Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 622 - Chương 621: Cấp Viện Lệnh

Chưa xác định
Chương 621: Cấp Viện Lệnh

Hai ngày sau, toàn bộ Huyền Nguyên chi tinh ẩn chứa trong lòng núi đã hoàn toàn bị nhóm của Chu Nguyên thu thập sạch sẽ.

Mà mặc dù ở trong hai ngày này vẫn có không ít người bị động tĩnh khi thu thập Huyền Nguyên chi tinh hấp dẫn đến đây, nhưng mà lại không xuất hiện tình huống muốn cướp đoạt giống như đám người Lôi Thanh Hải nữa.

Hiển nhiên, trận đại chiến diễn ra hai ngày trước đã được truyền bá đi ra ngoài. Hôm nay, bên trong khu vực này, đội ngũ của các thế lực khắp nơi đều biết được vị đệ tử thủ tịch nhìn qua tựa hồ rất yếu này của Thương Huyền Tông thật ra là một nhân vật hung ác vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Cho nên, sau khi trải qua lý trí cân nhắc, đội ngũ của các thế lực khắp nơi cũng thu hồi ánh mắt tham lam, chuyển mục tiêu sang hướng nơi khác, cũng chính bởi vì lý do này, mấy người Chu Nguyên mới có thể thu thập hết Huyền Nguyên chi tinh trong ở nơi này vòng hai ngày.

Mà sau khi thu thập hết Huyền Nguyên chi tinh trong ở nơi này, Chu Nguyên ngược lại là có thêm một điểm thu hoạch ngoài ý liệu, đó chính là hắn đã thu thập đủ Huyền Nguyên chi tinh và ngưng luyện ra một Dị Bảo Trúc Thần.

- Oa! Chu Nguyên thủ tịch đã ngưng luyện ra Dị Bảo Trúc Thần rồi hay sao?

Trên đỉnh núi, thấy thế, đệ tử khác lập tức lao qua, tò mò nhìn về phía bóng người ở trung ương kia.

Lúc này, Chu Nguyên xòe bàn tay ra, chỉ thấy được có thiên địa nguyên khí hội tụ vào trong lòng bàn tay của hắn và cuối cùng tạo thành một viên trân châu mượt mà có kích thước cỡ nắm tay của một đứa bé, chỉ có điều viên trân châu tỏa ra vầng sáng ba màu, trông cực kỳ thần diệu.

- Cái này là Dị Bảo Trúc Thần hay sao?

Nhìn qua viên trân châu tỏa ra ánh sáng ba màu kia, ánh mắt của những đệ tử đều trở nên nóng bỏng. Giờ khắc này, bọn họ có thể cảm ứng được khí phủ trong cơ thể đang chấn động, tản ra cảm giác cực kỳ khát vọng.

Nhìn chằm chằm vào viên trân châu tỏa ra ánh sáng ba màu đang ở trong tay, Chu Nguyên cũng có chút kinh ngạc mà cười cười. Hắn vốn còn cho là Huyền Nguyên chi tinh ở chỗ này có lẽ không đủ để cho hắn ngưng luyện ra một Dị Bảo Trúc Thần, không nghĩ tới cuối cùng vẫn có thể thành công.

Đây là do đến lúc sau, theo độ thuần thục tăng lên, hiệu suất thu thập Huyền Nguyên chi tinh cũng tăng mạnh. Hơn nữa tu vi thần hồn của hắn là Thực Cảnh hậu kỳ, chuyện này không thể nghi ngờ là cũng giúp việc thu thập của hắn trở nên dễ dàng hơn so với những người khác.

Nhưng mà đối với Dị Bảo Trúc Thần ba màu mà mình vừa mới ngưng luyện thành này, Chu Nguyên cũng chỉ là có chút ngạc nhiên mà không có quá mức mừng rỡ, dù sao một Dị Bảo Trúc Thần ba màu còn không đến mức khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn.

Nên nhớ mục tiêu của hắn là tối thiểu đạt tới Dị Bảo Trúc Thần bảy màu!

Nhưng mà có được thì cũng tốt hơn là không có được, hơn nữa nếu như sau này lấy được những Dị Bảo Trúc Thần khác, hắn còn có thể dung hợp cả hai vào, tiến tới ngưng luyện ra Dị Bảo Trúc Thần có đẳng cấp cao hơn ...

