Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 623 - Chương 622: Vây Khốn.

Chưa xác định
Chương 622: Vây khốn.

Trong dãy núi liên miên vốn ít người lui tới, bây giờ ở chỗ sơn cốc đằng đó lại đông đảo bóng người, sôi trào đến cực điểm.

Trên một ngọn núi gần sơn cốc, hai bóng người đứng chắp tay trên một cây tùng, quanh thân bọn hắn không ngừng tỏa ra từng đợt nguyên khí mạnh mẽ, khiến cho không gian xung quanh bị đè nén.

Hai người này đều mặc áo màu trắng, trong tay áo có thêu hình ảnh một ngôi điện to lớn trôi bồng bềnh trong mây, đó chính là tiêu chí của Thánh Cung.

Người đứng bên trái tên là Vương Uyên, người đứng bên phải là Ninh Mặc.

Thánh Cung chia làm mười điện, mà hai người này cũng là Thủ tịch của hai trong số mười điện đó, thân phận không thấp.

- Mấy tên đệ tử của Thương Huyền tông này chẳng có bản lãnh gì, nhưng khả năng trốn làm rùa đen lại rất tốt. -Vương Uyên nói. Dáng người hắn cao ráo cường tráng, sau lưng mang theo một cây côn sắt màu đen.

Lúc này, ánh mắt của hắn đang nhìn về phía một chiếc Kết giới Nguyên văn đang bao phủ cả tòa sơn cốc trước mắt. Kết giới Nguyên văn này rất không đơn giản, lực phòng ngự kinh người, cho dù là bọn hắn cũng khó mà phá vỡ trong thời gian ngắn.

Ninh Mặc đứng ở một bên cười cười, mái tóc dài vắt ngang vai, lười biếng nói:

- Tên Kim Chương kia vốn là Thủ tịch của Linh Văn phong, trình độ Nguyên văn cực cao, chính xác là cái kết giới rùa đen do hắn bố trí này có chút phiền toái.

- Chỉ tiếc cố gắng đến mấy cũng chỉ là uổng công, cái kết giới này không thể duy trì quá lâu, chỉ cần chúng ta cứ vây quanh thì dù bọn hắn có chắp cánh cũng khó thoát.

Ninh Mặc lại ngẩng đầu, nhìn dãy núi ở chỗ xa, ở những nơi này đang có rất nhiều thế lực khác tụ tập đến, nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn, không dám nhúng tay vào trận đấu ở nơi đây.

Dù sao Thánh Cung và Thương Huyền tông đều là những quái vật khổng lồ của Thương Huyền Thiên. Người bình thường cũng không có tư cách dám chen chân vào cuộc chiến giữa hai thế lực khổng lồ này.

Tuy nhiên bọn họ đều rất mong chờ xem khi hai thế lực lớn nhất nhì của Thương Huyền Thiên này va chạm thì bên nào sẽ giành phần thắng?

Chỉ là với tình huống trước mắt thì có vẻ là Thánh Cung đang chiếm cứ ưu thế lớn hơn!

Tại trong ánh mắt của nhiều người, thân hình Ninh Mặc chậm rãi bay lên, đạp chân trên nguyên khí, đứng ngoài sơn cốc, ánh mắt trêu tức và mỉa mai nhìn vào trong kết giới, âm thanh nhàn nhạt vang lên:

- Kim Chương, còn cố gắng cái gì nữa, nếu biết điều thì mau giao nộp Huyền Nguyên chi tinh trong tay các ngươi ra đây, may ra còn có đường sống.

- Ninh Mặc, người đừng có nằm mơ, dám có ý đồ với Huyền Nguyên chi tinh của chúng ta, vậy cứ nghĩ cách phá hủy được kết giới này đi đã. -Từ trong sơn cốc cũng vang lên một âm thanh trầm thấp, chính là của Kim Chương, Thủ tịch hiện thời của Linh Văn phong.

Ninh Mặc nghe vậy thì cười mỉa:

- Đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ, đã như vậy, vậy cũng chỉ đành còn cách thu hoạch Huyền Nguyên chi tinh từ trên thi thể đệ tử Thương Huyền tông các ngươi mà thôi.

- Ninh Mặc, các người giết hơn mười đệ tử của chúng ta, món nợ này, Kim Chương ta nhớ kỹ trong lòng! -Trong Giọng nói Kim Chương tràn đầy phẫn nộ.

- Mạnh được yếu thua, nếu đã không có bản lĩnh, bị giết chết thì cũng là chuyện thường, không phải sao? -Ninh Mặc cười cười, lại không thèm nhiều lời với Kim Chương, bay trở về trên đỉnh núi.

“Để xem các người còn chống đỡ được tới khi nào?!”

Hắn vung tay áo lên, chỉ thấy gần trăm tên đệ tử của Thánh Cung lao ra từ bốn phía đỉnh núi, rơi xuống bên trên Nguyên văn kết giới khiến cho bề mặt Kết giới gợn lên từng làn sóng.

