tốt, chúng ta cứ tạm thời ở nơi này đi.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Yêu Yêu giật mình, con ngươi thanh tịnh cũng có thêm cảm xúc vui mừng, đôi mắt tựa hồ là trở nên sáng ngời thêm, nàng khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên và nói:
- Vì cái gì mà không chuyển? Tòa động phủ này đâu có giúp ích được cho ngươi nhiều như chỗ kia.
Nhìn qua vườn hoa ở cách đó không xa, trong đó muôn hoa đua sắc thắm khoe hồng, chập chờn sinh tư, Chu Nguyên chậm rãi nói:
- Bởi vì tỷ ưa thích ở tại chỗ này mà.
Yêu Yêu lại một lần nữa sửng sốt. Sau một lúc lâu, nàng hứng thú đánh giá Chu Nguyên. Thân thể mang theo một mùi thơm ngát tiến sát vào Chu Nguyên, nàng giống như cười mà không phải cười nói:
- Không tệ lắm! Ngươi học được thủ đoạn đó ở đâu vậy?
Chu Nguyên liếc mắt, nhưng mà hắn nhìn ra được, so với lúc trước, hiện tại Yêu Yêu không thể nghi ngờ là trở nên linh động hơn rất nhiều.
- Nếu như tỷ muốn chuyển thì ta cũng có thể đồng ý.
Chu Nguyên chậm rì rì nói.
Yêu Yêu nhắm đôi mắt dễ thương lại rồi nói:
- Ngươi thử nói lại một lần nữa xem?
Cảm giác được một luồng khí lạnh đập vào mặt, Chu Nguyên vội vàng rụt cổ lại.
Yêu Yêu hừ nhẹ một tiếng, ôm Thôn Thôn quay người bỏ đi. Nhưng mới đi ra vài bước, nàng dừng lại rồi hơi nghiêng đầu, lộ ra nửa bên mặt, cặp môi đỏ mọng vào lúc này cực kỳ hiếm thấy nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi đẹp đến mức làm cho người ta mất hồn mất vía.
- Chu Nguyên, ta rất ưa thích ở tại đây ... Cho nên, cảm ơn ngươi.
Giọng nói của nàng lặng yên truyền đến.
Sau đó, nàng nhanh chóng đi tiếp.
Nhìn qua bóng người thon dài của nàng, thấy bước chân của nàng đều có vẻ đã nhẹ nhàng thêm vài phần, trên mặt của Chu Nguyên cũng có nụ cười tươi hiện ra đến, có thể làm cho bà cô nhỏ này vui vẻ như vậy, tổn thất một ít tài nguyên tu luyện có là cái gì đâu.
Ở trong lòng của hắn, thứ nào quan trọng hơn, không cần nói cũng biết.