Hí!
Ở bên cạnh hồ nước tản ra ánh sáng sáu màu, Ba Đầu Linh Quỷ Mãng rít gào những tiếng lạnh như băng, mắt rắn đã tập trung vào bóng người màu đen ở trên ngọn núi kia. Sau một khắc, nó bắn mạnh ra, trong miệng rắn có thêm dòng nước lũ bằng nguyên khí màu đen kịt hiện ra.
Trên ngọn núi, Chu Nguyên cũng lộ vẻ ngưng trọng, hắn không dám có chút khinh thường, bởi vì lúc trước chính hắn cũng đã tự trải nghiệm thực lực của con Ba Đầu Linh Quỷ Mãng này rồi.
Thân hình của hắn nhanh chóng hư hóa rồi bay ngược trở ra như quỷ mị, hư vô, tránh được dòng nước lũ bằng nguyên khí kia.
Oanh!
Lúc này, ở chỗ hắn vừa đứng đã lập tức có xuất hiện thêm một cái hố thật sâu.
Linh Quỷ Mãng rít lên, cặp mắt rắn lạnh như băng kia tập trung vào Chu Nguyên, trong lúc mơ hồ tựa như là có hận ý xuất hiện, hiển nhiên nó đã nhận ra Chu Nguyên chính là đầu sỏ làm cho nó trọng thương lúc trước.
- Quả nhiên là ngươi, súc sinh này.
Chu Nguyên cũng phát giác được. Lúc này, hắn nhướng mày, con Linh Quỷ Mãng ở trước mắt này không ngờ lại đúng là con mà bọn họ đối phó lúc trước.
Nhưng mà so sánh với lúc trước, con Linh Quỷ Mãng này tựa hồ là trở nên yếu hơn một bậc, hình thể cũng thu nhỏ vài lần, nếu như hắn đoán không sai thì mặc dù lúc trước nó may mắn đào thoát, nhưng thực lực vẫn bị tổn hại nhiều.
Nhưng chuyện này cũng không có làm cho Chu Nguyên giảm bớt kiêng kị, bởi vì lúc này quanh người Linh Quỷ Mãng đang có hai hư ảnh hình con trăn lớn màu đen xoay quanh, một khi hư ảnh hình con trăn này dung hợp cùng Linh Quỷ Mãng, thực lực của nó lại sẽ tăng lên.
- Hí!
Linh Quỷ Mãng rít lên rồi như muốn xung phong liều chết, đánh tới Chu Nguyên.
Chu Nguyên thì liên tục tránh lui, một người một mãng không ngừng di chuyển, ở những nơi mà bọn họ đi qua, cây cối không ngừng gãy đổ.
Mà lúc này đôi mắt của Chu Nguyên là một mảnh lạnh như băng, Địa Thánh văn như ẩn như hiện trong lòng bàn tay, hiển nhiên là hắn đang tìm cơ hội để có thể dùng một đòn giết chết con Linh Quỷ Mãng này.
Nhưng mà ở xa xa, nhìn thấy chiến cuộc bên này biến thành giằng co, bóng người màu đen kia cũng không nhịn được nữa, từ dưới áo bào đen rộng thùng thình chợt có một tia sáng màu xanh da trời bắn mạnh ra, cuối cùng đón gió tăng vọt, biến thành một con chim băng màu xanh da trời.
Con chim băng này vừa xuất hiện, nhiệt độ trong trời đất đều đột nhiên giảm xuống.
- Tiểu Hàn đi hỗ trợ Tiểu Linh tiêu diệt hắn!
Ở dưới áo bào đen có thanh âm truyền ra.
- Lệ!
Con chim băng hót lên một tiếng vang trời rồi vỗ cánh bắn mạnh ra, muốn gia nhập chiến cuộc.
Nhưng khi con chim băng này xuất hiện, Chu Nguyên vốn đang cùng Linh Quỷ Mãng dây dưa lại tỏ ra kinh hãi, nghi hoặc, hắn lập tức đưa mắt nhìn về phía bóng người mặc áo đen đang đứng ở bên cạnh hồ nước tản ra ánh sáng sáu màu kia, không nhịn được quát:
- Muội … muội là Lục La?
Con chim băng kia không phải là Hàn Băng Lam Cự Điểu thường xuyên đi theo bên cạnh Lục La hay sao?
Tiếng quát của Chu Nguyên vang vọng làm cho thân hình của bóng người mặc áo đen ở bên cạnh hồ nước tản ra ánh sáng sáu màu kia tựa hồ cũng hơi cứng đờ, sau đó nàng rốt cục nghe rõ ràng giọng nói kia, lúc này dưới áo đen có thanh âm chần chờ truyền ra:
- Huynh là Chu … Chu Nguyên sao?
