Ở dưới đáy hồ nước tản ra ánh sáng sáu màu.
Chu Nguyên đi tới chỗ có chấn động của không gian che giấu, Lục La đi theo ở sau lưng hắn, mắt to hiếu kỳ đánh giá chung quanh, mặc dù từ chỗ của Linh Quỷ Mãng, nàng biết được dưới đáy hồ có bí mật, nhưng lại không chính thức đến đây qua.
- Không gian ở đây có chấn động khác thường, nếu như ta đoán không sai thì dưới đáy hồ này có lẽ có một cái Không Gian Nhỏ.
Chu Nguyên chỉ vào một chỗ dưới đáy hồ và nói.
Lục La nhìn thoáng qua cái chỗ kia, nhưng lại không có phát hiện có bất kỳ chỗ nào kỳ quái cả, chỉ có thể vô tội chớp chớp mắt to.
Nhưng mà Chu Nguyên cũng ôm bao nhiêu kỳ vọng đối với nàng cả, nếu có thể bị phát hiện dễ dàng như thế thì chỗ này cũng đã sớm bị vét sạch rồi. Hắn nhích tới gần, cảm ứng một lát, cau mày nói:
- Ta cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có thể cưỡng ép dùng lực phá vỡ, nhìn xem có thể không đả thông nó hay không.
Nói xong, hắn nắm chặt bàn tay, Thiên Nguyên Bút xuất hiện ở trong tay hắn và nhanh chóng hóa thành khổng lồ.
Từ trong cơ thể cuả Chu Nguyên, nguyên khí màu vàng hùng hồn chui ra và nhanh chóng bao trùm Thiên Nguyên Bút vào trong đó, thân bút chấn động, phát ra tiếng ngâm nga khiến cho đáy hồ chấn động, phía trên mặt hồ có sóng lớn cuồn cuộn nổi lên.
Lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên trở nên lăng lệ, ác liệt và chỉ trong một cái chớp mắt, cây bút màu đen hung mãnh đâm ra, nguyên khí cuồn cuộn bộc phát ra, phía trên làn da của Chu Nguyên có ánh sáng màu xanh ngọc hiển hiện, trong xương cốt thì có ánh sáng màu bạc lưu chuyển, hiển nhiên là lúc này hắn đã thúc dục sức mạnh của bản thân đến mức cực hạn.
Oanh!
Bóng đen xẹt qua, lấy thân bút làm điểm trung tâm, sóng nước khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Thiên Nguyên Bút cuối cùng đã rơi vào chỗ không gian có chấn động khác thường kia, lúc đầu thì có chút ngưng trệ, ngay sau đó sức mạnh cuồng bạo bộc phát ra.
Ầm ầm!
Những tiếng nổ trầm thấp vang lên dưới đáy hồ.
Sau một khắc, một đợt sóng xung kích từ chỗ không gian có chấn động khác thường kia bạo phát đi ra, sức mạnh cuồng bạo bắn ngược lên trên người Chu Nguyên, sau đó thân thể của hắn trực tiếp bị đánh bay ngược đi ra ngoài.
Một lát sau, Chu Nguyên bay trở lại, lúc này dáng vẻ của hắn có chút chật vật, khí huyết toàn thân vẫn còn đang quay cuồng, hắn buồn bực nói:
- Cái không gian này cũng quá kiên cố rồi.
May mà hắn lúc trước có chỗ chuẩn bị, bằng không thì phản lực kia cũng đủ để khiến cho hắn bị chấn thương.
Lục La tỏ ra buồn khổ:
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mắt thấy bảo khố ở ngay tại trước mắt mà lại không có cách nào để phá cửa xông vào, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Mà vào lúc này, từ trong tay áo của Lục La, một con rắn nhỏ màu đen bò đi ra, quấn quanh cổ tay trắng muốt của Lục La, dựng thẳng người lên, xuy xuy mấy tiếng với Chu Nguyên.
- Nó nói cái gì vậy?
