Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 631 - Chương 630: Âm Hiểm

Chưa xác định
Chương 630: Âm hiểm

Thanh âm tràn ngập sát ý của Phạm Yêu vang lên ở chỗ này tựa hồ là làm cho nhiệt độ của không khí đều hạ thấp xuống ...

Mấy người Đường Tiểu Yên cũng cả kinh. Lúc trước, khi nói chuyện cùng các nàng, Phạm Yêu vẫn còn tỏ ra cực kỳ nho nhã, hiền lành, nhưng lúc này khi đối mặt với Thương Huyền Tông, Phạm Yêu lại có chút đáng sợ.

Mặc dù các nàng cũng biết Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông có ân oán sâu nặng nhưng mà không nghĩ tới Phạm Yêu vừa thấy được Thương Huyền Tông là đã trực tiếp vạch mặt, không hề có chút do dự nào.

Ở trong cái nhìn chăm chú của các đệ tử nữ Bách Hoa Tiên Cung, Chu Nguyên cũng nhìn thẳng vào con ngươi màu đỏ tươi của Phạm Yêu, thần sắc trên mặt của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề bởi vì sát ý không che dấu chút nào của Phạm Yêu mà biến đổi.

- Khẩu khí thật sự là quá lớn. Ta chỉ sợ rằng ngươi không có năng lực bực này.

Chu Nguyên chậm rãi nói.

Hắn cũng không hề có dấu hiệu nào là sẽ lui bước, ngược lại là càng thêm cường ngạnh.

Mà lời đáp trả của Chu Nguyên rơi vào trong tai của các đệ tử nữ của Bách Hoa Tiên Cung cũng khiến cho rất nhiều người kinh hãi hô lên, Phạm Yêu kia vừa nhìn là đã biết không dễ chọc, lúc này Chu Nguyên lại cứng rắn như vậy, chẳng lẽ Thương Huyền Tông thật sự là định khai chiến cùng người của Thánh Cung ở chỗ này hay sao?

- Chu Nguyên ...

Trong đôi mắt của Lục La xuất hiện sự lo lắng.

- Hừ. Thằng này thật đúng là không biết trời cao đất rộng.

Ở một bên, Triệu Như hừ lạnh một tiếng, nói:

- Người dẫn đội bên phía Thánh Cung kia thế nhưng mà chính là Phạm Yêu, đệ tử thủ tịch mạnh thứ ba của Thánh Cung. Chu Nguyên kia lại lựa chọn đối đầu cùng Phạm Yêu, quả thực là không biết tự lượng sức mình.

Theo nàng thấy, Chu Nguyên kia hoàn toàn là vì thể diện mà cường ngạnh chống đỡ, thậm chí không tiếc lựa chọn đối đầu cùng Phạm Yêu, chỉ có điều loại tranh đấu trên miệng lưỡi này e rằng sẽ chỉ mang đến cho bọn họ kết quả cực kỳ bất lợi.

Đường Tiểu Yên kia cũng hơi hơi trầm mặc, mặc dù lời nói của Triệu Như có chút khó nghe, nhưng cũng có được vài phần đạo lý. Trong trường hợp thực lực không bằng đối phương, lựa chọn nhường nhịn cũng không phải là sai lầm gì.

Vì khí phách nhất thời mà lại khiến cho những đệ tử khác của Thương Huyền Tông hi sinh theo.

Dù sao hiện tại, đội hình bên phía Thánh Cung rõ ràng là mạnh hơn Thương Huyền Tông một bậc.

- Tiểu Yên sư tỷ.

Lục La kéo kéo góc áo của Đường Tiểu Yên, tựa hồ là muốn cầu người sau hỗ trợ hóa giải nguy hiểm cho Chu Nguyên.

Nàng cũng đã từng nghe qua chuyện của Phạm Yêu kia, biết được vị này có thực lực cực kỳ mạnh mẽ coi như là đặt ở trong hàng ngũ tất cả đệ tử thủ tịch của Thánh Châu đại lục thì hắn cũng có thể đứng vào Top 10. Nếu bàn về đơn đả độc đấu, coi như là vị Đường Tiểu Yên sư tỷ này của các nàng cũng không thể nắm chắc chiến thắng được hắn.

Nhìn thấy ánh mắt thỉnh cầu kia của Lục La, Đường Tiểu Yên có chút do dự, dù sao cục diện hiện tại vẫn cực kỳ vi diệu, nếu như các nàng ra mặt thì không thể nghi ngờ là sẽ đắc tội Thánh Cung, thân là người dẫn đội, nàng làm như vậy cũng không sáng suốt.

- Tiểu Yên, đây là ân oán giữa hai đội ngũ của bọn họ, không có bất cứ quan hệ nào với Bách Hoa Tiên Cung chúng ta cả!

