Bên trong một căn phòng làm bằng trúc.
Trên giường trúc, một người nằm uể oải, sắc mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt, lồng ngực bị lõm vào, hiển nhiên là đã bị trọng thương, xem khuôn mặt của hắn, đúng là Ninh Mặc, vị đệ tử thủ tịch kia của Thánh Cung.
- Hai người các ngươi đuổi theo giết một Kim Chương nhưng cuối cùng lại bị bọn họ đánh đến mức chật vật trở lại như thế nà sao?
Ở bên cạnh giường trúc, có một tiếng cười vang lên.
Mặc dù thanh âm kia là tiếng cười nhưng sự âm hàn phát ra từ trong đó lại làm cho Vương Uyên ở một bên hơi run lên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bên trái, chỉ thấy được ở chỗ đó có một nam tử gầy gò, có làn da trắng nõn, trên mặt luôn cười, chỉ là hai con ngươi kia lại thoáng lộ ra màu đỏ tươi.
Mười ngón tay thon dài trắng nõn của hắn đan vào nhau, đôi mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Vương Uyên cùng Ninh Mặc đang nằm ở trên giường trúc.
Người này đúng là một vị đệ tử thủ tịch khác của Thánh Cung, Phạm Yêu của Huyết Thánh Điện,!
Vương Uyên nói:
- Thương Huyền Tông có một vị đệ tử thủ tịchđến cứu viện, Ninh Mặc là bị hắn đánh trọng thương.
- A! Vậy sao?
Phạm Yêu cười nhạt và nói:
- Chẳng lẽ người kia là đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Phong Đường Mộc Tâm hay sao?
Nghe được câu hỏi của Phạm Yêu, khuôn mặt của Vương Uyên hơi cứng lại, hắn trầm mặc thật lâu rồi mới nói:
- Là đệ tử thủ tịch mới lên của Thánh Nguyên Phong, tên là Chu Nguyên.
Vừa dứt lời, hắn có thể cảm giác được ánh mắt của Phạm Yêu dừng tại ở trên người của hắn, sau đó hắn nghe thấy Phạm Yêu nghiền ngẫm nói:
- Thánh Nguyên Phong sao? Ngươi đang nói đến ngọn núi đã xuống dốc không biết bao nhiêu năm của Thương Huyền Tông phải không? Chính là Thánh Nguyên Phong đó hay sao?
- Ta thế nhưng mà nghe nói ở bên trong bảy Phong của Thương Huyền Tông, Thánh Nguyên Phong có thực lực thấp nhất mà đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong cũng thủy chung luôn xếp ở ghế hạng bét. Hắn lại có thể đánh bại Ninh Mặc hay sao? Ha ha ha. là năng lực của các ngươi quá kém hay còn là tin tức của chúng ta quá lạc hậu vậy?
Nghe được sự mỉa mai trong lời nói của Phạm Yêu, sắc mặt của Vương Uyên cũng có chút lúng túng, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của tiểu tử kia cũng đã vượt qua con số mười nghìn, kẻ này cũng không đơn giản.
Nhưng mà chợt hắn nhìn qua Ninh Mặc đang nằm trên giường rồi hỏi Phạm Yêu:
- Hiện tại, chúng ta phải làm gì với Ninh Mặc đây?
Phạm Yêu hờ hững liếc nhìn qua Ninh Mặc rồi thản nhiên nói:
- Hắn đã bị trọng thương, mặc dù còn giữ một hơi nhưng với điều kiện ở đây thì không có khả năng lại để cho hắn khỏi hẳn. Hơn nữa coi như là cứu sống được sợ là cũng không còn sức mạnh gì, còn không bằng một tên đệ tử bình thường.
Nghe Phạm yêu nói thế, Vương Uyên hơi nhíu mày, như thế thì bây giờ Ninh Mặc cơ hồ đã trở thành gánh nặng với bọn họ.
con ngươi có màu đỏ tươi của Phạm Yêu nhìn lướt qua Ninh Mặc đang nằm ở trên giường trúc, trong mắt xẹt qua sự tàn nhẫn, chợt hắn tiến lên một bước, cúi người xuống và nói khẽ:
- Ninh Mặc, nếu bây giờ ngươi đã không còn sức mạnh gì, vậy thì hãy cống hiến chút sức lực cuối cùng cho Thánh Cung chúng ta đi.
Nghe Phạm Yêu nói thế, Ninh Mặc chợt mở to mắt ra, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Yêu và khàn giọng nói:
- Ngươi muốn điều gì?
