- Lục La?
nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp nhô đầu ra từ trong nhóm đệ tử nữ của Bách Hoa Tiên Cung, Chu Nguyên khó có thể che dấu sự kinh hỉ trong mắt, bởi vì bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn kia đúng là Lục La, người lúc trước đi cùng hắn đến Thánh Châu đại lục này.
Lúc trước, sau khi đi vào Thánh Châu đại lục, mấy người bọn họ đã tách ra. Từ đó đến giờ, hắn cũng mới chỉ gặp lại một người là Tả Khâu Thanh Ngư mà thôi, không nghĩ tới ở chỗ này vậy mà sẽ gặp được Lục La.
- Chu Nguyên, vậy mà thật sự là ngươi!
Lục La kinh ngạc, che cái miệng nhỏ nhắn. Lúc trước, khi nghe thấy tên của hắn, nàng còn cảm thấy không dám tin tưởng, dù sao bọn họ cũng mới đi vào Thánh Châu đại lục được hơn một năm mà thôi, Chu Nguyên làm như thế nào mà đã trở thành đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông rồi?
Nhưng dù sao trông thấy Chu Nguyên, nàng cũng cực kỳ mừng rỡ.
- Lục La, muội nhận thức hắn hay sao?
Ở phía trước, nữ tử dịu dàng có khuôn mặt trứng ngỗng kia cũng tỏ ra kinh ngạc liếc nhìn Chu Nguyên, sau đó nhẹ giọng hỏi Lục La.
- Vâng! Tiểu Yên sư tỷ, hắn là bạn tốt của muội. Lúc trước, bọn muội cùng một nhóm đi đến Thánh Châu đại lục. Trước kia, muội vẫn nói với tỷ về hắn đấy, hắn là người lợi hại nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Thương Mang đaị lục bọn muội!
Lục La hưng phấn nói.
Nghe Lục La nói thế, những đệ tử nữ của Bách Hoa Tiên Cung ở chung quanh kia cũng tò mò nhìn qua Chu Nguyên đang đứng ở đằng xa. Ở Bách Hoa Tiên Cung các nàng mặc dù tư lịch của Lục La cũng không cao, nhưng địa vị lại không thấp. Bởi vì sau khi tiến vào tông môn không lâu là nàng cùng Tả Khâu Thanh Ngư kia đã được cung chủ trực tiếp thu làm đệ tử thân truyền, tuy rằng hiện tại thực lực còn chưa đủ, nhưng tương lai tất nhiên là sẽ có thể trở thành Thánh Tử của Bách Hoa Tiên Cung.
Các nàng đều rất rõ ràng thiên phú tu luyện của Lục La cùng Tả Khâu Thanh Ngư cho nên lúc trước khi biết được bằng hai người vậy mà cùng đến từ một đại lục không có danh tiếng gì, các nàng đều tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên.
Nhưng điều làm cho các nàng kinh ngạc nhất chính là ở bên trong đại lục vô danh kia, thiên phú của hai nữ lại vẫn không tính cao cấp nhất.
Mà chính thiếu niên có tên Chu Nguyên ở trước mắt kia mới là người đứng đầu.
- Ngươi xem, hắn mới tiến vào Thương Huyền Tông chưa tới hai năm mà đã trở thành đệ tử thủ tịch!
Bàn tay nhỏ bé của Lục La chống lên bờ eo thon bé bỏng, sau đó nàng có chút kiêu ngạo nói.
Ở trên đầu Lục La, con chim nhỏ màu lam nhạt cũng vội vàng gật đầu.
- Một đệ tử thủ tịch mà chỉ có tu vi Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên thôi sao.
Nhưng mà vào lúc này, Triệu Như kia chợt lạnh nhạt nói.
-Coi như là trong một vài tông phái nhất lưu, thực lực như vậy đều khó có khả năng đảm nhiệm đệ tử thủ tịch, huống chi tại Thương Huyền Tông. Cho nên ta cảm thấy, vị trị đệ tử thủ tịch này của hắn hẳn là có chút kỳ quặc.
