Mặt trời đỏ rực dâng lên từ đường chân trời, tỏa ra ánh sáng nóng bỏng xé tan màn đêm, chiếu rọi tại mỗi một nơi hẻo lánh trên đại địa.
Trên một đỉnh núi, Chu Nguyên đang ngồi xếp bằng ở trong thùng gỗ, trong thùng đổ đầy nước đầm màu vàng sánh đặc. Lúc này nước đầm sôi trào như chảo dầu, nhưng Chu Nguyên ngồi trong đó lại hết sức bình tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng thân thể lại run rẩy mới thể hiện là hắn đang phải gánh chịu đau đớn khó tả.
Trong suốt 8 ngày đi đường này, cứ mỗi một đêm hắn đều mượn nhờ nước đầm màu vàng để rèn luyện thân thể.
Trong quá trình này phải gánh chịu thống khổ cùng cực, nhưng theo thời gian trôi qua thì cảm giác đau đớn bắt đầu giảm xuống, Chu Nguyên có thể cảm nhận được rõ ràng là thân thể của mình đang có sự biến hóa cực lớn.
Nước đầm màu vàng có ích lợi cực lớn đối với việc tu luyện thân thể.
Từng tia nắng ấm áp rơi xuống, rơi vãi trên người Chu Nguyên.
Con mắt vốn đóng chặt của hắn cũng chậm rãi mở ra, Chu Nguyên có thể cảm giác được từng tia huyết khí thịnh vượng trong mỗi tấc da thịt của mình, một luồng lực lượng bạo tạc đang ẩn núp ở trong.
Cơ thể của hắn đã đến thời điểm lột xác.
Hô!
Chu Nguyên hít sâu một hơi, hai tay đột nhiên khép lại, trong chớp mắt ấy, tựa như toàn thân lỗ chân lông của hắn lại bị mở ra, mà từng sợi khí lưu màu vàng óng trong nước đầm trực tiếp bị hấp thu, thông qua lỗ chân lông tràn vào trong cơ thể Chu Nguyên.
Những sợi khí lưu này phun trào bên trong cơ thể, cuối cùng dần dần hòa nhập vào trong máu thịt.
Tí tách.
Tựa như vạn vật xung quanh đều trở nên yên tĩnh, nhưng Chu Nguyên lại có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy xuôi bên trong cơ thể, cuối cùng dòng máu hội tụ vào một chỗ, hình thành một đồ vật gì đó hết sức đặc biệt.
Trong một khắc mất này, một giọt máu màu vàng óng chậm rãi hình thành.
Giọt máu kia di chuyển bên trong cơ thể, hoàn thành một Chu Thiên, sau đó dừng lại tại trong trái tim.
Dưới sự kiểm tra của thần hồn, Chu Nguyên nhìn thấy giọt máu màu vàng kia như lan tràn ra vô số tia máu màu vàng, nối liền da thịt, lực lượng mênh mông bắt đầu lan tỏa ra từ trong những tia máu ấy, truyền vào mỗi một tế bào.
Oanh!
Thân thể Chu Nguyên run khẽ lên, một luồng lực lượng cuồng bạo bộc phát ra, thùng gỗ lập tức nổ tung, phần nước đầm màu vàng mà lúc này đã trở nên trong suốt cũng bị vung vãi ra xung quanh.
Hắn duỗi ra hai tay, cúi đầu nhìn chăm chú, khóe miệng không nhịn được nâng lên một đường cong.
Chu Nguyên có thể cảm giác được lực lượng của thân thể mình đã tăng mạnh hơn mấy lần so với lúc trước!
Bởi vì khi giọt máu màu vàng kia hình thành thì cũng là lúc Tiểu Huyền Thánh Thể của Chu Nguyên bước vào tầng thứ ba, Kim Huyết chi cảnh.
Rốt cuộc, trải qua thời gian dài khổ tu thì hôm nay hắn đã được nghênh đón thành quả.
- Từng nghe nếu tu luyện chân thể tới cực hạn thì có thể để Nhục Thân Thành Thánh. Khi đó máu tươi chảy trong cơ thể sẽ có màu vàng tươi, chỉ cần một giọt liền có thể sinh ra một tiểu thế giới, có được lực lượng vô tận. -Chu Nguyên tự nói, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.
