Tiếng kêu thảm thiết của Phạm Yêu vẫn còn vang vọng ở giữa rừng núi cổ xưa.
Trong hố sâu, Chu Nguyên hờ hững nhìn qua vết rách cực lớn trên mặt đất ở trước mắt kia. Một lát sau, màu xanh xám trong mắt của hắn bắt đầu rút đi, tầng tinh thể màu xanh xám trên cánh tay cũng dần dần tiêu tán.
Xoẹt!
Mà luồng sức mạnh kia biến mất, thần sắc ở trên mặt Chu Nguyên chợt khẽ biến, bởi vì bên ngoài thân thể của hắn đúng là vào lúc này lại xuất hiện từng vết thương lớn, đó là dấu hiệu máu thịt bị xé nứt.
Đặc biệt là trên cánh tay phải của hắn, sự đau nhức kịch liệt, khó có thể hình dung vọt tới, làn da trực tiếp bị xé nứt, máu tươi phun ra, tí tách như nước theo đầu ngón tay chảy xuôi xuống.
Chu Nguyên đau đến há hốc miệng. Hắn biết rõ, đây là do lúc trước sức mạnh tràn vào trong cơ thể quá mạnh mẽ làm cho thân thể không thừa nhận được, lúc này mới khiến cho thân thể bị thương.
Nhưng mà cũng may mắn là hắn tu luyện Tiểu Huyền Thánh Thể, thân thể đã đạt đến cảnh giới tiểu thành, bằng không thì chỉ sợ hắn căn bản không có cách nào làm cho luồng sức mạnh kia bộc phát ra, thân thể máu thịt của mình sẽ không chịu nổi mà nổ tung rồi.
Mà khi sự đau nhức kịch liệt không ngừng bộc phát ở trong cơ thể, bên ngoài thân thể của Chu Nguyên bỗng nhiên xuất hiện từng đường vân cổ xưa màu xanh biếc, tràn đầy sinh cơ. từ trong đó, sinh cơ phát ra, không ngừng thấm vào trong máu thịt.
Rất nhanh, thân thể ngừng vỡ toang, ánh sáng màu xanh biếc lan tràn, sự đau nhức kịch liệt cũng theo thời gian dần trôi qua mà biến mất. Chu Nguyên cảm giác được mình đã lại có thể khống chế thân thể.
- Thái Ất Thanh Mộc Ngân!
Chu Nguyên vui sướng lầm bầm ở trong lòng. Những đường vân cổ xưa màu xanh biếc này đúng là Thái Ất Thanh Mộc Ngân mà hắn tu luyện lúc trước.
Thái Ất Thanh Mộc Ngân có thể tự mình hấp thu sinh cơ ở bên ngoài để chữa trị thân thể, bây giờ dùng để chữa trị thương thế bên ngoài cơ thể này chính là thích hợp nhất rồi.
Ngắn ngủn trong vòng mấy chục giây, những miệng vết thương có chút khủng bố ở trên thân thể Chu Nguyên đã đều được chữa trị. Nguyên khí trong cơ thể của hắn hơi chấn động, máu ở bên ngoài thân thể lập tức bị đánh bay. Lúc này, hắn nhìn qua trông không khác gì là lông tóc không tổn hao gì, căn bản không giống như là đã trải qua một cuộc chiến đấu thảm thiết.
Chu Nguyên thở dài như trút được gánh nặng, mặc dù Thái Ất Thanh Mộc Ngân này không có giúp đỡ tăng cường sức chiến đấu nhưng theo Chu Nguyên thấy, sinh cơ tràn đầy cùng năng lực chữa trị của nó cũng không có tác dụng yếu hơn Thương Huyền bảy thuật.
Chính như bây giờ, ở đây, mặc dù hắn đã giết chết Phạm Yêu nhưng cục diện ở nơi đây vẫn hỗn loạnnhư trước. Nếu như hắn ở chỗ này bởi vì thân thể bị cắn trả mà không có cách nào nhúc nhích vậy thì cũng chưa tính là cái tin tức tốt gì.
- Địa Thánh Văn này quả thật là quá khủng bố
Chu Nguyên cúi đầu, nhìn qua lòng bàn tay, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc sợ hãi thán phục, ở chỗ đó theo thời gian dần trôi qua, Địa Thánh Văn cũng ẩn núp vào sâu trong máu thịt.