Chu Nguyên nhìn thoáng qua Lục La.
Lục La có chút xấu hổ nói:
- Nó nói huynh thực ngu xuẩn, vậy mà muốn dùng sức trâu để đả thông cửa vào.
Nghe được lời giải thích của Lục La, khóe miệng của Chu Nguyên hơi co lại, hắn hung hăng trợn mắt nhìn con Linh Quỷ Mãng kia, mà lúc này, ở bên trong đôi mắt của con rắn kia giống như cũng có ý trào phúng, hiển nhiên là ý định làm thế cho bõ tức khi không được trả thù Chu Nguyên.
- Vậy ngươi có biện pháp gì?
Chu Nguyên liếc nhìn con Linh Quỷ Mãng này một cái, hắn biết được Nguyên thú tu luyện đến cấp độ này thì đã có sinh ra linh trí, có thể hiểu tiếng người.
Nhưng mà Linh Quỷ Mãng cũng không có để ý tới Chu Nguyên.
Thấy thế, Chu Nguyên chỉ đành phải nhìn về phía Lục La, người sau thì là duỗi bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu rắn của Linh Quỷ Mãng và nói:
- Tiểu Linh, nếu như ngươi biết được chuyện gì thì nhất định phải nói cho ta biết.
Linh Quỷ Mãng thè lưỡi rắn ra, một lát sau, mới tê tê vài tiếng.
Thấy thế, đôi mắt to của Lục La lập tức sáng ngời, nàng nói:
- Nó nói lúc này Không Gian Nhỏ cực kỳ ổn định, chắc chắn, căn bản không có cách nào để phá vỡ, nhưng nó có thể lẻn vào trong đó, đợi đến lúc đó, không gian vững chắc lập tức sẽ buông lỏng trong chốc lát, nếu như ngươi có thể bắt lấy đúng điểm không gian yếu kém nhất thì có thể đả thông một con đường vào.
Chu Nguyên trầm ngâm một lúc. Phương pháp này ngược lại là có thể thực hiện bởi vì chỗ khó nhất là như thế nào bắt lấy đúng điểm không gian yếu kém nhất trong một khoảnh khắc kia, nếu như người bình thường thì chỉ sợ căn bản khó có thể nắm chắc, nhưng với hắn thì lại không phải là vấn đề quá lớn, Phá Chướng Thánh văn có thể hoàn mỹ trợ giúp hắn giải quyết.
- Vậy thì thử xem thôi.
Chu Nguyên cũng không có kéo dài thêm. Tuy rằng hôm nay, cả Huyền Nguyên chi tinh lẫn Dị Bảo Trúc Thần của hồ nước tản ra ánh sáng sáu màu này đã bị thu thập hết nên mọi người cũng đã rời đi, nhưng vạn nhất có người nào quay lại và phát hiện động tĩnh ở đây rồi truyền bá ra ngoài thì cũng có chút phiền phức.
- Tiểu Linh đi thôi.
Lục La chỉ huy Linh Quỷ Mãng.
Con Linh Quỷ Mãng kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó từ từ bay ra và hóa thành một tia sáng màu đen xông tới chỗ không gian có chấn động khác thường kia, sau đó thân hình của nó tựa như là bị hòa tan, mà thân thể của nó thì dần dần chui vào.
Mà khi Linh Quỷ Mãng đang xâm nhập, không gian vốn đang vững chắc lại trở nên có chút dập dờn.
- Chu Nguyên!
Lục La thấy thế, vội vàng thúc giục.
Chu Nguyên không có trả lời, chỉ là ở chỗ sâu trong con ngươi, Phá Chướng Thánh văn vận chuyển, không gian chấn động nhanh chóng trở nên rõ ràng ở trong mắt hắn, giống như là có vô số gợn sóng xuất hiện ở trong nước vậy.
Vào lúc này, không gianvốn vững chắc cũng xuất hiện một ít thay đổi.
Lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên giống như là của chim ưng vậy, bàn tay lại lần nữa nắm chặt Thiên Nguyên Bút, cánh tay run lên, vô số hư ảnh hình bút màu vàng bắn mạnh ra, cơ hồ là ở cùng một thời điểm, đánh trúng vào vị trí trung tâm của vô số gợn sóng vừa xuất hiện ở trong nước kia.
Hắn ra tay mạnh mẽ như vậy nhưng không hề có vẻ mãnh liệt, ngược lại là có vẻ khá hời hợt.
Nhưng mà khi hư ảnh hình bút rơi xuống thì ở một bên, Lục La lại vui mừng khi nhìn thấy không gian phía trước chấn động kịch liệt, cuối cùng có một khe hở màu đen xuất hiện và dần dần mở rộng.
Cuối cùng nó đã trực tiếp tạo thành một cửa hang rộng hơn một trượng trên không gian.
- Chu Nguyên, huynh thật lợi hại!
Lục La không nhịn được tán thưởng, nàng cũng không phải là người không có nhãn lực, biết được đòn tấn công vừa rồi của Chu Nguyên đáng sợ tới mức nào.
Chu Nguyên cười cười, ánh mắt nóng bỏng cùng chờ đợi nhìn chằm chằm vào cửa hang kia, hắn nói:
- Lục La, chúng ta đi thôi, nhìn xem trong này đến cùng có bảo bối gì?
Lục La cũng dùng sức gật đầu, con ngươi tỏa ánh sáng.
Chu Nguyên dẫn đầu bước vào vết nứt không gian, nhưng mà hắn cũng bảo trì cẩn thận, liên tục vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, tùy thời đều ở vào trạng thái đề phòng.
Ngay khi hắn bước vào trong cửa hang thì cảnh tượng trước mắt lập tức biến ảo, ngay sau đó tiếng sóng nước bên tai nhanh chóng biến mất, chân của hắn cũng đạp trên mặt đất kiên cố.
Chu Nguyên nhìn quanh, đập vào mắt là một không gian cũng không lớn, trong đó cũng không có bao nhiêu cảnh vật, cho nên ánh mắt của hắn rất nhanh đã tập trung vào chỗ trung tâm.
Chỉ thấy được ở chỗ đó có một đầm nước màu vàng có diện tích khoảng một trượng vuông (tầm 10 mét vuông), mà ở trong đầm nước là một cái cây xanh mướt như ngọc đứng sừng sững, cái cây xanh mướt như ngọc này cũng không có cành lá, nhưng mà ánh mắt của Chu Nguyên cùng Lục La nhưng lại nhanh chóng tập trung vào chỗ ngọn cao nhất của cái cây này.
Chỉ thấy được ở chỗ đó, hai quả trái cây giống như em bé làm bằng ngọc trông rất sống động đang treo lủng lẳng.
Nhìn qua hai quả trái cây giống như em bé làm bằng ngọc kia, Chu Nguyên cùng Lục La đều không nhịn được mà há to miệng ...
Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, ở phía trên hai quả trái cây giống như em bé làm bằng ngọc kia có ánh sáng sáu màu quấn quanh.
Hai người hít một hơi lạnh, liếc nhìn nhau và đều nhìn ra sự khiếp sợ cùng mừng rỡ như điên ở trong mắt đối phương.
Bởi vì hai quả trái cây kia dĩ nhiên là Dị Bảo Trúc Thần sáu màu chân chính!
Chỉ sợ đây mới là cơ duyên chính thức ẩn chứa trong Bảo Địa Sáu Màu này.
Mà hồ nước ở bên ngoài có thể tản ra ánh sáng sáu màu lại chẳng qua là do chỗ này tràn ra một chút khí tức mà thôi ... Nhưng mà làm cho Chu Nguyên cảm thấy may mắn chính là hắn chung quy đã không bỏ lỡ mất cơ duyên này.
Phần cơ duyên này đã bị hắn một mực nắm chặt rồi.