Lúc này, nàng cũng không phải chỉ nhằm vào Chu Nguyên mà còn nhắm cả về phía Lục La nữa. Bởi vì trong Bách Hoa Tiên Cung, Triệu Như đã tỏ ra không ưa thích gì hai người Lục La, Tả Khâu Thanh Ngư rồi.
Đương nhiên, người nàng không thích nhất chính là Tả Khâu Thanh Ngư, tuổi còn nhỏ mà lại lớn lên giống như yêu tinh vậy, ngay cả nữ nhân đều có thể bị nàng mê hoặc.
Hơn nữa, lúc còn ở trong Bách Hoa Tiên Cung, Tả Khâu Thanh Ngư từng có chút tranh chấp nhỏ với Triệu Như, chuyện này làm cho Triệu Như cảm thấy càng thêm chán ghét. Tuy rằng Lục La tốt hơn một chút, nhưng nàng cùng Tả Khâu Thanh Ngư hay đi cùng nhau, có quan hệ vô cùng tốt, dĩ nhiên là làm cho Triệu Như ghét cùng.
Bởi vậy hiện tại, nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo kia của Lục La, Triệu Như không nhịn được cười lạnh, trào phúng.
Bị nàng trào phúng một phen, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục La lập tức có chút đỏ lên, nàng tức giận chằm chằm vào Triệu Như, nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chu Nguyên thành đệ tử thủ tịch vì cái gì mà kỳ quặc?
Triệu Như chằm chằm vào nàng và nói:
- Ngươi đã từng nghe nói trong sáu đại tông phái đỉnh cấp xuất hiện qua đệ tử thủ tịch có tu vi Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên hay sao?
Lục La trì trệ, chợt muốn phản bác. Tuy rằng Triệu Như là đệ tử thủ tịch, nhưng nàng lại là đệ tử thân truyền của cung chủ, cho nên cũng không sợ đối phương.
Ở một bên, nhìn thấy hai nữ muốn tranh cãi tiếp, vị Tiểu Yên sư tỷ kia vội vàng ngăn hai người lại.
Ông!
Mà khi nàng đang ngăn hai nữ tranh cãi tiếp thì bỗng nhiên giống như là cảm nhận được điều gì đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa, nói:
- Cẩn thận, có rất nhiều người đang tiếp cận đến chỗ này, hơn nữa dựa vào khí tức thì thực lực của nhóm người này cũng không kém!
Nghe nàng nói vậy, những đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung kia lập tức bày trận, đề phòng.
Mà ở cùng một thời gian, trên đỉnh núi ở xa xa, Chu Nguyên cùng Kim Chương cũng có phát hiện, cả hai lập tức phân phó đệ tử khác cảnh giới.
Khi hai bên đã chuẩn bị xong thì chỉ thấy được chấn động ở phía xa xa, ngay sau đó là rất nhiều bóng người từ trên bầu trời bay đến, cuối cùng đã đáp xuống trên một ngọn núi, vừa vặn hình thành xu thế tam giác cùng hai phe Thương Huyền Tông và Bách Hoa Tiên Cung.
Nhóm người mới tới kia tỏ ra khá hùng hổ, ở phía trước nhất là hai bóng người gây chú ý ánh mắt của người ngoài nhất, lúc trông thấy một người trong đó, Chu Nguyên lập tức híp mắt lại.
- Là Thánh Cung!
Hắn chậm rãi nói.
Bởi vì bóng người kia rõ ràng chính là Vương Uyên!
Mà khi hắn đang ngó chừng Vương Uyên thì bỗng nhiên phát giác được một ánh mắt cực kỳ âm lãnh, giống như là Độc Xà tập trung vào mình. Chu Nguyên lập tức đưa mắt nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy bóng người ở bên cạnh Vương Uyên kia.
Đó là một nam tử mang khuôn mặt cười, chỉ có điều hai con ngươi có màu đỏ tươi kia làm cho người ta cảm giác được một loại hàn ý. Từ trên người của hắn, Chu Nguyên phát giác được khí tức nguy hiểm.
