Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 620 - Chương 619: Nghiền Áp

Chưa xác định
Chương 619: Nghiền áp

Oanh!

Tiếng sấm rền chấn động trời đất, Lôi Ấn ở giữa hai bàn tay của Lôi Thanh Hải nhanh chóng phá vỡ hư không và lao ra. Ở giữa Lôi Quang lập loè tựa như là có Lôi Long đang gào thét. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó mang theo uy năng đáng sợ đánh thẳng tới chỗ Chu Nguyên đang đứng.

Ở chỗ xa xa, nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Chu Thái, Lữ Yên đều tỏ ra lo lắng. Bởi vì lúc này thực lực mà Lôi Thanh Hải bày ra còn mạnh mẽ hơn Bách Lý Triệt khi ở trong Nguyên Trì Tế một bậc.

Tuy rằng bọn họ cũng đều biết được sau khi trải qua tẩy lễ cấp bậc Cửu Long thực lực của Chu Nguyên tựa hồ là đã tiến một bước dài, nhưng mà về sau Chu Nguyên lại chưa từng chính thức ra tay, cho nên bọn họ cũng có chút không rõ ràng lắm về sức chiến đấu chân thật lúc này của Chu Nguyên.

Nếu như Chu Nguyên thật sự bị Lôi Thanh Hải bị áp chế vậy thì bọn họ không chỉ mất đi chỗ Bảo Địa Ba Màu này, mà e rằng còn có đả kích không nhỏ đối với danh khí của Chu Nguyên và Thương Huyền Tông.

Dù sao bất luận như thế nào, Chu Nguyên đều là đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông, mà Lôi Thanh Hải chỉ là đệ tử của Tiểu Lôi Môn.

Ầm ầm!

Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lôi Ấn mang theo Lôi Quang gào thét lao tới, sau đó hung hăng ép xuống nơi Chu Nguyên đang đứng.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Lôi Quang sáng chói đã bao phủ bóng người của Chu Nguyên.

Lôi Thanh Hải đứng ngạo nghễ ở phía trên hư không. Nhìn qua chỗ Chu Nguyên vừa đứng giờ đã bị Lôi Quang bao phủ, hắn thản nhiên nói:

- Thật là một kẻ liều lĩnh ngu xuẩn, lại vẫn dám ngạnh kháng Lôi Vương ấn này của ta!

- Nếu như chính ngươi muốn chết vậy thì cũng không trách được ta rồi.

Lôi Vương ấn này của hắn chính là Nguyên thuật độc môn của Tiểu Lôi Môn bọn họ, vô cùng bá đạo. Trong dĩ vãng, khi đối chiến cùng người khác, đã không biết có bao nhiêu người thua ở dưới một chiêu Lôi Vương ấn này của hắn.

Mà hiện tại, Chu Nguyên này cũng sẽ trở thành một cái tên mới nhất, góp phần làm cho chiến tích của hắn càng thêm hiển hách.

Lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sau một lúc lâu, Lôi Quang sáng chói dần dần tan đi. Ngay sau đó, cảnh tượng ở bên trong đã hiển lộ ra đến.

Lôi Thanh Hải cao ngạo nhìn lướt qua, trong lòng thầm nghĩ, Chu Nguyên kia bị Lôi Vương ấn này của hắn đánh trúng, cho dù là nhục thể có mạnh mẽ hơn nữa thì tất nhiên cũng sẽ bị trọng thương. Mà khi đã bị trọng thương thì Chu Nguyên tất nhiên sẽ không phải là đối thủ của hắn nữa.

Lúc này, hắn còn đang nghĩ đến tương lai thanh danh của mình sẽ trở nên vang dội như thế nào bởi vì đã đánh bại một vị đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông, cho dù đó chỉ là đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong đã xuống dốc.

Nhưng mà trong khi Lôi Thanh Hải còn đang tưởng tượng về tương lai tốt đẹp của mình thì ánh mắt của hắn lại đột nhiên co vào, bởi vì hắn nhìn thấy, ở bên trong Lôi Quang, một bóng người trẻ tuổi, thon dài đang lẳng lặng đứng.

