Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 625 - Chương 624: Nợ Máu Trả Bằng Máu

Chưa xác định
Chương 624: Nợ máu trả bằng máu

Dưới chân núi, tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng bên trên ngọn núi xa xa kia. Ở chỗ đó, Ninh Mặc vốn dĩ là thế không thể đỡ, lại vào lúc này, bị Chu Nguyên đánh cho phải quỳ xuống đất ...

- Tại … tại sao.. Tại sao có thể như vậy?

Bọn họ trợn mắt há hốc miệng, trong đầu tựa như là có tiếng vù vù đang vang lên.

Bởi vì cảnh tượng ở trước mắt này thật sự là có chút vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ. Vốn dĩ là theo suy nghĩ của bọn họ, vị đệ tử thủ tịch chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên kia của Thương Huyền Tông phải không có lực phản kháng, bị Ninh Mặc dễ dàng đánh bại mới đúng. Nhưng mà tình huống hiện tại là là như thế nào vậy, mấy chục giây trước Ninh Mặc còn chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối, vậy mà bây giờ lại bị Chu Nguyên dùng một quyền đánh trọng thương, phải quỳ trên mặt đất ...

Giờ khắc này, coi như là lại ngu xuẩn hơn nữa thì mọi người cũng biết, trước mắt vị đệ tử thủ tịch nhìn qua chỉ co tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên này của Thương Huyền Tông là đang giấu dốt, giả heo ăn thịt hổ.

Trong sơn cốc, nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Chương cùng nhóm đệ tử của Thương Huyền Tông mới lặng lẽ thở dài một hơi, bọn họ thật không có kinh hãi không hiểu như người ngoài vậy, dù sao ở trong Thương Huyền Tông, bọn họ đã không chỉ một lần được chứng kiến sức chiến đấu kinh khủng kia của Chu Nguyên rồi.

Mà ở dưới cái nhìn khiếp sợ của mọi người, sau khi đờ đẫn mấy giây, người bị Chu Nguyên dùng một quyền đánh quỳ trên mặt đất là Ninh Mặc rốt cục cũng đã minh bạch chuyện gì vừa xảy ra, lúc này trong con ngươi có thêm tơ máu nhanh chóng xuất hiện.

Hừng hực!

Vào lúc này, từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí màu đỏ thẫm vô cùng cuồng bạo nhanh chóng bộc phát ra, hình thành một tấm chắn màu đỏ thẫm ở chỗ bả vai hắn, ngăn cản trọng quyền đang rơi xuống của Chu Nguyên.

Sau đó, Ninh Mặc vỗ mạnh tay xuống mặt đất một cái, kình lực làm cho mặt đất sụp đổ, mà hắn thì đã xuất hiện ở giữa không trung.

Lúc này, khuôn mặt của Ninh Mặc âm trầm đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. ánh mắt đỏ thẫm của hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Sau đó, hắn xòe bàn tay ra lau vết máu ở khóe miệng, từ trong kẽ răng bỗng xuất hiện giọng nói ẩn chứa sát ý, cơ hồ muốn hóa thành thực chất.

- Tốt, tốt ... Không ngờ Ninh Mặc ta vậy mà cũng có ngày bị người đùa nghịch!

- Đây chính là thủ đoạn của ngươi hay sao? Cố ý yếu thế, làm cho ta mất cảnh giác, sau đó thừa cơ đánh trọng thương ta.

Ninh Mặc vuốt bả vai, lúc này cánh tay phải của hắn đã giống như là sắp đứt gãy đến nơi rồi, hiển nhiên là lúc trước cánh tay này của hắn đã bị một quyền của Chu Nguyên đánh gãy.

- Ninh Mặc, nếu như ngươi không được, vậy hãy để cho ta lên đi, đừng nên làm cho Thánh Cung chúng ta bị mất mặt!

Ở cách đó không xa, nhìn qua cảnh tượng này, ánh mắt hờ hững của Vương Uyên cũng trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên giống như là chim ưng tập trung nhìn con mồi của mình.

- Thoạt nhìn tiểu tử này không có đơn giản như bề ngoài đâu.

- Không cần!

Ninh Mặc cắn răng, nói. Sau đó, hắn hít sâu một hơi, áp chế sát ý bạo ngược trong nội tâm rồi nói:

- Mới vừa rồi là do ta quá chủ quan, khinh thường mà thôi. Ngươi yên tâm đi! Bây giờ, ta sẽ lột da , uống máu hắn để rửa sạch sỉ nhục lúc trước!

