- Nơi này chính là chỗ Bảo Địa Sáu Màu như lời sư đệ nói hay sao?
bên trên một ngọn núi, bàn tay nhỏ bé của Cố Hồng Y đặt lên trước mắt, nhìn qua sơn mạch cổ xưa ở phía trước, bên trong sơn mạch có sương mù bao phủ, hơn nữa lớp sương mù kia còn tản ra ánh sáng nhiều màu sặc sỡ.
Bên trong sơn mạch có rất nhiều tiếng gào thét không ngừng truyền ra, mang theo chấn động nguyên khí cuồng bạo.
Cố Hồng Y quay đầu, nhìn về phía Chu Nguyên, trong mắt mang theo ý hỏi thăm. Sau khi cứu được mấy người Kim Chương, bọn họ liền dựa theo sự chỉ dẫn của Chu Nguyên, một đường đi về hướng đông, cuối cùng đến nơi này.
Mà chiếu theo như lời của Chu Nguyên thì nơi đây hẳn là có một tòa Bảo Địa Sáu Màu.
- Nơi đây ngược lại đích thật là có chút hung hiểm.
Ở một bên, nhìn qua sơn mạch trong sương mù kia, sắc mặt của Kim Chương cũng biến thành ngưng trọng. Hắn tinh thông Nguyên văn, cho nên tu vi của thần hồn cũng không kém, cảm giác hơn xa thường nhân, cho nên hắn có thể mơ hồ cảm giác được, ở bên trong vùng núi này, có không ít khí tức nguy hiểm.
- Chỗ thai nghén ra Bảo Địa Sáu Màu thì sao có thể là địa phương đơn giản được.
Đối với chuyện này, Chu Nguyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Từ nãy đến giờ, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào khu vực tràn ngập sương mù kia, sau đó hắn nhíu nhíu mày, nói:
- Nhưng mà làn sương mù này có chút cổ quái, lại có thể quấy nhiễu cảm nhận của thần hồn ...
Như thế đúng là một chuyện phiền toái, nếu như không có cách nào cảm giác mà lại xâm nhập lung tung vào trong đó thì bọn họ thật sự sẽ biến thành mù lòa rồi, chuyện này đối với bọn họ là một tin tức cực kỳ bất lợi.
Ánh mắt của Kim Chương cũng dừng lại ở làn sương mù tỏa sắc rực rỡ kia, sau một hồi, hắn bỗng nhiên nói:
- Hình như sương mù ở đây đang dần dần mỏng manh hơn.
Chu Nguyên cũng nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên là hắn cũng đã nhận ra việc này.
Hắn hơi chút trầm ngâm rồi nói:
- Trước tiên, chúng ta nên tìm một nơi để đặt chân đã, sau khi quan sát, đánh giá được tình hình thì hãy bàn tiếp.
Hắn cũng không có ngu ngốc mà trực tiếp xông vào trong núi rừng này. Dù sao lúc này, hắn thực sự không phải là một người xông pha, mà là dẫn theo hai chi đội ngũ đến đây, tự nhiên cũng phải phụ trách cho sự an toàn của bọn họ.
Hơn nữa, mặc dù là hắn trong lúc mơ hồ đều cảm thấy một ít khí tức nguy hiểm ở bên trong sơn mạch cổ xưa này.
Cố Hồng Y khẽ gật đầu, sau đó liền phân phó xuống dưới.
Lúc này, hai chi đội ngũ của Thương Huyền Tông hội tụ ở cùng một chỗ, tổng cộng cũng có hơn trăm người, quy mô cũng không nhỏ, trong lúc nhất thời trên đỉnh núi cũng có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Chu Nguyên cùng Kim Chương thì là đứng ở chỗ cao nhất, quan sát, đánh giá sự biến hóa của sương mù.
Mà bọn họ xem xét một lần là suốt một ngày.
Sau một ngày quan sát, đánh giá, Chu Nguyên cùng Kim Chương rốt cục xác định, theo thời gian dần trôi qua, làn sương mù tỏa ra ánh sáng có màu sắc rực rỡ kia đích thật là có dấu hiệu mỏng manh đi mà theo đó, thần hồn cũng có thể cảm giác càng ngày càng rõ ràng.
Chu Nguyên thở dài một hơi, nói:
- Xem ra chúng ta còn cần chờ mấy ngày thì mới có thể tìm được khoảng khắc sương mù ở đây mỏng manh nhất để tiến vào.
Kim Chương cũng gật gật đầu, nhưng hắn chợt do dự một chút rồi nói:
- Nhưng mà chúng ta chờ đợi như vậy chỉ sợ sẽ bị một số người khác phát giác ...
- Không thể dấu diếm được.
Chu Nguyên ngược lại là nghĩ thoải mái hơn. Hắn nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong núi rừng u ám kia rồi nói:
- Hơn nữa, nếu có những người khác xâm nhập, vừa vặn cũng có thể chia sẻ một ít áp lực giúp chúng ta.