Chu Nguyên nắm chặt bàn tay, Dị Bảo Trúc Thần ba màu có hình giống như viên trân châu kia lập tức biến mất, rơi vào bên trong khí phủ của hắn.

Hắn đứng dậy, nhìn về phía những đệ tử khác.

- Đi thôi, Huyền Nguyên chi tinh ở nơi này đã bị thu thập hết, chúng ta phải lập tức chạy tới địa điểm kế tiếp.

Vừa dứt lời, dưới chân Chu Nguyên đã có thêm đám mây bằng nguyên khí màu vàng bay lên. Sau khi thoáng phân biệt phương hướng, Chu Nguyên đã lập tức đưa mọi người chạy đến một chỗ có khả năng tồn tại Huyền Nguyên chi tinh được ghi chép trên bản đồ.

Bây giờ đã có Dị Bảo Trúc Thần ba màu vậy thì hắn muốn mau chóng thăng cấp nó thành cấp bậc bốn màu. Bởi vì dựa theo những lời Lôi Thanh Hải đã nói thì chỗ sâu trong Bảo Địa sáu màu kia có tản ra lực bài xích cực kỳ mạnh mẽ, muốn đi vào đến thì trong người phải mang Dị Bảo Trúc Thần bốn màu, chỉ như thế mới có thể chống cự lực bài xích kia, nếu không căn bản không có cách nào để tiếp cận.

Ở phía sau, những đệ tử cũng tỏ ra hưng phấn, đuổi sát theo Chu Nguyên, hiển nhiên là đã không thể chờ đợi được, muốn ngưng luyện ra Dị Bảo Trúc Thần thuộc về mình rồi.

...

Trong gần mười ngày kế tiếp, Chu Nguyên dẫn mọi người một đường sưu tầm, liên tiếp đã tới bốn địa điểm được đánh dấu ở trên bản đồ, nhưng mà trong đó có hai chỗ không có gì, hiển nhiên là chưa kịp sinh ra Huyền Nguyên chi tinh, trong hai chỗ còn lại thì một chỗ ẩn chứa Huyền Nguyên chi tinh hai màu, một chỗ ẩn chứa Huyền Nguyên chi tinh ba màu.

Nhưng mà xét về tổng thể thì số lượng Huyền Nguyên chi tinh dự trữ ở hai nơi này ngược lại còn không bằng địa điểm đầu tiên mà bọn họ thu hoạch, hiển nhiên là cho dù ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên này, Huyền Nguyên chi tinh cũng coi như là tài nguyên có chút khan hiếm.

Cho nên những ngày qua, Dị Bảo Trúc Thần ba màu của Chu Nguyên thủy chung vẫn còn chưa tấn cấp đến bốn màu ... Dù sao chênh lệch giữa Dị Bảo Trúc Thần ba màu cùng bốn màu là tương đối lớn, cho dù là có dung hợp hai cái Dị Bảo Trúc Thần ba màu thì chỉ sợ cũng không có cách nào để tăng cấp.

Nhưng Chu Nguyên cũng không nóng nảy, Huyền Nguyên Động Thiên cực kỳ bao la, hiện tại vị trí khu vực của bọn họ cũng chỉ là một góc nho nhỏ mà thôi, tức là lúc này, đội ngũ của bọn họ còn lâu mới gọi là tìm được hết mọi chỗ trong khu vực này.

Hiện tại khu vực này còn có rất nhiều địa phương chưa được dò xét, trong đó tất nhiên là có một vài chỗ ẩn chứa Huyền Nguyên chi tinh chưa được phát hiện.

Mà ở trong mười ngày này, mấy người Chu Nguyên vẫn như trước gặp phải một vài kẻ bởi vì tham lam mà ngấp nghé thu hoạch của đội ngũ bọn họ, có đôi khi cũng không tránh được việc phải chiến đấu, nhưng trên cơ bản thì người thắng cuối cùng đều là một phương của bọn họ.

Dù sao hiện tại tất cả Thánh Tử đều đã đi vào chỗ sâu trong Huyền Nguyên Động Thiên, cho nên ở khu vực bên ngoài này, người có thể làm cho Chu Nguyên kiêng kị cũng không còn nhiều lắm.

Vì vậy, ở dưới từng trận thắng lợi, đội ngũ do Chu Nguyên dẫn đầu này không thể nghi ngờ là đã trở thành một tồn tại như Tiểu Bá Vương bên trong khu vực này, lại không có người nào dám khiêu khích nữa.