Nói đến những chữ cuối cùng, giọng nói của nàng đã khôi phục, dễ nghe êm tai như lúc trước.
Nói xong, nàng nhấc áo đen lên, mái tóc dài màu xanh lá cây hiển lộ ra đến, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, đáng yêu kia không phải là Lục La thì còn có thể là ai.
Mà lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang tỏ ra kinh ngạc khi nhìn chằm chằm vào bóng người màu đen ở xa xa kia.
Thân hình của Chu Nguyên xuất hiện ở trên một tảng đá lớn. Ánh trăng chiếu lên người hắn làm cho thân hình của hắn hiện rõ ra. Lúc này, sắc mặt của hắn có vẻ khá cổ quái khi nhìn chằm chằm vào Lục La đang đứng ở bên cạnh hồ nước tản ra ánh sáng sáu màu kia. Hiển nhiên là cho dù như thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới, bóng người lén lén lút lút này vậy mà sẽ là Lục La.
- Hí!
Ở phía đằng sau kia, Linh Quỷ Mãng rít gào lao đến, định tiếp tục tấn công Chu Nguyên.
- Tiểu Linh trở lại!
Lục La thấy thế, vội vàng hô.
Nghe được tiếng hô của Lục La, con Linh Quỷ Mãng kia lập tức ngừng lại. Lúc này, nó tựa hồ là có chút không cam lòng, quay đầu về phía Chu Nguyên rồi gào thét một tiếng, nhưng cuối cùng thì vẫn thu nhỏ thân hình lại rồi hóa thành một tia sáng màu đen và chui vào trong tay áo của Lục La.
Hàn Băng Lam Cự Điểu cũng thu nhỏ thân hình lại, hóa thành bộ dáng chim nhỏ quen thuộc, đáp xuống bên vai cuả Lục La.
Sau khi thu hồi hai con Nguyên thú, Lục La mới chớp mắt to, nhìn Chu Nguyên và lầm bầm:
- Chu Nguyên, tại sao huynh … huynh lại ở chỗ này?
Thân hình của Chu Nguyên khẽ động là đã xuất hiện ở bên cạnh Lục La, dò xét nàng từ trên xuống dưới một lần, nói:
- Ta cũng còn đang muốn hỏi, tại sao muội lại xuất hiện ở chỗ này đây?
- Còn có, con Linh Quỷ Mãng kia là chuyện gì vậy? Tại sao nó lại còn sống chứ?
Hắn nhìn chằm chằm vào trong tay áo cuả Lục La. Tiểu nha đầu này cũng thật là gian xảo, vậy mà khi bọn họ không có phát giác đã thu phục con Linh Quỷ Mãng này rồi.
Nghe được câu hỏi của Chu Nguyên, tròng mắt của Lục La quay lòng vòng, nàng cười hì hì mà nói:
- Lúc trước, mặc dù mấy người đã đánh bại nó, nhưng nó cũng rất thông minh, biết được đánh không lại các ngươi, liền sử dụng kế Kim Thiền Thoát Xác, lặng lẽ ẩn núp đi.
- Nhưng muội đã âm thầm tìm được nó, huynh sẽ không quên bản lãnh của muội đi à nha?
Chu Nguyên như có điều suy nghĩ:
- Thú Tâm Thông Linh.
Lúc còn ở Thương Mang đại lục, Chu Nguyên đã biết, Lục La có thể chất đặc thù, có thể trò chuyện, thậm chí khống chế tất cả các loại Nguyên thú trong trời đất, mà thể chất kia gọi là Thú Tâm Thông Linh.
Lục La gật gật đầu, nói:
- Cho nên sau khi tìm được Tiểu Linh, nó lập tức ngoan ngoãn đi cùng muội.
Nghe nàng nói nhẹ nhõm như thế, Chu Nguyên cũng không nhịn được có chút im lặng. Lúc trước, vì đối phó con Linh Quỷ Mãng này, bọn họ thế nhưng mà tốn không ít công sức và tâm tư, không nghĩ tới Lục La lại có thể dễ dàng thu phục nó như vậy.
Tuy rằng hôm nay thực lực của con Linh Quỷ Mãng này đã có chút hao tổn, nhưng thật muốn động thủ, đệ tử thủ tịch phổ thông căn bản không phải là đối thủ của nó, thậm chí nó một khi dung hợp với hư ảnh hình con trăn kia, lại phối hợp với thể chất Thú Tâm Thông Linh của Lục La, Chu Nguyên đoán chừng, hiện tại, Lục La e rằng đã có đủ thực lực để đấu với Thánh Tử một trận rồi.
Chuyện này làm cho hắn không nhịn được có chút cảm thán, lúc trước, chỉ sợ ngay cả Đường Tiểu Yên cũng không biết, người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ của Bách Hoa Tiên Cung các nàng, chỉ sợ không phải nàng, mà là thiếu nữ tóc xanh mới nhìn qua cả người lẫn vật vô hại này.