Bên trong sơn mạch cổ xưa này có không ít khí tức nguy hiểm, Chu Nguyên kỳ thật cũng không ngại có người đến hấp dẫn lực chú ý của bọn nó.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Kim Chương cũng cười gật gật đầu.
Mà khi hai người đang bàn luận thì đột nhiên thần sắc ở trên mặt Chu Nguyên khẽ thay đổi, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa ở trên bầu trời, nói:
- Có người đến, hơn nữa số người ở bên đối phương còn không ít!
Nghe Chu Nguyên nói vậy, sắc mặt của Kim Chương cũng biến đổi, thần hồn ở mi tâm chấn động, ngay sau đó có thêm chấn động vô hình khuếch tán ra, giống như đang truyền tin.
Sau khi thu được Thần Hồn Truyền m của Kim Chương, những đệ tử của Thương Huyền Tông ở chung quanh kia cũng vội vàng tụ lại cùng một chỗ, nghiêm chỉnh kết trận, chuẩn bị chiến đấu.
- Có phải là người của Thánh Cung hay không?
Mấy người Cố Hồng Y, Chu Thái, Lữ Yên vội vàng đi đến bên cạnh Chu Nguyên, Cố Hồng Y không nhịn được và mở miệng hỏi.
- Rất có thể là bọn họ. Số người bên phía đối phương cũng không ít, hơn nữa trong đó còn có hai người tỏa ra chấn động của nguyên khí rất mạnh, thực sự không phải là người yếu, ở bên trong khu vực này, có được đội hình như thế e rằng cũng chỉ có Thánh Cung rồi.
Chu Nguyên lạnh lùng nói.
Cảm nhận được hàn ý trong lời nói của Chu Nguyên, mấy người Cố Hồng Y cũng không khỏi rùng mình. Sau đó, bọn họ cũng không nói nhảm thêm nữa, nếu như đội ngũ của Thánh Cung xuất hiện ở chỗ này thì chỉ sợ hai bên tất nhiên sẽ đánh một trận sống mái với nhau.
Hơn trăm người của Thương Huyền Tông đều tập trung tinh thần, nhìn về phía xa xa, nguyên khí quanh thân bắt đầu khởi động, tùy thời chuẩn bị động thủ.
Mà ở trong cái nhìn soi mói của bọn họ, rất nhanh nhóm người ở xa xa đã bay đến, chỉ thấy được mấy chục đám mây bằng nguyên khí từ trên trời giáng xuống, trong đó mơ hồ có thể thấy nhiều người đứng ở trên đó.
Nhưng mà khi bọn họ tiếp cận đến nơi đây thì ngóm người này cũng đã nhận ra chấn động của nguyên khí ngưng tụ ở cách đó không xa, lúc này có tiếng quát đột nhiên vang vọng:
- Ai?
Thanh âm kia thanh tịnh, dễ nghe tựa như chim sơn ca.
Nghe được thanh âm này, mấy người Chu Nguyên cũng ngẩn ra, sau đó Chu Nguyên nhanh chóng phất tay ngăn cản rất nhiều đệ tử đang rục rịch.
Lúc này, những đám mây bằng nguyên khí từ từ tiêu tán, bên trên một ngọn núi ở cách chỗ đội ngũ của Thương Huyền Tông không xa lập tức xuất hiện chừng trăm bóng người. Mà khi những người này xuất hiện lúc, bên này phần đông đệ tử của Thương Huyền Tông lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì nhóm người vừa xuất hiện kia lại là một nhóm mỹ nhân như hoa như ngọc.
Ở bên phía Thương Huyền Tông, đệ tử nam vốn chiếm đa số, hơn nữa bọn họ đã sinh hoạt ở trong địa phương nguy hiểm, buồn khổ này đến nửa tháng, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp như vậy xuất hiện ở trước mắt, lập tức liền không nhịn được phát ra một vài âm thanh ồn ào.
- Là người của Bách Hoa Tiên Cung.
Nhìn qua những bóng hình xinh đẹp kia, Kim Chương cũng có chút kinh ngạc. ở trên Thánh Châu đại lục này, Bách Hoa Tiên Cung là tông môn đặc biệt nhất, đi tới chỗ nào đều là một nhóm lớn oanh oanh yến yến. Nhưng nếu như ai bởi vì các nàng là nữ tử mà lòng mang khinh thường thì chỉ sợ sẽ phải trả một cái giá lớn cực kỳ thảm trọng.
Bách Hoa Tiên Cung có thể trở thành một trong sáu đại tông môn đỉnh cấp không phải là chỉ dựa vào mỹ mạo đâu.
- Xem ra cái Bảo Địa Sáu Màu này cũng không phải cái bí mật khó lường gì.
Chu Nguyên thở dài một hơi, chi đội ngũ này của Bách Hoa Tiên Cung có thể đi tới chỗ này, tất nhiên cũng đã nhận được tin tức về Bảo Địa Sáu Màu.
Mà lúc này, nhóm đệ tử nữ của Bách Hoa Tiên Cung cũng đang nhìn qua bên này.