Đương nhiên, nhóm mấy người Chu Nguyên này có thể dễ dàng xưng bá ở khu vực này như thế, chủ yếu là bởi vì cũng không có đội ngũ nào của năm đại tông phái đỉnh cấp khác xuất hiện ở chỗ này.

Khu vực bên ngoài của Huyền Nguyên Động Thiên này quá mức bao la, hiện tại, đệ tử thủ tịch của tất cả các tông có lẽ đều phân tán ở khắp nơi.

Nhưng mà khi bọn họ di chuyển vào chỗ sâu trong, tóm lại là sẽ đụng phải nhau, đến lúc kia, tranh đấu không biết sẽ diễn ra kịch liệt như thế nào đây.

...

Oanh!

Ở chỗ vách của một ngọn núi, hơn mười bóng người không ngừng thúc dục nguyên khí, đánh vào vách núi trước mặt khiến cho vách núi nhanh chóng vỡ vụn, những tảng đá to lăn rơi xuống, mà ở bên trong một vài tảng đá to có vầng sáng hiển hiện, ngay sau đó là có một bóng người lao ra, cuốn những tảng đá to kia về và đánh nát, chỉ thấy được ở trong mỗi một tảng đá đó đều có một viên đá nhỏ có kích thước cỡ nắm tay.

Những viên đá nhỏ này giống như ngọc thạch vậy, tản ra vầng sáng ba màu.

Bọn họ thu những viên đá này lại, sau đó đưa đến trước mặt Chu Nguyên, người đang đứng ở chỗ cao cảnh giới.

- Đây là một đám cuối cùng rồi.

Cố Hồng Y lau lau khuôn mặt trắng nõn, nói với Chu Nguyên.

Nơi bọn họ đang ở là chỗ đánh dấu cuối cùng ở trong bản đồ, nơi này ẩn chứa một ít Huyền Nguyên chi tinh ba màu, đúng là những viên đá nhỏ giống như là ngọc thạch này.

Nhưng mà trải qua ba ngày đào móc, Huyền Nguyên chi tinh cũng bị bọn họ lấy hết rồi.

Chu Nguyên gật gật đầu, nói:

- Trước tiên cứ phân xuống cho mọi người đã.

Cố Hồng Y khẽ gật đầu, chỉ huy người đi lên mang số ngọc thạch này đi, phân cho những đệ tử đã đào móc cả nửa ngày kia, đương nhiên, một bộ phận lớn nhất vẫn còn lại ở trước mặt Chu Nguyên, bởi vì đây là phần thuộc về người dẫn đội là hắn.

Chu Nguyên cũng không có khách khí, có nguyên khí bắt đầu vận chuyển giữa hai lòng bàn tay hắn, nhanh chóng thu số ngọc thạch trên mặt đất kia vào tay, ngay sau đó ngọc thạch nhao nhao hóa thành bột phấn, mà từng tia khí ba màu ẩn chứa trong đó cũng bay lên, theo lòng bàn tay của Chu Nguyên dũng mãnh tràn vào, cuối cùng đều rơi vào bên trong khí phủ.

Trong khí phủ, một hạt châu ba màu lơ lửng, hấp thụ những tia khí ba màu vừa bay vào. Đây chính là Dị Bảo Trúc Thần mà Chu Nguyên đã ngưng luyện được.

Sau khi hấp thụ đống Huyền Nguyên chi tinh ba màu kia xong, sắc thái của Dị Bảo Trúc Thần ba màu này cũng càng thêm đậm đặc, nhưng màu sắc thứ tư mà Chu Nguyên chờ mong thủy chung còn chưa từng xuất hiện.

Thấy thế, Chu Nguyên có chút tiếc nuối lắc đầu, ở bên trong cảm giác của hắn, Dị Bảo Trúc Thần ba màu này của hắn có lẽ chỉ còn kém chút nữa là có thể tấn thăng đến cấp độ bốn màu rồi.

Chỉ có điều, trong khu vực này, những chỗ đánh dấu có Huyền Nguyên chi tinh cũng đã bị bọn họ dò xét hết rồi. Tiếp đó nếu bọn họ còn muốn tìm kiếm thì cũng chỉ có thể tiến về những khu vực khác.

Hưu!

