Chỗ đặt chân ở thành phía tây.
Một trang viên khổng lồ đứng sừng sững, tuy rằng là mới xây nhưng mà vẫn có thể lộ ra khí phái. Mà những thế lực có thể đóng quân ở trong trang viên này đều có thực lực không thấp trong Thương Huyền Thiên.
Mà hiện tại, ở trong đó càng là nơi tụ tập của những thiên kiêu tinh nhuệ nhất trong thế hệ trẻ của Thương Huyền Thiên.
Lúc này, những thế lực đến từ khắp Thương Huyền Thiên này đều tập trung sự chú ý vào chỗ một quảng trường. Hiện tại ở chỗ kia, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Đó là hai chi đội ngũ có số lượng người không ít đang giằng co.
Thương Huyền Tông.
Thánh Cung.
Phía trước nhất đội ngũ của Thương Huyền Tông có năm bóng người, đúng là năm vị đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông.
Ở phía sau bọn họ là rất nhiều đệ tử tinh nhuệ của Thương Huyền Tông, nhưng mà lúc này bọn hắn đều tức giận, oán hận nhìn chằm chằm về phía đối diện.
Ở bên đó, tám bóng người đứng chắp tay, khí thế vô cùng hung hãn, phía sau bọn họ là phần đông đệ tử của Thánh Cung, khi nhìn qua chỗ đội ngũ của Thương Huyền Tông, trên mặt của cả 8 người đều mang theo sự mỉa mai.
Hào khí giữa hai bên đã căng đến cực điểm, tựa như là chỉ cần một lời không hợp, có khả năng sẽ trực tiếp bộc phát một trận chém giết cực kỳ kịch liệt ở chỗ này.
Đương nhiên, những thế lực khác sợ là cam tâm tình nguyện trông thấy hai đại tông phái đỉnh cấp chém giết lẫn nhau, bởi vì chỉ có khi hai hổ tranh chấp thì những con sói như bọn hắn mới có thể tìm cơ hội, tùy thời mà động.
Ở trong Huyền Nguyên Động Thiên này, cho dù là đội ngũ của tông phái đỉnh cấp nhưng một khi lộ ra sơ hở cũng sẽ bị đàn sói cắn xé.
Ở cách quảng trường không xa, trên một lầu các cao chót vót đứng sừng sững, trên tầng cao nhất của lầu các này, một vài người thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn xuống dưới, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn baao quát hết toàn cảnh tượng ở dưới quảng trường kia.
- Ha ha ha. Trận thế này thật đúng là không nhỏ nhưng nếu hai bên quả thật đánh nhau thì đó mới gọi đặc sắc. Đáng tiếc, lần này, Thương Huyền Tông muốn chịu thiệt rồi.
Trên lầu các, có một giọng nói tản ra khí tức âm lãnh khiến cho người ta có cảm giác lạnh thấu xương vang lên.
người vừa lên tiếng kia là một nam tử thân mặc áo choàng màu đen, ở trân tấm áo choàng này có in hình mặt quỷ dữ tợn, khuôn mặt của người này rất gầy, thậm chí có thể nói là như chỉ có da bọc xương.
Người này tên là Lưu Phù, là một vị đệ tử thủ tịch của Thiên Quỷ Phủ, một trong sáu đại tông phái đỉnh cấp của Thương Huyền Thiên.
Từ lời của hắn, không khó để nhận ra hắn có chút khúc mắc đối với Thương Huyền Tông. Đó là bởi vì trước khi hắn đã từng giao thủ cùng Đường Mộc Tâm đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Phong, nhưng lại nhanh chóng bị người sau đánh bại, cho nên hiện giờ có thể nhìn thấy Thương Huyền Tông chịu thiệt, hắn ngược lại rất thích thú.
Ở sau lưng hắn còn có không ít đệ tử của Thiên Quỷ Phủ, mà trong đó còn có một gương mặt quen thuộc, rõ ràng là Chân Hư.
Ở Thánh Tích Chi Địa, hắn đã lựa chọn gia nhập Thiên Quỷ Phủ.
Hôm nay, sắc mặt của hắn vẫn trông cực kỳ tái nhợt, khuôn mặt âm nhu, tuấn lãng, chỉ là chấn động của nguyên khí ở quanh người cũng càng thêm âm lãnh, quỷ dị.
Ánh mắt của hắn cũng nhìn xuống quảng trường phía dưới. Nhưng khi ánh mắt đảo qua chỗ đội ngũ của Thương Huyền Tông cũng không có nhìn thấy bóng người đã từng quen thuộc.
Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía những gian phòng xung quanh, hôm nay tại đây, chẳng những có đệ tử thủ tịch của Thiên Quỷ Phủ bọn họ, thậm chí ngay cả Bách Hoa Tiên Cung, Vấn Kiếm Tông, Bắc Minh Trấn Long Điện đều có đệ tử thủ tịch dẫn đội tham dự.