Ở trên thân thể của người này tựa hồ cũng không có bất kỳ thương thế gì.

Thấy thế, nụ cười lạnh ở trên mặt Lôi Thanh Hải cũng cứng lại.

Sau khi Lôi Quang hoàn toàn tán đi thì hắn đã trông thấy rõ Lôi Vương ấn đang trôi nổi phía trên đầu Chu Nguyên mà không hạ xuống được. Lúc này, ở sau lưng Chu Nguyên, nguyên khí màu vàng tràn ngập, tựa như là tạo thành một vùng trời sao rộng ngàn trượng, trong đó có những ngôi sao màu vàng lập loè.

Một chấn động nguyên khí cường hãn, hùng hồn không ngừng khuếch tán ra, ngăn cản Lôi Vương ấn đang có ý đồ trấn áp xuống tới kia, làm cho nó không có cách nào để ép xuống được.

Xoạt!

Nhìn thấy trời sao có diện tích khoảng ngàn trượng kia, tất cả mọi người ở các đội ngũ đều tỏ ra khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm.

- Cái đó là... Đó là nguyên khí hóa trời sao.

Cuối cùng có một người kinh hãi lên tiếng. Câu nói này giống như một hồi chuông làm cho các đội ngũ tỉnh hồn lại và tất cả nhanh chóng lui lại phía sau. Bởi vì bọn họ đều biết, chỉ khi nào số lượng tinh thể nguyên khí ở bên trong khí phủ đạt tới mười ngàn thì mới có thể hiển hóa ra dị tượng như vậy.

Mà bình thường cũng chỉ có một ít thiên kiêu có nội tình cực kỳ vững chắc mới có thể ngưng tụ mười ngàn viên tinh thể nguyên khí ở bên trong khí phủ khi đột phá đến Thái Sơ Cảnh cửu trọng thiên.

Tựu như là Lôi Thanh Hải kia, mặc dù hắn đã đột phá đến Thái Sơ Cảnh cửu trọng thiên nhưng số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của hắn cũng mới chỉ khoảng chín ngàn viên mà thôi. Cho nên bọn họ không có cách nào để tưởng tượng, vì sao Chu Nguyên rõ ràng chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên lại có thể ngưng tụ ra đến mười ngàn viên tinh thể nguyên khí trong khí phủ.

Đây quả thực là một đồ biến thái!

Mà lúc này, Lôi Thanh Hải không thể nghi ngờ là người chấn độngnhất. Nhìn qua nguyên khí trời sao kia, trong nội tâm của hắn tựa như là có sóng to gió lớn đang diễn ra. Lúc trước, hắn cho rằng Chu Nguyên không vận dụng nguyên khí là bởi vì số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Chu Nguyên rất ít.

Nhưng hắn sao có thể nghĩ đến, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Chu Nguyên đã vượt qua con số mười ngàn...

Hắn cho rằng thân thể mạnh mẽ chính là át chủ bài cho Chu Nguyên cậy vào, nhưng lại không nghĩ rằng, tu vi nguyên khí của Chu Nguyên kỳ thật đáng sợ hơn tu vi thân thể, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ đã đạt tới cảnh giới hóa thành trời sao hiển hiện bên ngoài!

- Làm sao có thể? Thân thể của hắn đã mạnh mẽ như thế? Tại sao mà ngay cả số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ lại còn nhiều như vậy?

Lôi Thanh Hải gầm thét trong nội tâm. Ở trong Tiểu Lôi Môn, hắn cũng được coi như là một thiên tài rồi, nhưng hiện tại vừa so sánh với thiên kiêu như Chu Nguyên, chênh lệch đã hiện ra, thiên phú của hắn quả thực là vô cùng thê thảm.

Nhưng mà mặc kệ việc Lôi Thanh Hải gào thét ở trong lòng, Chu Nguyên vẫn tỏ ra thản nhiên, hắn bẻ bẻ cổ, trải qua lần thăm dò vừa nãy, hắn đã biết được so với dĩ vãng, thân thể của mình tựa hồ là cũng đã mạnh lên không ít, bằng không thì lúc trước cũng sẽ không thể dựa vào thân thể cùng với chút ít nguyên khí là có thể đấu đến mức không phân cao thấp cùng Lôi Thanh Hải được.