Thấy thế, Triệu Như lập tức trầm mặt xuống, nói:

- Chúng ta không có lý do để nhúng tay.

Nàng có quen biết với Phạm Yêu, tự nhiên là không muốn mạo hiểm đắc tội đối phương, đi giúp những đệ tử của Thương Huyền Tông mà nàng vốn không có bao nhiêu hảo cảm kia.

- Hơn nữa, việc này là do gia hỏa Chu Nguyên kia lỗ mãng gây ra, cứ để cho hắn bị giáo huấn một phen, điều đó cũng tốt đối với hắn.

Mặt khác một vài nữ đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung thân cận Triệu Như cũng nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ không quá nguyện ý lẫn vào trong ân oán giữa hai bên.

Đường Tiểu Yên thấy thế, cũng chỉ có thể nhìn về phía Lục La với ánh mắt áy náy, dù sao Triệu Như nói cũng đúng, các nàng cũng không có lý do để trợ giúp Thương Huyền Tông.

Trong khi các nàng đang thảo luận chuyện này thì Phạm Yêu kia híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, trên mặt có nụ cười âm trầm hiển hiện:

- Chu Nguyên, ngươi giết một đệ tử thủ tịch của Thánh Cung ta là Ninh Mặc sư đệ, hiện tại còn dám hung hăng càn quấy như thế. Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng Thánh Cung ta là bùn nặn hay sao?

Ở chung quanh, nghe Phạm Yêu nhắc đến Ninh Mặc, những đệ tử khác của Thánh Cung kia đều tập trung nhìn về phía Chu Nguyên, trong mắt có chứa đầy cừu hận.

Mà đồng thời, khi nghe được chuyện này, ỏ một bên, những đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung kia cũng phải kinh hãi hô lên. Lúc này đây, mặc dù hai người đệ tử thủ tịch là Đường Tiểu Yên cùng Triệu Như đều nhìn về phía Chu Nguyên với ánh mắt có chút kinh ngạc.

Chu Nguyên này vậy mà có thể giết chết một vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung hay sao?

- Làm sao có thể? Thằng này chỉ có tu vi là Thái Sơ Cảnh thất trọng thiên mà thôi, làm sao có thể giết chết đệ tử thủ tịch của Thánh Cung được cơ chứ?

Triệu Như không nhịn được nói.

Đường Tiểu Yên ngược lại là kinh dị nhìn lướt qua sắc mặt bình tĩnh, không sợ hãi của Chu Nguyên, cặp môi đỏ mọng hé mở:

- Xem ra vị đệ tử thủ tịch này của Thương Huyền Tông không có đơn giản như chúng ta nghĩ vậy đâu.

- Ta đã nói, Chu Nguyên rất lợi hại mà!

Lúc này, Lục La lại mỉm cười, đắc ý nói.

Triệu Như liếc nhìn nàng, cười lạnh nói:

- Là rất lợi hại, cho nên hiện tại đã chọc giận Phạm Yêu. Thằng này đã giết một vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung, Phạm Yêu sao có thể bỏ qua cho hắn được. Xem bây giờ hắn làm như thế nào để giải quyết đây!

Nghe Triệu Như nói vậy, Lục La cũng không nhịn được mà nhíu chặt lông mày.

- Ninh Mặc kia chết rồi sao?

Mà khi Chu Nguyên nghe được chuyện đó, hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng lúc trước, thương thế của Ninh Mặc kia cũng rất nặng, nhưng có lẽ không đến mức bị chết nhanh như thế mới đúng ...

Nhưng mà xoắn xuýt vào chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, Ninh Mặc kia chết rồi, coi như là trừng phạt đúng tội.

- Hắn đã giết hơn mười người đệ tử của Thương Huyền Tông ta, chết thì chết thôi có sao đâu.

Chu Nguyên lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả.

Hắn nắm chặt bàn tay lại, trên thân thể có nguyên khí màu vàng chậm rãi dâng lên. Nhìn chằm chằm vào Phạm Yêu, hắn cười nhạt nói:

- Bây giờ đừng có nói nhảm nữa, nếu như Thánh Cunng các ngươi muốn đánh nhau thì Thương Huyền Tông ta sẽ phụng bồi .

- Nhưng mà ...

Nói đến đây, Chu Nguyên hơi dừng lại rồi liếc nhìn qua chỗ Bách Hoa Tiên Cung và nói:

- Muốn ăn chúng ta thì cũng phải cẩn thận khiến cho hàm răng của mình gãy hết, ngược lại bị bên thứ ba nhặt được tiện nghi.

Ở xa xa, nghe được chuyện đó, Đường Tiểu Yên cùng Triệu Như kia cũng ngẩn người.

Triệu Như nhíu mày, nói:

- Tiểu tử này thật xảo trá, lại dám lợi dụng chúng ta!

