Vết rách cực lớn kia xỏ xuyên qua giữa rừng núi, những đỉnh núi ở ven đường đều sụp đổ. Trong thiên địa, tất cả mọi người đều gần như đờ đẫn khi nhìn qua cảnh tượng này.
Hào khí tĩnh mịch.
Nếu như nói lúc trước, Ninh Mặc bị Chu Nguyên dùng một quyền đánh cho phải quỳ xuống, mọi người có thể lý giải đó là bởi vì Chu Nguyên cố ý giấu dốt, giả heo ăn thịt hổ nhưng bây giờ, cảnh tượng này lại một lần nữa khiến cho bọn họ cảm thấy nhận thức cuẩ mình còn rất hạn hẹp.
đòn sát chiêu này của Ninh Mặc cơ hồ là do hắn dốc hết toàn lực để thi triển, là công kích mạnh nhất, đối mặt với đòn tấn công kinh khủng bực này, coi như là cường giả ngang cấp thì cũng không dám ngạnh kháng, chính diện chống đỡ.
Nhưng mà, ai có thể nghĩ đến, Chu Nguyên chẳng những không có tránh lui ngược lại là còn lựa chọn phương thức thô bạo nhất, dùng một loại tư thái giống như không thể địch nổi, đánh vỡ thủ đoạn mạnh nhất của Ninh Mặc.
Nhìn qua một ngọn núi sụp đổ cuối cùng ở xa xa kia, nơi mà Ninh Mặc đang bị đá vụn chôn sống, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trong cảm nhận của bọn họ, một quyền lúc trước kia của Chu Nguyên đủ để đuổi giết một vị cường giả Thái Sơ Cảnh Cửu trọng thiên sơ kỳ.
Sau khi trầm mặc đến nửa ngày, tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn qua Chu Nguyên, trong ánh mắt lúc này tràn đầy thần sắc kiêng kị cùng sợ hãi.
Mà lúc này, bọn họ mới hoàn toàn hiểu được, vì sao rõ ràng chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên nhưng Chu Nguyên ở trước mắt này lại có thể trở thành đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông rồi.
Trong sơn cốc, khi nhìn qua cảnh tượng này, Kim Chương cùng phần đông đệ tử của Thương Huyền Tông cũng có chút khiếp sợ. Mặc dù bọn họ biết được thực lực của Chu Nguyên cũng không kém nhưng cũng không nghĩ tới, hắn lại có thể đánh bại một vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung theo một cách dễ dàng như thế ...
Phải biết rằng, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Ninh Mặc kia đồng dạng là đã vượt qua con số mười nghìn, cho dù là ở trong Thương Huyền Tông bọn họ, trình độ như thế cũng đủ để xếp trên trong danh sách bảy vị đệ tử thủ tịch.
- Không nghĩ tới sau khi trải qua tẩy lễ cấp bậc Cửu Long, thực lực của hắn vậy mà đã mạnh mẽ đến loại trình độ này.
ánh mắt của Kim Chương có chút phức tạp. Hiển nhiên là lúc này thực lực của Chu Nguyên đã vượt xa so với lúc thi đấu ở trong Nguyên Trì Tế rồi.
Mà những đệ tử khác thì càng thêm kính sợ.
Mà trong lúc nhất thời, sắc mặt của những đệ tử của Thánh Cung kia đều có chút khó coi, hiển nhiên là bọn họ cũng khó mà có thể tin được Ninh Mặc vậy mà sẽ bị vị đệ tử thủ tịch này của Thương Huyền Tông đánh bại một cách thê thảm như thế.
Đặc biệt là Vương Uyên thủ tịch kia, hắn sửng sốt một lúc lâu rồi mới tỉnh táo lại từ trong cảnh tượng ở trước mắt này, ngay sau đó sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ âm trầm.