Lúc trước, mặc dù một quyền kia của Chu Nguyên cũng mạnh mẽ kinh người nhưng Ninh Mặc cũng không có cảm giác được nguyên khí quá mức mạnh mẽ, cho nên mới quá mức chủ quan, nếu không thì hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được một quyền kia.

- Ùynh!

Ninh Mặc đứng lơ lửng trong không trung. Nguyên khí màu đỏ thẫm điên cuồng chấn động, theo thời gian dần trôi qua, nhiệt độ của nơi này cũng dần tăng cao.

nguyên khí màu đỏ thẫm bay lên, trong lúc mơ hồ, đúng là biến thành một trời sao màu đỏ thẫm ở sau lưng Ninh Mặc.

Ở xa xa, nhìn thấy cảnh tượng này, từ trong những đội ngũ hội tụ đến từ khắp nơi kia, có những tiếng hét kinh hãi vang lên.

Nguyên khí hóa trời sao!

Đó là dị tượng chỉ có thể xuất hiện khi số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ vượt qua con số mười nghìn.

Hiển nhiên là vì rửa sạch sỉ nhục lúc trước, vị đệ tử thủ tịch này của Thánh Cung cũng không dám giữ lại thực lực nữa mà trực tiếp thôi động nguyên khí đến trạng thái mạnh nhất.

Từ trên cao, Ninh Mặc nhìn xuống Chu Nguyên đang đứng ở trên đỉnh núi, ánh mắt đỏ ngầu. Lúc này, hắn không khác gì là một vị Thần Lửa cả, toàn thân tản ra cảm giác áp bách làm cho người ta thấy sợ hãi.

Lúc này đây, hắn không có nói bất luận lời nói nhảm nào, hai tay đột nhiên khép lại, kết pháp ấn.

Ầm!

nguyên khí màu đỏ thẫm gào thét lao ra và nhanh chóng tạo thành một bàn tay bằng lửa khổng lồ có kích thước mấy ngàn trượng, chính giữa bàn tay khổng lồ đó tựa như là còn có một gương mặt, dữ tợn, từ trong đó có tiếng gào thét bén nhọn truyền ra.

Một luồng chấn động tràn đầy cảm giác cuồng bạo, hủy diệt bạo phát ra.

Giữa rừng núi, nhìn bàn tay bằng lửa khổng lồ trên bầu trời kia, sắc mặt của tất cả mọi người đều có chút ngưng trọng, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kị nồng đậm.

- Cái đó là ... Viêm Ma Phần Hải Thủ! Nghe nói đây chính là một trong số những Nguyên thuật mạnh nhất của Viêm Thánh Điện, một trong Thập Điện của Thánh Cung!

- Xem ra vừa rồi chịu thiệt thòi bởi Chu Nguyên làm cho Ninh Mặc thực sự tức giận, khiến cho bây giờ hắn cũng chính thức ra tay độc ác rồi!

- ...

Nhìn qua cảnh tượng này, Vương Uyên cũng gật nhẹ đầu, khá tốt là Ninh Mặc cũng không có ngu xuẩn đến mức tiếp tục chơi đùa cùng Chu Nguyên kia mà trực tiếp thi triển môn Nguyên thuật mạnh nhất của hắn.

Coi như là hắn cũng không dám đơn giản ngạnh kháng đòn tấn công này của Ninh Mặc.

Chắc hẳn là dù Chu Nguyên kia có che giấu thực lực thì đòn tấn công này của Ninh Mặc cũng đủ để phân ra thắng bại rồi.

Ùynh!

Bàn tay bằng lửa khổng lồ thành hình.

Lúc này, ánh mắt âm lãnh của Ninh Mặc tập trung vào Chu Nguyên, hai tay của hắn đột nhiên khép lại, sau một khắc, bàn tay bằng lửa khổng lồ kia nhanh chóng xuyên thấu hư không, hung hăng đánh thẳng xuống, bao trùm khu vực mà Chu Nguyên đang đứng.

Vào lúc này, cây cối, hoa cỏ đầy khắp núi đồi đều bị thiêu đốt, hóa thành biển lửa hừng hực.

Chu Nguyên đứng ở trên đỉnh núi, nhìn qua bàn tay bằng lửa khổng lồ đang nhanh chóng phóng đại kia, trong mắt cũng xuất hiện thần sắc kinh ngạc. Không ngờ khi nghiêm túc chiến đấu, Ninh Mặc này lại có thể biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ như thế.