Đôi mắt dễ thương của Đường Tiểu Yên lóe sáng, nàng liếc nhìn Chu Nguyên với ánh mắt ý vị thâm trường, nhưng lại cũng không nói lời nào.

- Ha ha, tiểu tử, ta cùng với hai vị sư muội của Bách Hoa Tiên Cung cũng coi như là có nhận thức, loại thủ đoạn chia rẽ thấp kém này của ngươi chỉ sợ không có tác dụng đâu.

Phạm Yêu cũng cười lớn một tiếng, mỉa mai nói.

Chu Nguyên cười nói:

- Thì ra là thế! Xem ra là ta quá lo lắng rồi. Vậy ngươi còn chờ gì nữa, đến đây đi.

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Chu Nguyên, nụ cười trên mặt Phạm Yêu ngược lại là hơi thu liễm, ánh mắt có chút âm trầm, hắn làm người đa nghi, muốn nói tin tưởng Bách Hoa Tiên Cung là chuyện không thể nào.

Ở dưới sự hấp dẫn của Bảo Địa sáu màu, coi như là đồng môn đều không nhất định tin được, huống chi là người ngoài?

Dùng thực lực trước mắt của Thương Huyền Tông thì nếu hai bên bọn họ chiến đấu, tất nhiên sẽ có tổn thương. Đến lúc đó, ở dưới tình huống thực lực yếu bớt, nếu như Bách Hoa Tiên Cung có dị tâm thì đích thật là cực kỳ bất lợi đối với bọn họ.

Ở một bên, Vương Uyên cũng hơi do dự, sau đó thấp giọng nói với Phạm Yêu:

- Bách Hoa Tiên Cung cũng không phải là bình hoa.

Hắn cũng đang nhắc nhở Phạm Yêu, mặc dù Bách Hoa Tiên Cung đều là đệ tử nữ, nhưng có thể trở thành một trong sáu đại tông phái đỉnh cấp nào có đơn giản như vậy. Nếu như ai nghĩ rằng các nàng chỉ là bình hoa vô dụng thì chỉ sợ sẽ trả một cái giá không nhỏ.

Phạm Yêu tất nhiên cũng hiểu được điều này, cho nên ánh mắt của hắn mới càng thêm âm lãnh cùng tức giận, Chu Nguyên này ngược lại là kẻ xảo trá, chỉ bằng một câu nói đã làm cho hắn có chút tiến thối lưỡng nan.

Ánh mắt của hắn lập loè. Một lát sau, hắn chợt hít sâu một hơi, thần sắc âm lãnh trên mặt cũng tán đi, hắn cười nhạt hai tiếng, giơ ngón tay cái ra với Chu Nguyên.

- Tiểu tử ngươi ngược lại là xảo trá ...

- Nhưng mà hiện tại ở đây hoàn toàn chính xác không phải là chỗ để thu thập các ngươi, nhưng tin tưởng ta, nếu như lúc này các ngươi không tuyển chọn cút đi, về sau sẽ phát sinh cái gì, chỉ sợ thực không trách được ta rồi.

Phạm Yêu liếc nhìn Chu Nguyên một lúc lâu rồi nói.

- Vậy thì ta cũng mỏi mắt mong chờ.

Chu Nguyên nói với vẻ không thèm để ý.

Phạm Yêu thở dài một tiếng:

- Như vậy thật đúng là đáng tiếc.

Nói xong, hắn xoay người sang chỗ khác, tựa hồ là muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này.

Mà nhìn thấy thế, mấy người Kim Chương cũng lặng lẽ thở ra một hơi dài.

Nhưng mà, ngay khi Phạm Yêu vừa xoay ngươi lại thì trong con ngươi của hắn chợt có ánh sáng màu máu hiển hiện và chỉ trong nháy mắt, mặt đất dưới chân Chu Nguyên bỗng nhiên bị xé nứt ra.

Một tia sáng màu máu mang theo tiếng rít lao lên từ dưới đất, đánh thẳng tới chỗ cổ họng của Chu Nguyên.

Tia sáng này tới cực kỳ quỷ dị âm hiểm, thậm chí ngay cả mấy người Kim Chương ở bên cạnh đều không phản ứng kịp, chỉ có thể kinh hãi nhìn tia sáng màu máu xuyên thủng chỗ hiểm của Chu Nguyên.

Phạm Yêu kia quả thực là âm hiểm đã đến mức cực hạn, rõ ràng đã là tỏ ra tạm thời nhượng bộ nhưng lại đang âm thầm lặng yên bố trí sát chiêu ngoan độc như thế.

Ở chỗ Bách Hoa Tiên Cung, rất nhiều nữ đệ tử cũng hô lên kinh hãi, Lục La còn trực tiếp thét lên.

- Chu Nguyên!

Bình Luận (0)
Comment