Trong dãy núi trùng điệp, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ ở trên thân của một người đang đứng ở trên một đỉnh núi. Trong mắt ai nấy đều chứa đựng sự kinh ngạc nồng đậm, hiển nhiên là đã bị lời nói của người này hù dọa.
- Người này lấy đâu ra can đảm mà dám đi đối đầu với Thủ tịch của Thánh Cung, trong một loại cục diện như thế này?
Trong sơn cốc, Kim Chương cùng các đệ tử nhìn thấy bóng người kia, trải qua một hồi kinh ngạc, cũng giật mình không nhịn được kêu lên:
- Chu Nguyên?!
- Chu Nguyên thú tịch?!
Bọn hắn đều không ngờ, người đầu tiên chạy tới đây giúp đỡ lại là Chu Nguyên.
- Thủ tịch?
Giữa Không Trung, Ninh Mặc cũng nghe thấy những tiếng hô kia, thế là quay đầu nhìn về phía thân ảnh trẻ tuổi đang cầm cây bút màu đen trong tay kia, thản nhiên nói:
- Thương Huyền tông các người quả là càng ngày càng sa sút, bây giờ ngay cả một kẻ mới có Thái Sơ cảnh thất trọng thiên mà đã có thể trở thành Thủ tịch rồi à?
Vừa nói, hắn vừa cười đầy khinh miệt.
Nếu là ở trong những thế lực khác thì với thực lực như vậy còn chẳng có đủ tư cách trở thành ứng cử viên đâu!
Ninh Mặc nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Tiểu tử, biết điều thì mau quỳ xuống nhận lỗi, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, tất nhiên để trừng phạt, ta còn phải cắt cái đầu lưỡi của ngươi đi mới được.
Ở một nơi xa, đám người đứng xem cũng nhìn chằm chằm về bên này, xì xào bàn tán.
- Không ngờ tiểu tử kia cũng là Thủ tịch của Thương Huyền tông?
- Thủ tịch của Thương Huyền tông mà lại yếu như vậy sao?
- Nhưng Kim Chương vừa kêu lên tiếng Thủ tịch mà...
- Không biết tình huống thế nào, nhưng cũng không quan trọng, mặc dù tiểu tử này có chút dũng khí, nhưng quá ngu, dám nói năng với Ninh Mặc như vậy, hôm nay chắc chắn sẽ phải ăn đau khổ.
- ...
Theo đám người nghĩ, một kẻ mới chỉ ở cảnh giới thất trọng thiên như Chu Nguyên mà dám tới đây thì chẳng khác nào đi chịu chết.
Mặc kệ ánh mắt của đám người, Chu Nguyên chỉ cười cười, không để ý tới Ninh Mặc, nhìn về phía đám người Kim Chương trong sơn cốc và nói:
- Mọi người không sao chứ?
Kim Chương lắc đầu nói:
- Chu Nguyên, chỉ có mình cậu sao?
- Những người khác cũng đang trên đường tới đây, ta tới trước một bước. -Chu Nguyên đáp. Trước đó hắn lo lắng bên này không kiên trì nổi, nên tăng tốc đi trước, bây giờ xem ra là đến kịp.
Kim Chương gật đầu, hạ xuống Nguyên Văn bút, lực lượng thần hồn nơi mi tâm phun trào, định bay lên không trung trợ giúp Chu Nguyên.
Oanh!
Chỉ là hắn vừa muốn xuất thủ, đột nhiên trên bầu trời có một luồng gió xoáy cực kỳ cuồng bạo lao xuống, mặt đất xung quanh lập tức bị vỡ nát, Kim Chương vội vàng chống Nguyên văn bút, vẽ lên một cái vòng sáng.
Phanh phanh!
Vòng sáng lập tức bị phá vỡ, cũng may thân hình Kim Chương cũng mượn lực bay ngược trở lại, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía không trung, chỉ thấy nơi đó đang có một bóng người cao lớn đứng lơ lửng. Trong tay hắn cầm một cây côn sắt màu đen, sắc mặt lạnh lùng, chính là một tên Thủ tịch khác của Thánh Cung - Vương Uyên.