- Bách Hoa Tiên Cung các muội không phải đã rời đi rồi hay sao? Tại sao muội còn quay lại trở lại làm gì?
Chu Nguyên chậm rãi hỏi.
Nghe được câu hỏi của Chu Nguyên, ánh mắt của Lục La lóe sáng nhưng như chợt nhớ tới cái gì, nàng ưỡn ngực chất vấn:
- Vậy tại sao huynh cũng quay lại nơi này?
Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Lục La, có chút ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ muội tựa hồ cũng biết đến bí mật ở dưới đáy hồ hay sao?
Nghe Chu Nguyên nói vây, con ngươi của Lục La lập tức phóng đại, nàng ngơ ngác nhìn xem Chu Nguyên:
- Huynh … huynh, làm sao mà huynh biết được chuyện này?
Chu Nguyên chậc chậc lưỡi, không nhịn được thở ra một hơi dài. Quả nhiên, hắn đã suy đoán đúng. Vốn dĩ hắn còn cho rằng chỉ một mình bản thân biết rõ đáy hồ có bí mật, nhưng e rằng hắn đã quá xem thường những người khác rồi.
Nhưng mà hiện tại vấn đề là Lục La đến đây là đại biểu cho cá nhân nàng hay là đại biểu cho Bách Hoa Tiên Cung?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Chu Nguyên nhìn về hướng rừng rậm ở phía sau Lục La, hắn nói:
- Vậy những người khác của Bách Hoa Tiên Cung đâu?
Lục La thầm nói:
- Đây là bí mật do một mình muội phát hiện ra, tại sao phải nói cho các nàng biết cơ chứ?
Nghe Lục La nói vậy, Chu Nguyên mới hơi thở ra một hơi dài, khá tốt người của Bách Hoa Tiên Cung không biết chuyện này, bằng không thì thật là phiền toái. Nhưng mà hắn cũng nhớ, thiếu nữ trước mắt mặc dù nhìn như ngây thơ đáng yêu, nhưng ai nếu thật sự cho rằng nàng chỉ là tiểu cô nương không hiểu thế sự thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Lúc này, Lục La chống bàn tay nhỏ bé lên bờ eo thon bé bỏng, nàng tức giận nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nói:
- Huynh vẫn chưa trả lời ta, làm sao huynh lại biết được bí mật ở đây?
Chu Nguyên nhìn nàng một lúc rồi thản nhiên nói:
- Khi kiểm tra đáy hồ, ta đã nhận ra.
- Ngược lại là muội làm sao mà biết được?
Chu Nguyên cũng đầy nghi hoặc, hắn là dựa vào Phá Chướng Thánh văn mới có thể nhìn trộm đến bí mật ở đáy hồ, nhưng mà Lục La làm sao lại biết được. Lấy thực lực của nàng thì không có khả năng nhạy cảm như thế.
- Là Tiểu Linh nói cho muội biết.
Lục La ngẩng đầu lên, có chút đắc ý nói.
- Thì ra là thế.
Lúc này, Chu Nguyên mới chợt hiểu ra, con Linh Quỷ Mãng kia trấn thủ ở chỗ này đã lâu, nếu như nói nó biết được bí mật ở đáy hồ thì ngược lại cũng không phải là chuyện không thể nào.
Chu Nguyên thở dài một tiếng, sắc mặt tỏ ra phức tạp, nhìn chằm chằm vào Lục La.
Lục La thấy thế, vội vàng giơ tay che ngực, sợ hãi nói:
- Chu Nguyên, huynh sẽ không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?
Chu Nguyên trừng mắt nàng, giả vờ tỏ vẻ dữ tợn, âm trầm.
Nhưng mà Lục La lại không hề bị dọa sợ, ngược lại cười rộ lên.
Chu Nguyên thấy thế, chỉ phải thu liễm dáng vẻ này lại, lần nữa tức giận nói:
- Được rồi được rồi, nếu muội cũng đã biết được bí mật ở đáy hồ, vậy thì cũng coi như là một phần cơ duyên, hai người chúng ta liên thủ đi dò thám, có bảo bối thì chia đều, như thế nào?
Nếu như là những người khác thì hắn tất nhiên là muốn thi triển một chút thủ đoạn, nhưng Lục La thì khác, nàng hoàn toàn chính xác đủ để hắn xem như là đồng bọn tín nhiệm rồi, cho nên hắn cũng không ngại nhượng bộ.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Lục La lập tức nở nụ cười, xông lên ôm lấy cánh tay của Chu Nguyên, cười hì hì nói.
- Chu Nguyên, huynh tốt nhất !