Mà khi Chu Nguyên ý định phân phó đội ngũ chỉnh đốn xuất phát thì bỗng nhiên ở xa xa có một tiếng xé gió vang lên, sau đó hắn nhìn thấy một vệt sáng nhanh chóng bay đến, rơi vào phía trước mặt.

Đó là Lữ Yên, vốn dĩ là nàng đang cảnh giới ở phía xa, nhưng mà lúc này nàng lại đang có vẻ rất sốt ruột.

- Như thế nào? Lại có thằng nào đui mù chọc đến muội sao?

Chu Nguyên thấy thế, hỏi.

Lữ Yên vội vàng lắc đầu rồi chợt nàng xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một tấm lệnh bài màu đỏ sậm bay lên.

- Đây là Cấp Viện Lệnh dành cho đệ tử thủ tịch sao?

Khi vừa nhìn thấy tấm lệnh bài màu đỏ sậm này, không chỉ có rất nhiều đệ tử ở chung quanh biến sắc, mà ngay cả Chu Nguyên cũng thế, con ngươi mãnh liệt co rụt lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Bởi vì tấm lệnh bài này rõ ràng là Cấp Viện Lệnh của Thương Huyền Tông bọn họ, hơn nữa còn là Cấp Viện Lệnh mà chỉ có đệ tử thủ tịch mới có tư cách phát ra, khi vừa phát ra thì tấm lệnh bài này sẽ xuyên toa hư không, tìm kiếm đệ tử thủ tịch đồng môn ở gần đây.

Nhưng mà vật ấy cực kỳ quý trọng, nếu như không phải thời khắc cực kỳ hung hiểm, căn bản là không thể vận dụng.

Chu Nguyên không dám lãnh đạm, xòe bàn tay ra, thu lấy lệnh bài, truyền nguyên khí vào.

Trên lệnh bài có hào quang lập loè, ngay sau đó có một giọng nói dồn dập truyền ra:

- Ta là Kim Chương, đệ tử thủ tịch của Linh Văn Phong. Đội ngũ của chúng ta bị Thánh Cung mai phục đánh lén, mặc dù ta đã kịp dùng Nguyên văn kết giới để phòng thủ nhưng bên đối phương có hai đệ tử thủ tịch tọa trấn, thực lực rất mạnh!

- Mà ở bên trong đội ngũ của ta đã có mười ba người ... Bị bọn họ giết chết.

Khi nói đến câu sau cùng, giọng nói kia lộ ra vẻ trầm thấp cùng phẫn nộ.

Xoạt!

Mà ở một bên, nghe được câu này, con mắt của mấy người Cố Hồng Y, Chu Thái, Lữ Yên lập tức đỏ lên, sắc mặt của những đệ tử khác cũng trở nên tái nhợt.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy tông môn xuất hiện loại thương vong này!

- Đồng môn thu được Cấp Viện Lệnh hãy lượng sức mà đi, nếu như không được, lập tức tìm những đệ tử thủ tịch khác dẫn đội ngũ tới cứu viện, ở đây, ta còn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian ...

Khi nói đến câu cuối cùng, thanh âm đã trở nên yếu ớt mà theo đó hào quang trên lệnh bài cũng dần ảm đạm.

Chu Nguyên xòe bàn tay ra, cầm chặt lệnh bài, ngẩng đầu, sắc mặt không có gì thay đổi nhìn qua những đệ tử khác, mà lúc này thì bọn họ đang tỏ ra phẫn nộ.

Tới lúc này bọn họ mới đích thân thể nghiệm được sự tàn khốc ở bên trong Huyền Nguyên Động Thiên này.

- Chu Nguyên, chúng ta làm sao bây giờ?

Đôi mắt sáng của Cố Hồng Y nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Mặc dù nội tâm tràn đầy phẫn nộ, nhưng nàng cũng còn có lý trí, lúc trước, khi truyền âm, Kim Chương cũng đã nói, đối phương có hai người đệ tử thủ tịch tọa trấn, thực lực đều rất mạnh.

Nếu như bọn họ tùy tiện đi cứu viện thì nói không chừng ngay cả nhóm người mình cũng sẽ chịu chung số phận.

Ánh mắt của những đệ tử khác cũng ngưng tụ ở trên người Chu Nguyên, đặc biệt là trong đó có tầm mười người là đệ tử của Linh Văn Phong. Bọn họ biết rõ, Chu Nguyên có quyền lợi cự tuyệt cứu viện, bởi vì hắn cũng phải phụ trách sự an toàn của nhóm người bên này.