- Biết điều thì ngoan ngoãn ở lại trong cốc đi! -Vương Uyên hờ hững nói, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Mặc:
- Thời gian một phút.
Ninh Mặc nghe vậy, khóe miệng cũng nở ra một nụ cười dữ tợn:
- Dư xài, chờ ta đánh gãy tứ chi của hắn, để hắn vĩnh viễn quỳ ở nơi này, ai đi qua cũng có thể nhìn thấy.
Trong lời nói để lộ ra sát khí tràn ngập.
Hiển nhiên, Chu Nguyên đã đắc tội với vị Thủ tịch của Thánh Cung này.
Oanh!
Ngay khi nói xong, áo bào Ninh Mặc đột nhiên phồng lên, nguyên khí từ trong cơ thể hắn phóng xuất ra ngoài như một cơn lốc xoáy, tạo ra một cỗ áp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Nguyên khí của Ninh Mặc có màu xích hồng, nhiệt độ cực cao, từ xa nhìn lại tựa như một cây cột lửa đang phóng lên tận trời.
Oanh!
Trong mắt Ninh Mặc hiện lên từng tia tơ máu, hai tay nắm chặt, một cây roi màu xích hồng xuất hiện ở trong tay, cây roi dài tựa như một con rắn độc xé rách bầu trời, quất mạnh về phía Chu Nguyên.
Xoẹt!
Cây roi lao xuống, thân thể Chu Nguyên cũng nhanh chóng hóa hư.
Cây roi bay vào thân thể Chu Nguyên lại xuyên thẳng qua, thì ra còn lại ở chỗ Chu Nguyên đứng chỉ là một cái bóng mờ.
Oanh!
Cây roi đập vào trên mặt đất, cả ngọn núi đều lập tức sụp đổ, vết rách tràn lan, đất đá trôi xuống.
Ninh Mặc cười lạnh, bàn tay lắc một cái, cây roi lập tức chuyển hướng vung về một chỗ cách đó không xa.
Ầm!
Khu vực đất đá xung quanh lập tức vỡ vụn, một thân ảnh hư ảo bắn mạnh mà ra.
Ầm ầm!
Chỉ là mặc kệ thân ảnh kia rút lui đến đâu, đầu cây roi lại như bóng với hình, đuổi theo áp sát, trong lúc nhất thời, chịu ảnh hưởng của trận chiến này mà ngọn núi xung quanh không ngừng nổ tung phá vỡ.
Tại trong mắt người đứng xem, hiển nhiên là Chu Nguyên không thể chống đỡ được, phải tránh né không ngừng.
“Chỉ là kẻ này có thể tránh né trong thời gian lâu như vậy, tốc độ quả là không kém.”
Nhưng khi đám người nhìn thấy vẻ mặt trêu tức trên khuôn mặt Ninh Mặc thì lập tức hiểu được là người này cũng đang trêu đùa đối thủ.
- Ha ha, được rồi. -Ninh Mặc ngửa mặt lên trời thét dài, trên mặt lộ ra nụ cười âm trầm, bàn chân đột nhiên giẫm một cái, không khí dưới chân lập tức bị ép nổ.
Thân hình của hắn cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Ông!
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, thân ảnh của Ninh Mặc xuất hiện ở trên một ngọn núi cách đó không xa.
- Con chuột nhỏ, bắt được ngươi rồi!
Hai mắt Ninh Mặc tràn đầy sự sắc bén nhìn chằm chằm phía trước, lúc này ở nơi đó đang có một cái hư ảnh dần nổi lên.
Hắn chập lại hai tay, nguyên khí màu xích hồng điên cuồng tụ tập lại, tạo thành một quả cầu lửa nóng rực như mặt trời, trực tiếp vỗ về phía bóng hình kia.