Nhưng mặc kệ những ánh mắt này, thần sắc trên mặt của Chu Nguyên lại không có gì thay đổi, hắn nhìn qua chỗ ngọn núi sụp đổ, chỗ Ninh Mặc bị chôn sống ở xa nhất kia, mặc dù chấn động nguyên khí của thằng này đã yếu ớt đến cực hạn nhưng có lẽ là hắn vẫn còn có một hơi.
Vì vậy Chu Nguyên lại nhấc chân, hiển nhiên là ý định thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng của hắn.
Ùynh!
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa mới nhấc chân lên thì đột nhiên có âm thanh chói tai vô cùng hung hãn, phá không bay đến, một tia sáng màu đen mang theo uy áp kinh người, gào thét lao đến.
Tia sáng màu đen chưa rơi xuống nhưng mặt đất dưới chân đã nứt toác.
bước chân của Chu Nguyên dừng lại, con ngươi co rụt lại, hắn nắm chặt bàn tay, Thiên Nguyên Bút nhanh chóng hiện ra. Sau đó, Chu Nguyên lập tức vung Thiên Nguyên Bút lên, ngăn cản tia sáng màu đen kia.
Keng!
Tiếng sắt thép va chạm với nhau vang lên, hoa lửa văng khắp nơi.
Gió xoáy cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh khiến cho cổ thụ ở chung quanh lập tức bị chặt ngang.
Thân hình của Chu Nguyên run lên, hắn ngẩng đầu lên và lập tức nhìn thấy thứ vừa hung hăng va chạm với Thiên Nguyên Bút lại là một cây côn sắt màu đen, phía trên côn sắt có khắc vô số Nguyên văn cổ xưa.
Mà ở một đầu khác của cây côn sắt màu đen kia đúng là Vương Uyên, vị đệ tử thủ tịch còn lại của Thánh Cung.
Hai người trực tiếp đối mặt và đều nhìn ra được sát ý ở trong mắt của đối phương.
- Tiểu tử, lá gan chó của ngươi thật sự là quá lớn, vậy mà lại dám nặng tay với đệ tử của Thánh Cung ta như thế!
Vương Uyên lạnh lùng quát.
Lúc trước, Chu Nguyên phản kích quá mức nhanh chóng và mãnh liệt cho nên khi hắn còn chưa kịp ra tay cứu viện thì Ninh Mặc đã bị Chu Nguyên hung hăng đánh trọng thương.
Nghe Vương Uyên nói vậy, khóe miệng của Chu Nguyên nhấc lên tạo thành một nụ cười mỉa mai rồi hắn nói:
- Thánh Cung các ngươi dám giết đệ tử của Thương Huyền Tông ta, vậy thì ta còn cần lưu tình đối với đệ tử thủ tịch của các ngươi hay sao?
Nghe Chu Nguyên nói vậy, ngữ khí của Vương Uyên cũng trở nên âm trầm:
- Khẩu khí thật lớn. Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì vậy?
Hai bàn tay của hắn nắm chặt lấy cây côn sắt kia, trên hai tay có nguyên khí màu đen chảy xuôi. Sau đó, Vương Uyên hét to một tiếng, côn sắt lại một lần nữa nện xuống thật mạnh, thanh thế của một côn này cực kỳ kinh khủng làm cho mọi người đều có cảm giác rằng coi như là một ngọn núi cao đều sẽ bị nện sập.
Nhưng mà Chu Nguyên lại vui mừng không sợ, Thiên Nguyên Bút hóa thành ánh sáng màu đen nghênh tiếp, cái bút màu đen cùng cây côn màu đen không ngừng va chạm, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi, hai người đã đánh lên trên trăm hiệp.
Hoàn cảnh chung quanh bị sóng xung kích của trận chiến đấu giữa hai người phá hủy.
Keng!