Một phút trước, hắn phi thường tinh tường biết được những nguyên khí màu xanh xám dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của hắn kinh người đến mức nào.
Đó là nguyên khí của đại địa.
Đó là một loại nguyên khí cực kỳ đặc biệt, nó ẩn giấu ở bên trong mặt đất, vô cùng trầm trọng, người bình thường căn bản khó có thể điều động, nhưng mượn nhờ tác dụng của Địa Thánh Văn, chỉ cần chân đạp đất là hắn có thể điều động nguyên khí của đại địa khắp chung quanh.
Nhưng mà cũng chính là bởi vì loại nguyên khí của đại địa này quá mức trầm trọng, cho nên mới tạo thành phụ tải lớn như vậy đối với thân thể.
Hơn nữa Chu Nguyên có thể cảm giác được đây cũng không phải là cực hạn của Địa Thánh Văn, mà là bởi vì thực lực của hắn quá yếu kém khiến cho uy lực của Địa Thánh Văn cũng bị hạn chế.
Dựa theo sự tưởng tượng của Chu Nguyên, nếu như một ngày kia, khi thực lực của hắn cường đại đến một trình độ nào đó, chỉ sợ thậm chí có thể điều động nguyên khí của đại địa ẩn chứa bên trong một đại lục.
Sức mạnh như vậy mới thật sự là hủy thiên diệt địa, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.
- Lúc này mới không hổ là thánh văn.
trong nội tâm, Chu Nguyên thầm cảm thán. Lúc trước, mặc dù hắn lấy được Phá Chướng thánh văn nhưng đạo thánh văn này lại có khuynh hướng thiên về phương diện sống. Tuy rằng cũng vô cùng thần dị nhưng lại không giúp sức chiến đấu tăng lên một cách quá rõ ràng.
Cho nên lúc trước Chu Nguyên thủy chung là vẫn cảm thấy bốn đạo thánh văn này giống như là có tiếng mà không có miếng.
Thẳng đến lúc này đây, sau khi được kiến thức sức mạnh của Địa Thánh Văn.
- Phạm Yêu, ngươi có thể chết ở dưới tác dụng của Địa Thánh Văn coi như là phúc khí của ngươi rồi.
Nhìn qua lên vết rách cực lớn trên mặt đất ở trước mắt, Chu Nguyên cười nhạt một tiếng. Lúc này đây, kỳ thật là hắn cũng chỉ muốn phải thử tác dụng của Địa Thánh Văn mà thôi, lại nói tiếp, xem ra là giống như giết gà dùng đao mổ trâu rồi.
Hưu!
thân hình của Chu Nguyên chậm rãi bay lên từ trong hố to. Mà lúc này, ở phía sau cũng không ngừng có tiếng xé gió vang lên, những đội ngũ kia rốt cục chạy tới.
Mà khi bọn họ chạy tới nơi này thì lập tức nhìn thấy đống bừa bộn giữa núi rừng mênh mông kia.
Biển rừng nhìn không thấy cuối cùng bị xé nứt ra một vết rách cực lớn, dữ tợn mà đáng sợ, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nơi đây đến tột cùng là đã trải qua trận chiến đấu kịch liệt đến mức nào.
Vì vậy, từng bóng người đứng ở trên đỉnh cây đều có chút trợn mắt há hốc mồm, không dám lại tiến về phía trước. Bọn họ cũng chỉ đến muộn mấy phút mà thôi, bên này cũng đã hoàn thành loại giao chiến ở trình độ này sao?
- Hiện tại chiến cuộc ra sao?
- TA cũng không biết nhưng ta không nhìn thấy Phạm Yêu ở đâu cả.
- Tình huống đến tột cùng là như thế nào?
- ….
Đội ngũ hội tụ đến từ khắp nơi xì xào bàn tán, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi và nghi hoặc, bởi vì trước mắt, ở đây, bọn họ chỉ nhìn thấy Chu Nguyên, còn lại không hề thấy được tung tích của Phạm Yêu.
Bá!