Nghe được câu hỏi của Ninh Mặc, Phạm Yêu mỉm cười nhưng nụ cười tươi lại trông có vẻ cực kỳ âm lãnh. Bàn tay của hắn chậm rãi đặt ở trên bụng của Ninh Mặc rồi hắn nhẹ nhàng nói:
- Việc cũng không có gì là khó khăn cả. Chỉ cần ngươi giao cái Dị Bảo Trúc Thần bốn màu mà ngươi vất vả ngưng luyện thành cho ta đảm bảo là được.
Vừa dứt lời, bàn tay của Phạm Yêu đã ấn xuống, ánh sáng màu máu xuất hiện ỏ trong lòng bàn tay, chỉ thấy được phần bụng của Ninh Mặc kia tỏa ra ánh sáng bốn màu, tựa như là có một quả cầu ánh sáng bốn màu chậm rãi từ trong cơ thể của hắn bay lên.
Vào lúc này, thân hình của Ninh Mặc kịch liệt run rẩy, sắc mặt của hắn đều trở nên dữ tợn. Hắn xòe bàn tay ra bắt lấy cổ tay của Phạm Yêu, muốn cố gắng giãy giụa nhưng mà không thành công. Lúc này hắn khó có thể thúc dục nguyên khí, chỉ với chút sức mạnh như vậy, Phạm Yêu căn bản là chưa từng để ý tới.
Nhìn qua quả cầu ánh sáng bốn màu đang bay lên từ trong cơ thể của Ninh Mặc, Phạm Yêu cười tủm tỉm, trong ánh mắt có thần sắc tham lam lóe lên. Cuối cùng, hắn triệt để nắm quả cầu ánh sáng này ở trong tay, đó là một thứ giống như trái cây vậy, phía trên có quang mang bốn màu quấn quanh.
Đó đúng là Dị Bảo Trúc Thần bốn màu do Ninh Mặc cực khổ lắm mới có thể ngưng luyện thành.
Dị Bảo Trúc Thần trong cơ thể bị cưỡng ép lấy ra, thân hình của Ninh Mặc kia cũng bởi vì thống khổ mà bắt đầu vặn vẹo, hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Yêu, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc. sau một lúc lâu, thân hình cuối cùng cũng ngừng giãy giụa, sinh cơ trực tiếp tiêu tán.
Vốn dĩ là Ninh Mặc đã bị trọng thương, lại bị Phạm Yêu cứng rắn lấy đi Dị Bảo Trúc Thần khiến cho thương thế đã nặng lại càng nặng thêm, cuối cùng là bị giày vò đến chết rồi.
- Phạm Yêu, ngươi …
Ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng này, Vương Uyên cũng khiếp sợ, quát lên. Hắn cũng không nghĩ tới Phạm Yêu lại có thể ngoan độc như thế, vậy mà lại thừa dịp Ninh Mặc trọng thương, cứng rắn cướp đi Dị Bảo Trúc Thần của hắn.
Phạm Yêu liếc mắt nhìn Vương Uyên một cái, sau đó vung bàn tay lên, Dị Bảo Trúc Thần bốn màu trong tay hắn lập tức bị phân thành hai phần, trong đó phần nhỏ hơn tương đương với bốn thành của Dị Bảo Trúc Thần bốn màu bị hắn đẩy về phía Vương Uyên.
- Đây là do bản thân hắn vô dụng, làm mất mặt của Thánh Cung chúng ta, tự nhiên nên có trừng phạt. Hơn nữa, với trạng thái này của hắn mà đi theo chúng ta thì cũng chỉ là vướng víu mà thôi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chúng ta có dư thừa tinh lực để chiếu cố hắn hay sao?
Phạm Yêu thản nhiên nói.
Vương Uyên nhìn qua quang mang bốn màu đang phiêu phù ở trước mặt, khí tức Huyền Nguyên chi tinh nồng đậm ẩn chứa trong đó làm cho trái tim của hắn đập thình thịch.
- Ngươi cũng biết được mục đích chính của chúng ta rồi, đó là một Bảo Địa Sáu Màu, là là tin tức mà ta lấy được khi thẩm vấn một vị đệ tử thủ tịch của Tiểu Lôi Môn, nếu như hai người chúng ta hợp lực thì trong khu vực này, không người nào có thể chống lại chúng ta.
- Thiếu đi Ninh Mặc này, chúng ta ngược lại là có thể được chia thêm vài phần nữa. Ngữ khí của Phạm Yêu không mang theo chút nào tình cảm.