Nhưng mà Chu Nguyên cũng minh bạch, mặc dù thân thể của hắn đã rất mạnh mẽ, nhưng chỉ dựa vào thân thể mà muốn đánh bại Lôi Thanh Hải thì e rằng còn cần đấu rất lâu. Đáng tiếc là lúc này Chu Nguyên không còn thời gian để tiếp tục chơi với hắn rồi.

Chu Nguyên xòe bàn tay ra, làn da lóe ra ánh sáng màu xanh ngọc, máu thịt bên trong xương cốt có ánh sáng màu bạc bắt đầu lưu chuyển, thân hình của hắn chớp đông và như quỷ mị, hư vô xuất hiện ở chỗ Lôi Ấn kia.

Hắn vung tay lên, nguyên khí màu vàng nhanh chóng vây khốn Lôi Ấn, sau đó hai bàn tay chậm rãi chập lại, nguyên khí trong cơ thể cùng sức mạnh của thân thể vào lúc này đều bộc phát.

Răng rắc.

Vào lúc này, không gian ở giữa hai lòng bàn tay của Chu Nguyên cũng bắt đầu vặn vẹo, có vết nứt không gian như ẩn như hiện.

Lúc này, tuy rằng Lôi Ấn cũng điên cuồng bộc phát ra Lôi Quang, nhưng căn bản là không có cách nào để thoát ly khỏi sự vây khốn của Chu Nguyên. Theo thời gian dần trôi qua, khi hai bàn tay của Chu Nguyên càng ngày càng xích lại gần nhau, Lôi Ấn phát ra những tiếng cót két nặng nề, mặt ngoài hiện đầy vết rạn.

Cuối cùng, hai bàn tay của Chu Nguyên cũng triệt để khép lại và Lôi Ấn thì vỡ vụn ra, hóa thành vô số điểm sáng màu bạc bay đầy trời.

Có dư ba khuếch tán ra bốn phía xung quanh nhưng lại bị nguyên khí từ hai bàn tay của Chu Nguyên ép ngược trở lại.

Và như vậy, Nguyên thuật mạnh nhất của Lôi Thanh Hải đã bị Chu Nguyên hủy diệt ...

Chu Nguyên tùy ý phủi tay, sau đó đưa mắt nhìn qua Lôi Thanh Hải, lúc này sắc mặt của người sau đã cực kỳ tái nhợt.

Sau đó, thần sắc trên mặt Chu Nguyên giống như cười mà không phải cười nói:

- Lúc trước ngươi nói muốn xem xem ta đã ẩn tàng bao nhiêu thực lực? Hiện tại, khi đã biết rồi, ngươi còn thất vọng hay không?

Nghe Chu Nguyên nói vậy, Lôi Thanh Hải tức đến mức môi khẽ run run, nhưng lại không thể nói một câu nào. Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng kia của Chu Nguyên, Lôi Thanh Hải chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi đang dần trèo leo ra từ chỗ sâu trong nội tâm.

Chu Nguyên dễ dàng hủy diệt Nguyên thuật mạnh nhất của hắn như thế đã đủ để nói rõ chênh lệch ở giữa hai bên.

Giờ này khắc này, dũng khí của Lôi Thanh Hải đã tiêu tán theo những điểm sáng của Lôi Ấn kia rồi.

Cho nên, hắn không có ý định đáp trả Chu Nguyên mà ở trong ánh mắt kinh sợ của các đội ngũ khác, lập tức quay đầu, thân hình tựa như một tía sét hư ảo, điên cuồng bỏ chạy.

Bởi vì Lôi Thanh Hải cuối cùng là đã minh bạch, hóa ra lúc trước Chu Nguyên chỉ là đang chơi đùa với hắn mà thôi. Một khi vị đệ tử thủ tịch này của Thương Huyền Tông chính thức chăm chú thì mặc dù không muốn nhưng mà Lôi Thanh Hải cũng phải thừa nhận, hắn không phải đối thủ của đối phương.