Tốc độ như vậy là không thể tránh né!
Cả ngọn núi đều trở nên run rẩy dưới thế công mạnh mẽ như vậy.
- Con chuột nhỏ, quỳ xuống cho ta! -Ninh Mặc hét lên, quả cầu lửa màu đỏ lập tức va chạm vào thân thể Chu Nguyên.
Oanh! Oanh!
Một cơn gió lốc màu xích hồng lập tức tàn phá bừa bãi ra xung quanh.
Các nhóm người đứng xem đến từ các nơi nhìn thấy cảnh tượng này thì đều lắc đầu, tiểu tử Chu Nguyên kia gánh chịu trực diện một chiêu này của Ninh Mặc thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong sơn cốc, đám người Kim Chương cũng biến đổi sắc mặt, mặc dù hồi còn ở trong Nguyên Trì Tế thì bọn họ đã được chứng kiến sức mạnh của Chu Nguyên, nhưng rõ ràng là thực lực của tên Ninh Mặc này còn phải cao hơn rất nhiều so với Bách Lý Triệt.
Chu Nguyên chống đỡ trực diện như vậy là quá bất cẩn.
Nguyên khí xích hồng bay lên, gương mặt Ninh Mặc lộ ra vẻ dữ tợn, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, kiếp sau mà còn muốn giả làm anh hùng thì nhớ biết chọn đối thủ một chút!
- Thật sao?
Ngay khi âm thanh của Ninh Mặc vừa phát ra, thì từ trong cuồng phong xích hồng vẫn đang tàn phá bừa bãi xung quanh kia lại phát ra một âm thanh hờ hững.
Con ngươi Ninh Mặc lập tức co rút lại.
Tuy nhiên còn không đợi hắn có bất kỳ phản ứng nào, một bàn tay thon dài được bao phủ trong một lớp ánh sáng màu ngọc bích đột nhiên duỗi ra, bàn tay kia nắm chặt thành quyền, nguyên khí màu vàng óng nhanh chóng phun trào, cuối cùng hung hăng nện xuống trên đầu Ninh Mặc.
Một quyền sắc bén vô địch đập vào mặt, sắc mặt Ninh Mặc không nhịn được biến đổi, trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, hắn vội vã xoay người, trong lòng thầm nghĩ lực lượng của kẻ trước mắt này không chỉ đơn giản ở cấp độ Thất trọng thiên như vậy.
Oanh!
Một quyền ẩn chứa lực lượng kinh người kia vượt qua đầu của hắn, đập thẳng vào trên bờ vai Ninh Mặc.
Răng rắc!
Trong một chớp mắt ấy, một tiếng xương nứt vỡ truyền ra.
Đông!
Lực lượng kinh khủng trực tiếp làm cho thân thể Ninh Mặc sụp đổ, hai chân không đứng vững, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, ngay cả núi đá cứng rắn cũng bị vỡ ra.
Phốc phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Ninh Mặc.
Cơn lốc nguyên khí màu xích hồng dần dần lắng lại.
Rất nhiều con mắt vốn vẫn đang chú ý trận chiến này cũng không cũng lập tức co rút lại...
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, Chu Nguyên, vốn nên bị đánh hủy đến hài cốt cũng không còn, vậy mà lại vẫn bình yên đứng ở nơi đó, mà ở trước mặt của hắn, thì là Ninh Mặc đang khuỵu gối quỳ trên mặt đất...
Thế là, tiếng bàn luận xôn xao vốn tràn ngập cả dãy núi trở nên yên tĩnh chỉ trong nháy mắt. Thậm chí ngay cả tiếng gió xung quanh cũng đột nhiên dừng lại.
Tại trong đông đảo ánh mắt kinh hãi kia, Chu Nguyên cúi đầu, nhìn xuống kẻ đang quỳ gối trước mặt, chậm rãi nói:
- Ý của ngươi là... Quỳ xuống giống như vậy sao?