Trước vách núi hoàn toàn yên tĩnh, không khí tựa như là cứng lại.

Thần sắc ở trên mặt Chu Nguyên vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn nhìn lệnh bài trong bàn tay, lẩm bẩm:

- Lệnh bài là từ phía Tây bay đến ...

Hắn vung tay áo lên, nguyên khí hình thành một tấm bản đồ lơ lửng ở trước mặt. Ánh mắt của hắn chậm rãi nhìn theo hướng Tây, cuối cùng ngừng lại, môi khẽ mấp máy. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, phương hướng lệnh bài bay đến vậy mà lại nhất trí với phương hướng của Bảo Địa sáu màu trong lời nói của Lôi Thanh Hải ...

- Tại sao Thánh Cung lại có hai người đệ tử thủ tịch hội tụ ở bên kia? Chẳng lẽ ... Bọn họ cũng biết Bảo Địa sáu màu tồn tại hay sao?

Ánh mắt của Chu Nguyên có chút lập loè.

Sau đó, hắn vung tay, bản đồ bằng nguyên khí từ từ tiêu tán. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía những đệ tử đang vô cùng khẩn trương nhìn qua hắn kia.

Giờ khắc này, ngay cả Cố Hồng Y đều nắm chặt bàn tay ngọc lại, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, cùng đợi quyết định cuối cùng của hắn. Nếu như Chu Nguyên không tuyển chọn đi cứu viện thì nàng cũng không trách hắn, mặc dù nàng cũng có thể hiểu được, nhưng chung quy vẫn còn có chút khó có thể tiếp nhận.

Chu Nguyên liếc nhìn bọn họ, cười cười, từ dưới chân có đám mây bằng nguyên khí bay lên.

- Các sư huynh đệ, tất cả còn lo lắng cái gì nữa ...

- Đi thôi, đồng môn gặp nạn, chúng ta có thể nào lại không cứu chứ?

Tuy rằng ngày thường, ở trong tông môn, các Phong có cạnh tranh có ma sát nhưng một khi đã ra ngoài tông môn thì bất luận là một Phong nào thì chung quy đều thuộc về Thương Huyền Tông. Chu Nguyên rất có hảo cảm đối với Thương Huyền Tông. Ở chỗ này, hắn đã nhận được cơ hội phát triển. Ở trong lòng hắn, ngoại trừ Đại Chu Vương Triều, đây là cái nhà thứ hai.

Hiện tại, tất cả đệ tử của Thương Huyền Tông tiến vào Huyền Nguyên Động Thiên đều có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nếu như tùy ý để Kim Chương chết trong tay Thánh Cung kia thì hiển nhiên sẽ là đả kích thật lớn đối với thanh danh của Thương Huyền Tông bọn họ.

- Bên đó có hai đệ tử thủ tịch của Thánh Cung sao?

- Ta ngược lại là muốn lĩnh giáo xem bọn họ đến tột cùng có chỗ nào khó lường.

Chu Nguyên chân đạp đám mây bằng nguyên khí đi xa nhưng giọng nói lạnh nhạt của hắn cũng theo gió, như có như không truyền đến.

Trên vách núi đá, vào lúc này, mấy đệ tử còn lại mới tỉnh táo lại. Hiển nhiên là chính bọn họ cũng không nghĩ tới Chu Nguyên sẽ đi không chút do dự như thế. Phải biết rằng, năm trước, Linh Văn Phong bọn họ còn bày xuống Nguyên văn kết giới để ngăn trở Yêu Yêu đấy.

Những đệ tử của Linh Văn Phong kia đều tỏ ra xấu hổ, nhưng nhìn qua bóng lưng đã đi xa của Chu Nguyên, trong ánh mắt ngược lại là có nhiều thêm chút tôn sùng.

- Thằng này ...

Đôi mắt đẹp của Cố Hồng Y cũng nhìn bóng lưng của Chu Nguyên, chợt cặp môi đỏ mọng nhẹ nhàng cười, trong con ngươi có sóng gợn lăn tăn.

- Ở thời điểm giả vờ giả vịt ... Còn rất đẹp trai đấy.

Nhưng rồi trên khuôn mặt đẹp của nàng lại là hiện ra thần sắc lo lắng.

Dù sao, đây chính là đệ tử thủ tịch của Thánh Cung đó ...

Bình Luận (0)
Comment