Hắn không cách nào tưởng tượng cấp độ kia vĩ đại cỡ nào. Bởi vì bây giờ, mới chỉ ngưng tụ ra một giọt máu vàng thôi mà hắn đã phải tiêu hao rất nhiều cơ duyên cùng tinh lực. Thật không biết đến lúc khiến cho toàn bộ máu huyết trong cơ thể hóa thành kim dịch thì phải gian nan tới cỡ nào!
Lúc này, nếu như Chu Nguyên lại phải đánh nhau cùng tên Phạm Yêu kia thì hắn có tự tin chỉ dùng lực lượng thân thể của mình cũng có thể đấu một trận, còn nếu như có sự trợ giúp của nguyên khí tự thân thì dù cho Phạm Yêu có sử dụng Đại Huyết Yêu thuật cũng sẽ chẳng thể chống nổi mười hiệp dưới tay hắn.
Kim Huyết chi cảnh- xem khắp toàn bộ đệ tử đời này của Thương Huyền tông, dù cho là vị Thương Xuân Thu của Hồng Nhai Phong kia cũng còn chưa từng tu thành.
Đương nhiên, Chu Nguyên tu luyện là Tiểu Huyền Thánh Thể, mà Thương Xuân Thu là Thánh tử của Hồng Nhai phong, công pháp tu luyện chính là Huyền Thánh Thể chân chính. Thế nên dù cho hắn vẫn chỉ mới ở cảnh giới Ngân Cốt, nhưng nếu bàn về mức độ mạnh mẽ của thân thể thì cũng không hề kém so với Chu Nguyên.
“Nếu có cơ hội, tốt nhất là có thể thu hoạch được Nguyên thuật Huyền Thánh Thể chân chính...”. Chu Nguyên nghĩ tới đây không khỏi cảm thán một tiếng, mặc dù Tiểu Huyền Thánh Thể rất huyền diệu, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là Thiên Nguyên thuật cấp độ trung phẩm mà thôi, mà Huyền Thánh Thể mới thật sự là Thiên Nguyên thuật cấp độ thượng phẩm.
Vút!
Trong lúc Chu Nguyên vẫn còn đang cảm thán thì ở cách đó không xa truyền tới âm thanh xé gió, một bóng người xinh đẹp lướt đến đỉnh núi, chính là Cố Hồng Y.
Nàng hạ xuống đất, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ hăng hái nhìn nửa thân trên để trần của Chu Nguyên, trêu chọc nói:
- Dáng người cũng không hề tệ đấy!
Bây giờ thân thể Chu Nguyên thon dài thẳng tắp, tuy rằng không cơ bắp từng cục, nhưng mặc cho ai cũng có thể cảm nhận được bộ thân thể ấy ẩn chứa lực lượng cường đại.
Chu Nguyên lấy một bộ quần áo trong túi Càn Khôn phủ lên trên người, lườm Cố Hồng Y một chút, nói:
- Sao vậy?
Cố Hồng Y thu hồi vẻ trêu chọc, nói:
- Chúng ta gặp được người tiếp ứng do các Thánh tử phái ra, bây giờ cũng đã biết rõ vị trí tụ tập của các Thánh tử. Dựa theo bản đồ thì chỉ cần qua hơn nửa ngày nữa là chúng ta có thể tiến vào chỗ sâu của Huyền Nguyên Động Thiên, tụ họp cùng các Thánh tử.
Chu Nguyên nghe vậy thì trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, cười nói:
- Tốt lắm, truyền lệnh xuống, lập tức khởi hành.
Tuy rằng bây giờ trong Khí Phủ của Chu Nguyên đã có dị bảo Thần Trúc sáu màu, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn với thành tích này. Chỉ khi đến được chỗ sâu của Huyền Nguyên Động Thiên, hắn mới có cơ hội tìm kiếm được càng nhiều cơ duyên, khiến cho dị bảo Thần Trúc tiến hóa.
- Dù sao mục tiêu của hắn là ít nhất cũng phải là dị bảo Thần Trúc bảy màu!
Dưới sự dẫn đầu của người tiếp ứng, trải qua hơn nửa ngày không ngừng đi đường, đội ngũ của Chu Nguyên đã đi tới đích.
Đây là một dãy núi u ám, trải dài hùng vĩ không thấy cuối cùng. Đỉnh núi chui vào trong tầng mây, vô số ngọn núi con đứng xung quanh như những người khổng lồ, sừng sững giữa đất trời, khiến cho người ta cảm thấy thật nhỏ bé.