Ở nơi xa, rất nhiều người đứng xem đều nhìn thấy đội ngũ của Thương Huyền tông bị chặn ở trong sơn cốc, đều âm thầm lắc đầu, xì xào bàn tán.

- Xem ra nhóm đội ngũ này của Thương Huyền tông xui xẻo rồi!

- Đúng vậy, ai mà ngờ được, trong khu vực này lại có tới hai vị Thủ tịch của Thánh Cung, hơn nữa hai người Vương Uyên và Ninh Mặc đều có xếp hạng khá cao trong số mười vị Thủ tịch của Thánh Cung, đâu dễ trêu vào?!

- Nghe nói trước đó đã có đệ tử của Thương Huyền tông bị chết dưới tay hai vị Thủ tịch này.

- Chậc chậc, hai môn phái lớn nhất của Thương Huyền Thiên lại có thù không đội trời chung, vừa gặp mặt liền đánh giết lẫn nhau.

- Ha ha, dù sao cũng là hai thế lực bá chủ mới và cũ, làm sao hòa bình cho được? Chỉ là mọi thứ vẫn phải dựa vào thực lực, nếu nhóm đệ tử Thương Huyền tông này bị tiêu diệt ở đây thì sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn với thanh danh của môn phái này.

- ...

Thế lực khắp nơi bình luận chỉ trỏ, chỉ là kẻ nào cũng mang theo tâm tính đứng ngoài xem trò vui. Thậm chí còn mong cho hai môn phái đánh càng kịch liệt hơn, chỉ như vậy bọn họ mới có cơ hội nhặt nhạnh chỗ tốt.

Thời gian nhanh chóng trôi qua...

Hai ngày sau.

Tiếng va chạm vẫn vang lên không ngừng, quanh quẩn trong dãy núi, bên ngoài sơn cốc, bề mặt kết dưới Nguyên văn đang chập trùng kịch liệt, càng ngày càng trở nên mỏng manh, hiển nhiên là đã sắp đạt tới cực hạn.

Ninh Mặc cười tủm tỉm nhìn qua một màn này, nói:

- Kim Chương, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu như vẫn không biết điều, chờ đến khi kết giới bị phá vỡ thì đừng trách chúng ta đại khai sát giới.

Trong sơn cốc trầm mặc một mảnh.

Hai ngón tay thon dài của Ninh Mặc vuốt nhẹ góc áo, tùy ý nói:

- Ngươi cho rằng ta không biết là ngươi đang cố ý kéo dài là để làm gì à? Còn không phải là muốn chờ đồng môn Thương Huyền tông các người tới cứu viện sao?

- Chỉ tiếc trong thế hệ đệ tử Thủ tịch này của Thương Huyền tông các ngươi, ngoại trừ Đường Mộc Tâm của Thương huyện Phong và Tạ Ngôn của Lôi Ngục Phong ra, những kẻ còn lại đều yếu kém hơn nhiều. Hơn nữa theo tình báo của Thánh Cung chúng ta, Đường Mộc Tâm và Tạ Ngôn đang ở khu vực khác và cũng đang chiến đấu với các Thủ tịch khác của Thánh Cung chúng ta, chỉ sợ là không có cách chạy tới nơi này.

- Cho nên cho dù có người đến cũng sẽ chẳng có tác dụng gì đâu.

Ánh mắt mỉa mai của Ninh Mặc tựa như xuyên thủng ý đồ của Kim Chương, vui lòng chờ đợi, coi đám người Kim Chương như cái bẫy săn mồi.

Nếu hắn lại có thể dẫn dụ thêm một đội ngũ của Thương Huyền tông tới đây, tiêu diệt được, thì số lượng Huyền Nguyên chi tinh thu hoạch được sẽ tăng lên rất nhiều.

Trong sơn cốc, dưới sự bao phủ của kết giới Nguyên văn, Kim Chương ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, khuôn mặt biến ảo khó lường. Hắn không ngờ tới ý đồ của tên Ninh Mặc kia lại thâm độc đến vậy, còn muốn dùng mình làm mồi nhử để dụ đồng môn tới đây.

Tại xung quanh Kim Chương Còn có hơn mười đệ tử của Thương Huyền tông, chỉ tiếc lúc này ai nấy đều sa sút buồn bã, trên thân còn mang theo một vài vết thương.

- Kim Chương Thủ tịch, làm sao bây giờ? Chỉ sợ kết giới Nguyên văn không thể chèo chống được quá lâu. -Một đệ tử ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Kim Chương nhìn qua đám người, hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Lúc nữa, khi kết giới bị phá vỡ, ta sẽ dốc hết sức ngăn cản, mọi người lập tức phân tán bỏ chạy, sau đó đi tìm các đội ngũ khác.