Sau một lúc lâu, Chu Nguyên cùng Vương Uyên đều bay ngược về phía sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng những đệ tử của Thánh Cung kia đều hơi trầm xuống. Vốn dĩ là khi bọn họ trông thấy Vương Uyên nén giận ra tay thì trong nột tâm vẫn còn mong mỏi Vương Uyên có thể cường thế đánh bại vị đệ tử thủ tịch kia của Thương Huyền Tông, để vãn hồi một chút mặt mũi cho Thánh Cung bọn họ. Nhưng mà chuyện làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là mặc dù Vương Uyên đã ra tay thì tựa như là cũng không thể chiếm được thế thượng phong.
Phải biết rằng, ở bên trong hàng ngũ các vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung bọn họ, Vương Uyên đã có thể xếp đến thứ tư, so với người xếp thứ năm là Ninh Mặc thì thực lực của hắn càng mạnh hơn nữa!
Vương Uyên cắm thật mạnh côn sắt trong tay xuống mặt dất, côn sắt lập tức kéo lê một vết nứt sâu, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, qua trận chiến đấu lúc trước, hắn đã cảm nhận được thực lực của người sau.
Tu vi nguyên khí của Chu Nguyên không hề yếu hơn hắn.
- Số lượng tinh thể nguyên khí bên trong khí phủ của ta đã đạt đến mười hai ngàn viên. Tiểu tử ở trước mắt này rõ ràng chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên, vì sao lại có được nội tình hùng hậu như thế?
Trong lòng của Vương Uyên có chút nghi hoặc. Theo hắn biết, cho dù là Thánh Tử của Thánh Cung bọn họ, tựa như là lúc còn ở Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên thì có rất ít người là có nội tình của nguyên khí đạt tới trình độ này.
Mà khi Vương Uyên chiến đấu với Chu Nguyên thì ở trong sơn cốc, Kim Chương cũng nhanh chóng lao ra, bay lên không trung, Nguyên văn bút lập tức xuất hiện ở trong tay, có rất nhiều Nguyên văn như ẩn như hiện, ánh mắt đã tập trung vào Vương Uyên.
Bị hai vị đệ tử thủ tịch tập trung, Vương Uyên kia cũng nhíu mày, chuyện này làm cho hắn biết được, hôm nay Thánh Cung bọn họ đã rơi vào thế hạ phong.
Vì vậy, hắn quyết định thật nhanh.
Chỉ thấy được, hắn phất phất tay, ra hiệu. Những đệ tử của Thánh Cung đang vây khốn sơn cốc thấy thế, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn là nhanh chóng rút lui.
Có mấy người đệ tử đi đến chỗ ngọn núi sụp đổ, đào ở bên trong lên, lúc này người sau sớm đã ngất đi, người đầy máu tươi, lồng ngực lõm vào.
Hô hấp đều cực kỳ yếu ớt.
Xem bộ dạng như vậy, Ninh Mặc có thể sống được hay không cũng là một vấn đề khó nói.
Nhìn thấy trạng thái lúc này của Ninh Mặc, sắc mặt của Vương Uyên cũng càng thêm âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên rồi chậm rãi nói:
- Tiểu tử, ngươi đã gây ra họa lớn rồi.
- Vậy sao?
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng.
- Nếu như Ninh Mặc bị chết ở trong tay của ngươi, Thánh Cung ta chắc chắn sẽ khiến cho ngươi phải trả giá thật nhiều!
Vương Uyên gằn giọng nói.
- Chỉ dựa vào ngươi sao?
Chu Nguyên nâng Thiên Nguyên Bút lên, chỉ thẳng về phía Vương Uyên.
Vương Uyên cười lạnh một tiếng, nói:
- Đúng là ngươi có chút thực lực, nhưng mà tiểu tử, ngươi cũng chớ nên đắc ý, khu vực này là địa bàn của Thánh Cung ta. Rất không may là ta phải nói cho các ngươi biết, ngoại trừ hai người ta và Ninh Mặc thì Phạm Yêu, đệ tử thủ tịch của Huyết Thánh Điện của Thánh Cung ta cũng ở chỗ này.
- đệ tử thủ tịch của Huyết Thánh Điện, Phạm Yêu ư?