Nghe Phạm Yêu nói thế, ánh mắt của Vương Uyên không ngừng biến ảo, không xác định.
- Hơn nữa, đầu sỏ gây ra việc này chính là vị đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong của Thương Huyền Tông kia, ta đáp ứng ngươi, nếu như tiểu tử kia còn dám ngừng ở lại khu vực này thì ta sẽ lột da, róc xương, rút hết máu của hắn để báo thù cho Ninh Mặc.
Vừa nói Phạm Yêu vừa nhìn chằm chằm vào Vương Uyên. Sau đó, hắn nâng quả cầu ánh sáng bốn màu kia lên, đặt ở trước mặt người sau, ánh mắt tựa như là biến thành màu đỏ tươi:
- Vương Uyên, ngươi sẽ không vì một gia hỏa đã chết mà trở mặt với ta phải không?
Vương Uyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phạm Yêu rồi cúi xuống nhìn quả cầu ánh sáng bốn màu kia. Cuối cùng, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ đưa tay tiếp lấy quả cầu ánh sáng bốn màu kia. Lúc này, trong mắt của hắn xuất hiện thần sắc tham lam rồi hắn không chút do dự thu quả cầu ánh sáng bốn màu kia vào trong cơ thể.
- Lựa chọn sáng suốt.
Thấy thế, Phạm Yêu mỉm cười đạo.
Vương Uyên hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn vào thi thể đang dần dần lạnh lẽo của Ninh Mặc rồi nói:
- Ta sẽ nói cho đệ tử khác, Ninh Mặc chết là do thương thế quá nặng, mặc dù chúng ta đã cố gắng cứu chữa nhưng không có thành công.
Phạm Yêu đồng ý gật đầu.
- Ta sẽ thu thi thể của hắn lại, huyết nhục dồi dào như thế còn có tác dụng với ta đấy.
Phạm Yêu mỉm cười, nói một câu với Vương Uyên rồi quay người đi ra phòng trúc.
bên ngoài phòng trúc có phần đông đệ tử của Thánh Cung đang nghỉ ngơi, Phạm Yêu cầm ngọc giản, tinh thần tràn vào tra xét địa đồ và cuối cùng tập trung vào một chỗ đánh dấu đỏ trong đó, trên mặt hiện lên thần sắc tham lam nồng đậm.
Bảo Địa Sáu Màu.
Dị Bảo Trúc Thần sáu màu là thứ cực kỳ quý hiếm, coi như là Thánh Tử của Thánh Cung bọn họ đều cực kỳ thèm thuồng loại bảo bối này. Phạm Yêu cũng không nghĩ tới, ở khu vực bên ngoài Huyền Nguyên Động Thiên này lại cũng sẽ xuất hiện
Đây là cơ duyên thuộc về hắn.
Trong khi Phạm Yêu đang nghĩ về tương lai tốt đệp thì chợt có một bóng người từ xa xa lướt đến, đi đến trước mặt hắn, cúi đầu và nói:
- Phạm Yêu thủ tịch, có tin tức truyền đến, tựa như là thám tử phát hiện ra một chi đội ngũ của Bách Hoa Tiên Cung tiến nhập trong khu vực này.
- Bách Hoa Tiên Cung sao?
Nghe được tin tức này, Phạm Yêu nhíu mày, mười ngón tay của hắn đan vào nhau rồi hắn lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ các nàng cũng biết được tin tức về Bảo Địa Sáu Màu hay sao?
- Còn có
Đệ tử kia dừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Hình như là chi đội ngũ kia của Thương Huyền Tông cũng không có ly khai khu vực này, ngược lại là còn đang di chuyển về hướng đông như Bách Hoa Tiên Cung.
Nghe đệ tử này nói vậy, Phạm Yêu lập tức khẽ giật mình, ánh mắt nhìn qua vị trí Bảo Địa Sáu Màu trên bản đồ, sau đó khóe miệng nhếch lên, sự âm hàn trong đôi mắt làm cho nhiệt độ ở bốn phía đều hạ thấp xuống.
- Những vương bát đản của Tiểu Lôi Môn này thật đúng là kém cỏi, bí mật quan trọng như thế mà không thể giữ kín được, tựa như là khắp thế giới cũng biết tin tức về Bảo Địa Sáu Màu kia vậy.
- Một đám không biết sống chết.
Hắn cười lẩm bẩm nói.
- Nhưng mà như thế cũng tốt, thuận tay báo thù giúp hảo huynh đệ Ninh Mặc của ta, coi như là an ủi linh hồn của hắn đi.