Trên khắp dãy núi vô tận kia, chỗ thì tràn ngập lôi điện, chỗ lại không ngừng mưa to, thậm chí có nơi còn tràn đầy vết nứt không gian, dù cho là các Thủ tịch mà nếu bị lạc vào trong đó thì kết cục cũng chỉ là bị xé xác.
So sánh với nơi nguy hiểm như thế này, bảo địa sáu màu ở trong núi rừng ngoài kia thật giống như một ổ đất nhỏ.
- Chu Nguyên Thủ tịch, chúng ta sẽ tạm thời dừng chân ở bên ngoài dãy núi. Đại Huyền sơn mạch là một trong những nơi hung hiểm bậc nhất của Huyền Nguyên Động Thiên. Chúng ta nhất định phải chờ tới khi các Thánh tử tới đây dẫn đường thì mới có thể xâm nhập vào trong đó.
- Bây giờ nơi dừng chân tạm thời có đội ngũ của rất nhiều thế lực tụ tập, rồng rắn lẫn lộn, còn xin mọi người cẩn thận nhiều hơn. -Người tiếp ứng nói với đám người Chu Nguyên.
Mấy người Chu Nguyên đều gật đầu.
Đoàn người Chu Nguyên tiếp tục tiến lên, qua khoảng chừng nửa nén hương thì nhìn thấy một toà thành xuất hiện ở phía trước.
Tòa thành này được xây bằng gỗ, hiển nhiên là được dựng lên cách đây không lâu.
Tuy nhiên bên trong thành lại có vô số bóng người đi lại, hiển nhiên đây là nơi hội tụ của không ít các phe đội ngũ.
Khi Chu Nguyên vừa mới đi vào trong thành, bỗng nhiên cảm thấy bên trong có bạo động truyền tới, vô số bóng người hội tụ về một phương hướng khác.
- Xảy ra chuyện gì vậy? -Chu Nguyên thấy thế, mở miệng hỏi.
Một đệ tử đi sau lập tức ngăn cản người qua đường, mở miệng hỏi thăm.
Người bị ngăn lại hỏi thăm có chút khó chịu, chỉ là khi nhìn thấy dấu hiệu đệ tử Thương Huyền tông trên người Chu Nguyên thì vẻ mặt lại lộ ra nét cổ quái, tựa như cười mà không phải cười, nói:
- Thì ra là người của Thương Huyền tông, các người còn chưa biết tin gì à?
- Chẳng phải là có một vị Thủ tịch Chu Nguyên của Thương Huyền tông các ngươi dám chém giết hai vị Thủ tịch của Thánh Cung đấy sao, quả là uy phong cực kỳ.
- Thế nhưng bây giờ tám đại Thủ tịch của Thánh Cung lại trực tiếp dẫn người bao vây ngũ đại Thủ tịch của Thương Huyền tông các ngươi... Đồng thời một vị Thủ tịch của Hồng nhai Phong cũng đã bị chặt đứt một cánh tay.
- Hắc hắc, Thánh Cung người ta uy hiếp đòi Thương Huyền tông phải giao ra Chu Nguyên, bằng không hôm nay không biết là sẽ có mấy vị Thủ tịch của Thương Huyền tông có thể chạy thoát nơi đây?
- Mấy tên Thương Huyền tông các ngươi chọc giận Thánh Cung còn không mau chạy trốn, lại dám ngăn ta ở nơi này để hỏi chuyện gì xảy ra? -Trong mắt người kia hiện lên vẻ chê cười.
- Ngươi! -Người đệ tử hỏi đường tức giận gầm lên.
Chu Nguyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, để hắn lui ra phía sau, sau đó cười cười với người kia, nói:
- Làm phiền dẫn đường một chút.
Người kia liếc xéo Chu Nguyên, cười lạnh:
- Ngươi là cái thá gì?
Chu Nguyên mỉm cười nói:
- Ta chính là cái kẻ dám chém giết hai vị Thủ tịch của Thánh Cung kia -Thủ tịch Chu Nguyên... Ngươi có cảm thấy mình nói hơi nhiều không?
Mặc dù Chu Nguyên đang nở nụ cười, thế nhưng trong mắt lại hờ hững cùng cực.
Nụ cười mỉa mai trên mặt người kia lập tức cứng ngắc lại.