Nghe được cái tên này, Chu Nguyên ngược lại không có động tĩnh gì, nhưng mà ở bên cạnh sắc mặt của Kim Chương đột nhiên biến đổi. Thấy người bên cạnh có vẻ còn đang nghi hoặc, hắn vội vàng truyền âm cho Chu Nguyên:
- ở bên trong mười đại đệ tử thủ tịch của Thánh Cung, Phạm Yêu kia xếp thứ ba, thực lực mạnh hơn Ninh Mặc này cùng Vương Uyên này rất nhiều! Cực kỳ khó xử lí!
Nghe Kim Chương nói vậy, sắc mặt của Chu Nguyên cũng có chút thay đổi, hắn nhíu mày, suy nghĩ. Thật ra thì hắn thực sự không lo lắng lắm vì người gọi là Phạm Yêu, mà là đang cảm thấy nghi hoặc vì sao sẽ có ba vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung tề tụ trong khu vực này.
- Chẳng lẽ những người này cũng hướng về phía Bảo Địa Sáu Màu kia hay sao?
Bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện ở trong đầu của Chu Nguyên.
Thấy Kim Chương biến sắc, Vương Uyên mới lạnh giọng nói:
- Ta khuyên các ngươi, nếu như thức thời thì hãy mau cút khỏi chỗ này, nếu không đợi đến Phạm Yêu động thủ, các ngươi liền chuẩn bị vĩnh viễn đừng đi thôi.
Vừa dứt lời, hắn lại một lần nữa lạnh lùng liếc nhìn Chu Nguyên rồi vung bàn tay lên và nhanh chóng lùi về phía sau.
- Đi!
- Tiểu tử gọi là Chu Nguyên kia, hãy tranh thủ thời gian mà chạy trốn đi, nếu không đợi đến lần sau gặp lại, ta nhất định phải cho ngươi biết được kết cục khi đắc tội với Thánh Cung ta!
Ở bên trong tiếng rít gào, Vương Uyên mang theo những đệ tử khác của Thánh Cung nhanh chóng thối lui, hiển nhiên là hắn cũng khá sáng suốt, biết được bây giờ, bọn họ đã không có khả năng lại lấy được bất luận ưu thế gì.
Mà mặc dù nhìn thấy đệ tử của Thánh Cung đang rút đi nhưng Chu Nguyên cũng không có hành động gì khác, bởi vì hiện tại Thánh Cung vẫn còn không ít người, nếu như hoàn toàn khai chiến ở chỗ này thì tất nhiên hai bên đều sẽ phải trả những cái giá không nhỏ.
Nhưng ở đằng xa kia, còn có những thế lực khác đang âm thầm ngấp nghé, nếu như một khi bọn họ trở nên suy yếu, chỉ sợ những đội ngũ hội tụ đến từ khắp nơi kia cũng sẽ rục rịch ra tay.
Nhưng mà mặc kệ Vương Uyên kia nói bao nhiều lời hung ác thì tất cả mọi người đều nhìn ra được, tư thái lui lại của Thánh Cung bọn họ có chút xám xịt.
Mà trong sơn cốc, những đệ tử của Thương Huyền Tông kia đều vỗ tay hoan hô.
Ở chỗ xa hơn, thành viên của những đội ngũ hội tụ đến từ khắp nơi kia cũng không tiếc lời ngợi khen. Cục diện lúc trước vốn dĩ là Thương Huyền Tông bên này hoàn toàn nằm ở thế hạ phong, nhưng mà ai có thể nghĩ đến, khi vị đệ tử thủ tịch kia của Thánh Nguyên Phong xuất hiện, cục diện lập tức xuất hiện nghịch chuyển.
Nhìn qua bóng người mặc dù trẻ tuổi lại có khí thế hào hùng kia, cường giả ở khắp nơi đều cảm thán.
- Thật không nghĩ tới, Thánh Nguyên Phong vốn dĩ đã xuống dốc của Thương Huyền Tông lại có thể đào tạo được nhân vật như thế ...