Các đệ tử khác nghe vậy thì biến sắc mặt, hiển nhiên đã nghe ra sự quyết tuyệt trong lời nói của Kim Chương.

- Không cần nhiều lời, ta thân là Thủ tịch, tất nhiên là có nghĩa vụ phải bảo hộ mọi người. Lần này là do ta chủ quan mới tạo cơ hội cho bọn hắn mai phục, khiến cho đồng môn thương vong... -Kim Chương lạnh lùng đánh gãy lời nói của mọi người muốn khuyên can.

Đám người trầm mặc, trong mắt ai nấy đều mang theo vẻ buồn bã.

Răng rắc!

Đúng lúc này, trên Kết giới truyền tới một tiếng vỡ vụn, tất cả đệ tử Thương Huyền tông ở đây đều biến sắc, vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trên bề mặt kết giới đã hiện lên chằng chịt những vết rạn.

Oanh!

Cuối cùng, khi vết nứt lan ra càng ngày càng xa thì cái Kết giới to lớn kia cũng chịu đến mức cực hạn, ầm vang vỡ vụn.

Đám người trốn trong sơn cốc cũng bại lộ tại vô số những ánh mắt nhìn chằm chằm.

Giữa không trung, Ninh Mặc vẫn duy trì nụ cười tủm tỉm, cảm thán:

- Thật là đáng tiếc, cái xác rùa đen này không thể bảo vệ các ngươi tới cùng, Kim Chương, Thương Huyền tông các ngươi đã sa sút tới mức độ này rồi à...

Trên thân thể Ninh Mặc bắt đầu phát tán ra từng đợt dao động mạnh mẽ, mang theo áp lực to lớn.

Hiển nhiên, hắn đang chuẩn bị động thủ.

Tại bên trong thung lũng, Kim Chương cũng hít sâu một hơi, lực lượng thần hồn ở mi tâm cũng ngưng tụ lại, một cây bút Nguyên văn xuất hiện ở trong tay, hắn quát lên:

- Mọi người chuẩn bị rút lui!

- Ha ha, trạng thái của ngươi kém đến như vậy mà còn có dũng khí đấu với ta một trận sao? Vậy cũng đừng trách ta không thủ hạ lưu tình. -Ninh Mặc nhìn thấy vậy, cười mỉa.

Ngay sau đó, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, không còn nói nhảm, bước ra một bước chuẩn bị xuất thủ.

Vút!

Tuy nhiên, ngay trong nháy mắt khi hắn vừa bước ra một bước, một âm thanh xé gió đột nhiên vang vọng trong đất trời, một bóng đen tựa như xuyên thấu hư không mà đến, mang theo khí tức sắc bén bay thẳng về phía Ninh Mặc.

Con ngươi Ninh Mặc co rút lại, bước chân vừa mới đưa ra đột nhiên thu lại.

Vụt!

Bóng đen kia lướt qua vị trí nơi hắn vừa mới đưa chân, khí tức bén nhọn khiến cho lòng người hoảng sợ.

- Là ai?!!! -Trên mặt Ninh Mặc lộ ra vẻ âm trầm, ngẩng đầu lên, nhìn về phía tây. Cùng lúc đó, đông đảo ánh mắt trong khu vực này cũng mang theo sự kinh ngạc nhìn về phía đó, hiển nhiên là không ngờ tới lại có người dám ra tay vào lúc này.

Tại trong đông đảo ánh mắt ấy, chỉ thấy trên một ngọn núi cách sơn cốc không xa, có một bóng người hư ảo đang chầm chậm xuất hiện.

Bóng người xòe bàn tay ra, nắm nhẹ một cái, bóng đen vừa bay đi lập tức quay ngược mà về, rơi vào trong lòng bàn tay hắn, nhìn kỹ lại thì hóa ra là một cây bút đen, phần lông tơ tuyết trắng chỗ đầu ngòi bút lại tựa như một mũi thương, chỉ xéo xuống mặt đất.

Trong sơn cốc, Kim Chương và các đệ tử cũng nhìn sang, sau đó ánh mắt ai nấy đều lộ ra sự kinh ngạc, hiển nhiên, bọn họ cũng không ngờ tới người tới lại là vị này...

- Là tên nào mù mắt muốn chết sớm như vậy? -Ninh Mặc nhìn chằm chằm bóng người ở đằng xa, hờ hững nói.

Trên ngọn núi, bóng người kia nhìn thoáng qua đám người Kim Chương trong sơn cốc, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Ninh Mặc. Hắn cười cười, lộ ra hai hàm răng trắng, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến cho toàn bộ dãy núi trở nên yên tĩnh:

- Vị vương bát đản của Thánh Cung này... Ngươi thật coi là Thương Huyền tông ta không có ai hàng phục được ngươi sao?

Bình Luận (0)
Comment