Tiếp tục chiến đấu thì chỉ sợ hắn sẽ thật sự chết ở chỗ này.

Lôi Thanh Hải bỏ chạy, lập tức khiến cho đội ngũ do các thế lực khắp nơi tạo thành trở nên hỗn loạn, đặc biệt là những người của Tiểu Lôi Môn kia, bọn họ chỉ biết vội vàng quay đầu đào tẩu theo Lôi Thanh Hải mà không dám ở lâu.

Trong lúc nhất thời, những đội ngũ của các thế lực khắp nơi đang vây công đỉnh núi kia lập tức tan tác và bị đệ tử của Thương Huyền Tông truy kích khiến cho tử thương thảm trọng.

- Thằng này ngược lại là khá quyết đoán đó.

Nhìn qua tia chớp đang bay về phía chân trời, Chu Nguyên cười nhạt một tiếng, chỉ là thần sắc trong đôi mắt lại có chút lạnh lùng.

- Nhưng mà đã khơi mào mọi chuyện rồi giờ lại muốn dễ dàng bỏ đi như vậy hay sao?

- Ngươi ngược lại là nghĩ hay quá.

Chu Nguyên vung tay áo lên, từ trong tay áo, một tia sáng màu đen mãnh liệt bắn ra, đón gió tăng vọt. Tia sáng này rõ ràng chính là Thiên Nguyên Bút, chỉ thấy nó gào thét bay qua giống như là xuyên thấu hư không, tựa như sao băng trong bầu trời đêm.

Ông!

Bên trên Thiên Nguyên Bút có hội tụ nguyên khí hùng hồn của Chu Nguyên, uy thế như vậy có thể nói là mạnh mẽ đến mức cực hạn.

A!

Ở xa xa, mặc dù đang bỏ chạy nhưng Lôi Thanh Hải tựa hồ là vẫn cảm nhận được đòn tấn công này của Chu Nguyên. Lúc này, hắn muốn mạnh mẽ ngăn cản nhưng cuối cùng khi Thiên Nguyên Bút lướt qua chỉ có một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên ...

Chu Nguyên đứng lơ lửng ở giữa hư không, sắc mặt bình thản rồi khẽ vung bàn tay lên.

Thiên Nguyên Bút gào thét bay về, lông tơ trắng như tuyết lúc này đang trói chặt một người đầy máu tươi, treo ở trước mặt Chu Nguyên.

Lúc nà, sắc mặt của Lôi Thanh Hải đã trắng bệch. Nhìn thấy Chu Nguyên, hắn vội vàng nói:

- Chu huynh, lúc trước là ta có mắt không tròng, huynh không cần phải đuổi tận giết tuyệt chứ? Mặc dù Tiểu Lôi Môn chúng ta kém hơn Thương Huyền Tông các huynh nhưng Chu huynh cần gì phải tạo thêm cho mình một địch nhân ở chỗ này?

Chu Nguyên cười nói:

- Lúc trước, khi ngươi ra tay với chúng ta thì cũng chưa từng để ý tới Thương Huyền Tông, hiện tại ta lại dựa vào cái gì mà quan tâm đến Tiểu Lôi Môn của ngươi cơ chứ?

Ánh mắt của hắn lạnh như băng, lòng bàn tay có nguyên khí ngưng tụ. Ngay sau đó, hắn đánh ra một chưởng, hiển nhiên muốn hạ sát thủ.

Gió xoáy cuồng bạo đập vào mặt làm cho Lôi Thanh Hải sợ đến hồn phi phách tán, hắn vội vàng hét to.

- Đừng! Đừng giết ta. Ta sẽ dùng manh mối về một Bảo Địa sáu màu để đổi mệnh!

Phanh!

Nghe được những lời này, Chu Nguyên vội vàng thu lực lại, bàn tay của dừng lại ở ngay trước mặt Lôi Thanh Hải, gió xoáy quét qua vẫn cắt vài vết thương sâu trên mặt người sau, máu tươi chảy đầm đìa.

Lúc này, Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Lôi Thanh Hải, chậm rãi nói:

- Ngươi thực sự có manh mối về ... Bảo Địa sáu màu sao?

Bình Luận (0)
Comment