Đường Tiểu Yên, Kim Chương cũng mang theo đệ tử nhanh chóng chạy đến, một phương khác thì là Vương Uyên cùng đệ tử của Thánh Cung.
Hiển nhiên là bọn họ cũng đều biết trận giao chiến của Chu Nguyên cùng Phạm Yêu ở bên này đại biểu cho cái gì. Trong hai người mặc kệ ai thất bại đều sẽ mang đến ảnh hưởng có tính quyết định cho trận chiến của hai bên. Cho nên bọn họ phải nhanh chóng biết được kết quả của trận giao chiến này.
Nhưng mà nhìn vào thần sắc của hai bên thì hiển nhiên trong nhóm mấy người Đường Tiểu Yên, Kim Chương là lo lắng chiếm đa số. Dù sao lúc trước bọn họ rõ ràng đều nhìn thấy Chu Nguyên bị Phạm Yêu đuổi giết mà phải chạy trốn. ở dưới trạng thái này, Phạm Yêu thật sự là quá đáng sợ.
Nhưng khi bọn họ chạy đến nơi này thì cũng có chút kinh hãi và nghi hoặc, bởi vì bọn họ đồng dạng chỉ thấy được Chu Nguyên, còn về phần Phạm Yêu, thậm chí ngay cả chấn động của nguyên khí cũng không cảm ứng được.
Bọn họ liếc nhìn nhau và đều nhận ra sự mờ mịt ở trong mắt đối phương.
- Phạm Yêu kia đâu rồi nhỉ?
Đường Tiểu Yên thấp giọng nói.
Kim Chương cũng lắc đầu, hai người ngược lại là nghĩ đến một cái khả năng, nhưng chỉ trong chốc lát lý trí đã phủ nhận nó.
- Chu Nguyên! Phạm Yêu thủ tịch đâu?!
Mà lúc này, Vương Uyên kia cũng nhìn quanh bốn phía rồi chợt hét to lên.
Chu Nguyên liếc mắt nhìn hắn một cái, không đếm xỉa tới mà nói:
- Phạm Yêu à? Hắn chết rồi.
Vương Uyên cả kinh, sau đó chợt mỉa mai nói:
- Tiểu tử, ngươi bị Phạm Yêu thủ tịch đánh đến choáng váng rồi hay sao?!
Những người khác cũng há miệng, cười to. Lúc trước rõ ràng là Chu Nguyên bị Phạm Yêu đuổi giết phải chật vật chạy thục mạng, bây giờ lại dám ở chỗ này nói xằng nói bậy.
Mà đệ tử của Thương Huyền Tông cũng có chút xấu hổ, cảm thấy Chu Nguyên chém gió về chuyện này đúng là có chút không thực tế.
Chu Nguyên thấy thế, ngược lại là cười cười. Hắn không có nói nhiều lời nữa, chỉ là vung tay áo lên, một luồng nguyên khí màu vàng lao ra, nhảy vào trong chỗ núi rừng bị san thành đất bằng ở xa xa.
Hơn mười giây sau, nguyên khí cuốn ngược lại mà quay về, một thanh Bạch Cốt Quỷ Trảo trượng bị Chu Nguyên nắm trong tay, đúng là Thiên Nguyên Binh xếp hàng Hạ phẩm của Phạm Yêu kia!
Hắn tùy ý tung tung Bạch Cốt Quỷ Trảo trượng trong tay một lúc rồi nâng lên, chỉ về phía Vương Uyên đang cười mỉa mai ở xa xa.
- Vật này xem như di vật được không nhỉ?
giọng nói thản nhiên của hắn truyền ra, mà vào lúc này tiếng cười vang trong thiên địa cũng dần biến mất.
Vương Uyên nhìn qua Bạch Cốt trượng trong tay Chu Nguyên, thần sắc mỉa mai ở trên mặt cũng chậm rãi cứng lại.
còn Đường Tiểu Yên cùng Kim Chương thì đều trợn mắt há hốc mồm.
Đội ngũ ở khắp nơi đều ngừng cười, thân hình thì cứng ngắc tựa như bị sét đánh, vẻ mặt lại giống như là gặp quỷ vậy.
Vào lúc này, hào khí trong thiên địa tựa như là đều trở nên đình trệ.