Không chỉ có số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ vượt qua con số mười nghìn mà lại còn tu luyện được môn Nguyên thuật có uy lực kinh khủng như vậy. Nhưng mà nhìn thấy mặt quỷ như ẩn như hiện trong lòng bàn tay bằng lửa khổng lồ kia là Chu Nguyên biết Ninh Mặc cũng chỉ mới tu luyện môn Nguyên thuật này đến cảnh giới tiểu thành mà thôi.

- đệ tử thủ tịch của Thánh Cung này hoàn toàn chính xác là có thực lực không kém ...

Mặc dù như thế, trong mắt của Chu Nguyên cũng không có bất luận vẻ gì là sợ hãi cả, thậm chí hắn còn không có nửa điểm dấu hiệu là muốn tránh đi, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh khi nhìn qua bàn tay bằng lửa khổng lồ đang đánh tới kia.

Sau một khắc, chân của hắn đột nhiên đạp mạnh xuống đất một cái.

Bá!

Mặt đất rạn nứt mà thân hình của Chu Nguyên lại ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người phóng lên trời, bắn thẳng đến chỗ bàn tay bằng lửa khổng lồ kia đang giáng xuống kia.

Hắn không chỉ có không tránh né, ngược lại là lựa chọn trực diện nghênh tiếp!

ở phía dưới bàn tay bằng lửa khổng lồ kia, thân hình của Chu Nguyên nhỏ bé như con sâu cái kiến, làm cho người ta có một loại cảm giác giống như là châu chấu đá xe.

- Thật là một kẻ không biết sống chết!

Nhìn qua cảnh tượng này, sắc mặt của Ninh Mặc đột nhiên trở nên dữ tợn, coi như là trong Thánh Cung, đệ tử thủ tịch có thực lực tương đương với hắn cũng không dám lựa chọn trực tiếp ngạnh kháng đòn sát chiêu, át chủ bài này của hắn như Chu Nguyên vậy.

Trong thiên địa, mọi ánh mắt đều hội tụ ở chỗ này.

Ở xa xa, một số người đều có chút không đành lòng lắc đầu, tựa như là chỉ sau một khắc nữa thì bọn họ sẽ nhìn thấy thân hình của Chu Nguyên bị bàn tay bằng lửa khổng lồ kia đập thành tro tàn ...

Ông!

Mà ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ngay khi Chu Nguyên sắp tiếp xúc cùng bàn tay bằng lửa khổng lồ kia thì đột nhiên, từ trong cơ thể của hắn nguyên khí màu vàng bộc phát ra.

Nguyên khí màu vàng nhanh chóng hội tụ ở sau lưng hắn và biến thành một bầu trời sao màu vàng.

Xoạt!

Ngay khi bầu trời sao màu vàng kia xuất hiện ở sau lưng Chu Nguyên thì trong thiên địa cũng lập tức vang lên vô số tiếng hét kinh hãi, tất cả những người không phải đệ tử cảu Thương Huyền Tông đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Chính vào lúc này, con ngươi của Ninh Mặc kia cũng co rụt lại, đồng thời sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, hắn cứ nghĩ mình đã đánh giá cao Chu Nguyên rồi nhưng không nghĩ tới, tu vi nguyên khí của người sau vậy mà cũng đạt đến trình độ cao như vậy.

Không hề kém hắn một chút nào cả.

- Chu Nguyên, thì ra đây mới thật sự là thực lực chân chính của ngươi ...

- Nhưng mà, ngươi cho rằng chỉ bằng cái này là có thể đón đỡ được Viêm Ma Phần Hải Thủ của ta hay sao? Ta chỉ có thể nói rằng ngươi quá ngây thơ rồi!

Ninh Mặc lạnh lùng nói. Trong thâm tâm của mình, hắn tuyệt đối tin tưởng đòn sát chiêu, át chủ bài này của mình.

Nguyên khí màu vàng tựa như một con trăn lớn quấn quanh người của Chu Nguyên, hai tay của hắn nhanh chóng kết ấn. từ trong miệng của hắn, giọng nói trầm thấp truyền ra:

- Thái Huyền Thánh Linh Thuật!

Quang ảnh thần bí nhanh chóng được ngưng tụ ra và lập tức phủ xuống, bao trùm lên trên thân thể của Chu Nguyên.

Mà đúng lúc này, hai bên cũng đã va chạm với nhau.

Ùynh!

Một tiếng nổ lớn đến mức không có cách nào hình dung vang vọng ở trên không trung, ngay sau đó có gió xoáy vô cùng cuồng bạo quét ngang qua khiến cho những đỉnh núi ở xung quanh bị sụp đổ, vỡ vụn.

Va chạm như vậy làm cho vô số người cảm thấy kinh hãi, da đầu run lên.