Ở một bên, sắc mặt của Kim Chương cũng khẽ biến đổi, hắn thấp giọng nói:
- Chu Nguyên cẩn thận, kẻ đứng bên cạnh Vương Uyên chính là Phạm Yêu đấy!
Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.
- Ha ha. Ta cũng không có nghĩ tới ở đây lúc này thật đúng là khá náo nhiệt đấy.
Lúc này, con ngươi màu đỏ tươi của Phạm Yêu liếc nhìn quanh một vòng rồi hắn cười híp mắt nói:
- Xem ra, tất cả mọi người đều hướng về phía Bảo Địa sáu màu kia phải không?
- Nguyên lai là Phạm Yêu sư huynh của Thánh Cung.
Ở bên phía Bách Hoa Tiên Cung, nhìn thấy Phạm Yêu, trong con ngươi của Triệu Như kia ngược lại là có xuất hiện thần sắc sợ hãi xen lẫn vui mừng, nàng cùng người sau xem như là có nhận thức, lúc trước, khi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, bọn họ còn từng hợp tác với nhau.
- Triệu Như sư muội.
Phạm Yêu cũng cười ôm quyền. Sau đó, hắn lại nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi có tên Tiểu Yên kia và nói:
- Đường Tiểu Yên sư muội.
Đường Tiểu Yên nhìn qua Phạm Yêu, ở chỗ sâu trong đôi mắt sáng của nàng có xẹt qua một tia kiêng kị. Nàng cũng đã từng nghe nói qua về vị đệ tử thủ tịch xếp hạng thứ ba này của Thánh Cung, đừng thấy đối phương trông nho nhã lễ độ mà coi thường, người sau nổi tiếng về sự độc ác khi đối địch.
Nhưng giơ tay không đánh khuôn mặt cười, mặc dù không thích nhưng nàng cũng vẫn mỉm cười đáp lại.
- Ở khu vực ngoài, loại Bảo Địa đạt đến cấp bậc sáu màu này đúng là cực kỳ hiếm có. Phạm Yêu sư huynh chắc có lẽ không keo kiệt muốn độc chiếm chứ?
Đường Tiểu Yên ôn nhu nói.
Phạm Yêu mỉm cười nói:
- Đường sư muội nói gì vậy chứ? Các vị sư muội có thể tìm tới nơi này, tự nhiên cũng là cơ duyên của các muội, nhưng cuối cùng nhất bảo bối thuộc sở hữu của ai thì dĩ nhiên là phải xem năng lực.
- Hơn nữa dù sao ta cùng Triệu Như sư muội cũng coi như là có quen biết, sao có thể làm những chuyện không nói đạo lý như vậy được.
Hắn nhìn qua, tựa hồ là cực kỳ cởi mở hào phóng, như thế làm cho một số đệ tử nữ của Bách Hoa Tiên Cung nảy sinh hảo cảm.
Mà nghe Phạm Yêu nói vậy, trên khuôn mặt đẹp của Triệu Như kia cũng xuất hiện một nụ cười tươi, hiển nhiên Phạm Yêu nói như vậy làm cho nàng cảm thấy mình rất có mặt mũi.
Ngay khi đang nói chuyện, cười đùa cùng Đường Tiểu Yên, Triệu Như thì chợt ánh mắt của Phạm Yêu chuyển hướng về phía trên một ngọn núi khác, chỗ mà đệ tử của Thương Huyền Tông đang đứng. Ánh mắt theo thời gian dần trôi qua cũng trở nên lạnh lẽo.
- Ta không có ý kiến gì đối với chuyện các sư muội của Bách Hoa Tiên Cung ở chỗ này, nhưng mà ... những thứ chướng mắt của Thương Huyền Tông này thì khác.
Hắn híp mắt lại, trên thân thể có nguyên khí màu đỏ tươi chậm rãi bay lên, giọng nói lạnh nhạt ẩn chứa sát ý làm cho người ta cảm thấy kinh hãi truyền ra ngoài.
- Cho các ngươi thời gian nửa nén hương, các ngươi có thể chạy bao xa thì hãy cút ra xa bấy nhiêu ...
- Còn nếu như không ...
- Vậy thì ta sẽ chôn tất cả các ngươi ở chỗ này.