- Ta nói là ai, nguyên lai là đệ tử của Thương Huyền Tông ... Lúc trước, các ngươi dàn trận như vậy là định ra tay với chúng ta hay sao?
Ở phía trước nhất nhóm đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung là một nữ tử có dáng người cao gầy, bóng hình xinh đẹp, trong đôi mắt sáng có thần sắc cao ngạo hiện ra, nàng hừ lạnh nói.
Người này có thân hình thon dài, ngược lại là trông có vẻ rất hấp dẫn, đáng tiếc sự kiêu ngạo ở trên khuôn mặt trái xoan làm cho Chu Nguyên không thích lắm.
- Xin lỗi các vị. Chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Chu Nguyên chắp tay, nói. Mặc dù cô gái ở trước mắt có dung mạo khá xuất sắc, nhưng mà hắn cũng không có tâm tư gì, cho nên thần sắc trên mặt cũng có chút bình thản, cũng không có bởi vì nàng ta xinh đẹp mà tỏ ra nhiệt tình.
Hiển nhiên là nữ tử kia cũng đã phát giác được sự bình thản này của Chu Nguyên, nàng hơi nhíu mày, không vui nói:
- Ta là Triệu Như, đệ tử thủ tịch của Bách Hoa Tiên Cung. Thương Huyền Tông các ngươi không có đệ tử thủ tịch ở đây sao? Phái một đệ tử có tu vi Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên đi ra nói chuyện cùng ta là cái đạo lý gì.
Trong ngôn ngữ hình như có chút không thích, cảm thấy Thương Huyền Tông phái một đệ tử có tu vi Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên đi ra, nói chuyện cùng nàng là quá mức khinh thường nàng.
Nhìn thấy nữ nhân kia ra tỏ vẻ coi thường Chu Nguyên như vậy, Cố Hồng Y trợn mắt lên. Nhưng khi nàng chuẩn bị muốn phát tác thì ở một bên Kim Chương vội vàng lên tiếng trước:
- Nguyên lai là Triệu Như sư muội, Ha ha ha. tại hạ là Kim Chương, đệ tử thủ tịch của Linh Văn Phong, còn vị này chính là Chu Nguyên, hắn thực sự không phải là đệ tử bình thường mà cũng đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong của Thương Huyền Tông ta.
Nghe Kim Chương nói vậy, Triệu Như kia cũng ngẩn người, nhưng ngoài miệng lại không có ý chịu thua, vẫn như cũ nói:
- Là Thánh Nguyên Phong đã xuống dốc đến mức tận cùng kia hay sao? Thương Huyền Tông các ngươi cũng thật kỳ quái, vậy mà có thể để một đệ tử có tu vi Thái Sơ Cảnh Thất trọng thiên lên làm đệ tử thủ tịch, ở trong mắt các ngươi, đệ tử thủ tịch không đáng tiền như vậy hay sao?
Nàng vừa nói xong, ngay cả Kim Chương cũng đều nhíu mày lại.
Nhưng mà không đợi hắn nói chuyện, ở bên cạnh Triệu Như, một nữ tử mặc một bộ váy áo màu xanh da trời chợt kéo Triệu Như lùi về phía sau, đó là một vị mỹ nhân có khuôn mặt trứng ngỗng, khí chất dịu dàng, nàng quay mặt về phía Chu Nguyên áy náy cười, nói:
- Tiểu muội là Đường Tiểu Yên, đệ tử thủ tịch của Bách Hoa Tiên Cung. Lúc trước Triệu Như sư muội có chút đắc tội, mong rằng mấy vị sư huynh củaThương Huyền Tông không nên để bụng.
Chu Nguyên cùng Kim Chương liếc nhìn nhau rồi cùng ôm quyền, tỏ vẻ không ngại.
Nhưng mà trải qua chuyện lúc trước, thấy thái độ của Triệu Như, bọn họ cũng không có tâm tư nói chuyện tiếp nữa, trong lúc nhất thời hào khí giữa hai bên lại là có chút xấu hổ.
Mà ngay khi Chu Nguyên định bảo Kim Chương đi ứng phó đối phương thì ở trong nhóm đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung, chợt có một khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, xinh đẹp xông ra, mái tóc dài màu xanh lá cây khiến cho nàng trông lộ ra sinh cơ bừng bừng. Lúc này, đôi mắt to, đen nhánh của nàng nhìn thẳng về phía Chu Nguyên, sau đó trong con ngươi có thần sắc sợ hãi lẫn vui mừng hiện ra.
- Chu Nguyên! Chu Nguyên! Là ngươi sao?
Ở trên cái đầu nhỏ của nàng là một con chim nhỏ màu Băng Lam, lúc này nó cũng nhảy lên, líu ríu.
Nghe được tiếng gọi này, Chu Nguyên cũng ngẩn người, sau đó lập tức nhìn qua. Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc kia thì cũng không nhịn được mà mừng rỡ nói.
- Lục La?