Nhưng mà tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ va chạm kia, chỉ thấy được vào lúc này, không gian ở chỗ đó đã bị nguyên khí cuồng bạo bóp méo. Phải sau một lúc lâu thì không gian mới bắt đầu bình thường lại ...

Vào lúc này, toàn bộ tinh thần của Ninh Mặc cũng đang tập trung về phía chỗ đó.

- Chắc hẳn là đồ không biết sống chết này đã bị đốt thành tro bụi rồi đi à nha?

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng mà, ngay khi Ninh Mặc vừa mới dứt lời thì ở dưới núi đột nhiên có vô số tiếng hít một hơi lạnh vang lên, vọng ra khắp nơi.

vào lúc này, con ngươi của Ninh Mặc cũng đột nhiên co rút lại.

Bởi vì vào lúc này, hắn đã nhìn thấy, ở chỗ kia, một bóng người được bao phủ trong một lớp nguyên khí màu vàng đang lẳng lặng lơ lửng trên không trung. Ngoại trừ Chu Nguyên kia thì còn có thể là ai?

Ninh Mặc cũng không ngờ Chu Nguyên vậy mà có thể chống được đòn sát chiêu, át chủ bài này của hắn.

- Chuyện này làm sao có thể xảy ra?

Thấy thế, gương mặt của Ninh Mặc cũng cứng lại.

Nhưng mà sau một khắc, cảm giác rét lạnh cả người từ dưới lòng bàn chân của hắn bay lên làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì trên bầu trời, ánh mắt hờ hững của bóng người được bao phủ trong một lớp nguyên khí màu vàng kia đang nhìn qua đây.

Ninh Mặc cảm thấy toàn thân lạnh buốt, chỉ trong một cái chớp mắt, hắn không chút do dự mãnh liệt bắn trở ra, đồng thời hét to lên:

- Vương Uyên!

Bá!

Nhưng mà ngay khi Ninh Mặc vừa chuyển động thì chỉ trong một cái chớp mắt, bóng người được bao phủ trong một lớp nguyên khí màu vàng kia cũng đã biến mất, không còn nhìn thấy ở trên hư không. và khi xuất hiện lại thì đã trực tiếp đứng ở trước mặt Ninh Mặc, gương mặt của hai người kề sát vào nhau, tựa như là cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

- Nếu các ngươi ... đã giết đệ tử của Thương Huyền Tông ta …

Đúng lúc này, Ninh Mặc nghe thấy được một giọng nói trầm thấp truyền ra từ trong miệng của Chu Nguyên.

- vậy thì nợ máu phải trả bằng máu thôi ...

Ninh Mặc hoảng hốt, nguyên khí màu đỏ thẫm điên cuồng tuôn ra, tựa như là tạo thành một lớp phòng ngự ở bên ngoài thân thể hắn.

Ùynh!

Ngay sau khi một quyền của Chu Nguyên đánh ra thì từ trong cơ thể của hắn, lông tơ trắng như tuyết tuôn ra, quấn quanh nắm đấm, làn da hiện ra ánh sáng như ngọc, khung xương trong cơ thể cũng biến thành màu bạc trắng.

Một quyền này đã được Chu Nguyên thúc dục đến cực hạn.

- Phá Nguyên!

Chu Nguyên thì thầm một tiếng ở trong lòng, ngay sau đó lông tơ trắng như tuyết đang quấn quanh nắm đấm của Chu Nguyên nhanh chóng hóa thành màu đen.

Dưới một quyền này, sát cơ của Chu Nguyên đã lộ ra.

- Không!

Nguy cơ tử vong đến gần, Ninh Mặc rít lên một tiếng.

Ùynh!

Nhưng mà Chu Nguyên cũng không thèm để ý tới, quyền quang gào thét lao ra khiến cho không khí nổ tung. Cuối cùng, ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, một quyền này của Chu Nguyên tựa như tia chớp gào thét ở trên trời cao, không chút lưu tình đánh lên trên người Ninh Mặc.

Phanh!

Chỉ sau nháy mắt, Ninh Mặc đã hóa thành một tia sáng màu đỏ bay ngược đi ra ngoài, chỗ mà hắn bay qua, từng ngọn núi nổ tung, rừng rậm cũng bị xé nứt ra tạo thành một vết nứt dữ tợn dài đến cả trăm trượng ...

Đông!

Cuối cùng, Ninh Mặc bắn vào bên trong một ngọn núi lớn, núi đá sụp đổ xuống, trực tiếp chôn cả hắn vào.

Vào lúc này, toàn bộ thiên địa đều trở nên tĩnh mịch.

Bình Luận (0)
Comment