Hơn nữa, chuyện khiến cho hắn có cảm giác ngoài ý muốn chính là ở chỗ này hắn còn gặp được một vài người quen.
Ở bên phía Bách Hoa Tiên Cung là một bóng người mặc váy đen, Tả Khâu Thanh Ngư, cô nàng này vẫn yêu mị mê người như lúc trước vậy.
Ở chỗ Vấn Kiếm Tông là một thanh niên, hai mắt bị quấn quanh bởi một miếng vải đen, lưng vác một thanh trọng kiếm không có lưỡi. Mặc dù, người này yên tĩnh không nói gì, nhưng kiếm khí lăng lệ, ác liệt mà hắn phát ra lại làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, đó là Kiếm Hạt Tử, Lữ Thuần Quân.
Còn có bên phía Bắc Minh Trấn Long Điện là một thanh niên mặc áo ngắn đến vai, lưng cõng một cây côn bằng vàng ròng, đúng là Ninh Chiến.
Lúc trước, sáu người cùng lên đến Thánh Châu đại lục, gia nhập sáu đại tông phái đỉnh cấp, ngoại trừ Chu Nguyên cùng Lục La vậy mà đều đụng mặt nhau ở chỗ này.
Mấy người bọn họ liếc nhìn nhau rồi khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi nhưng mà cũng không có quá nhiều trao đổi.
- Cho dù Thương Huyền Tông chịu thiệt, chỉ sợ Thánh Cung cũng cũng không khá hơn chút nào.
Một giọng nói khác vang lên. Người vừa nói là một vị đệ tử thủ tịch của Bách Hoa Tiên Cung. Lời nói của nàng tràn ngập ác cảm đối với Thánh Cung, bởi vì nhóm người các nàng đã nhận được truyền tin từ chỗ Đường Tiểu Yên rằng Thánh Cung từng ra tay với Bách Hoa Tiên Cung các nàng.
Nghe nàng nói như thế, Lưu Phù kia bĩu môi, nói:
- Nghe nói là Thương Huyền Tông kia có một vị đệ tử thủ tịch gọi là Chu Nguyên, giết chết hai vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung? Lời đồn này hẳn là quá khoa trương rồi? Từ trước đén nay, ta còn chưa nghe qua tên của người này, chắc hẳn hắn cũng chỉ là một đệ tử thủ tịch mới mà thôi, thế thì làm sao có đủ thực lực để làm chuyện đó được.
Bên phía Bách Hoa Tiên Cung, nghe Lưu Phù nói vậy, Tả Khâu Thanh Ngư nhíu mày, không nhịn được, chậm rãi nói:
- Vị đệ tử thủ tịch này của Thiên Quỷ Phủ có thể nói sai rồi. Đệ tử của Bách Hoa Tiên Cung chúng ta thế nhưng mà đã tận mắt nhìn thấy Chu Nguyên giết chết Phạm Yêu, đệ tử thủ tịch xếp thứ ba của Thánh Cung đó.
Mặc dù Tả Khâu Thanh Ngư không phải là đệ tử thủ tịch, nhưng bởi vì là đệ tử thân truyền của cung chủ của Bách Hoa Tiên Cung, cho nên địa vị của nàng tại Bách Hoa Tiên Cung bên này cũng không thấp, vì vậy cũng không có quá kiêng kị Lưu Phù kia.
Thần sắc trên mặt Lưu Phù giống như cười mà không phải cười vậy, hắn nói:
- Vậy sao? Nghe qua thì kẻ này ngược lại là có chút thủ đoạn đó, nhưng mà chọc họa xong rồi trốn đi, làm cho đồng môn phải thừa nhận hậu quả. Xem ra Chu Nguyên này cũng không được tính là một nhân vật. Không thể nói trước lúc ấy, vì muốn chiến thắng Phạm Yêu thủ tịch mà hắn đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì chăng.
Sau đó, hắn nhìn xuống chỗ quảng trường cách đó không xa và nói tiếp:
- Hiện tại, tám vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung đồng thời tới cửa, chuyện này nói rõ Thánh Cung hôm nay là không muốn từ bỏ ý đồ rồi. Có lẽ Chu Nguyên kia sớm đã biết được tin tức, chỉ là không dám hiện thân mà thôi.
- Ngược lại là đáng thương cho những đệ tử thủ tịch khác của Thương Huyền Tông, đặc biệt là Trần Trạch của Hồng Nhai Phong kia không duyên cớ bị người vặn gãy một cánh tay.
Lời vừa nói ra, đa số đệ tử ở đây cũng đều khẽ gật đầu. Vốn dĩ, bọn hắn cũng chưa quen thuộc với Chu Nguyên, chỉ là từ tình huống hôm nay đến xem thì rõ ràng Chu Nguyên là người gây ra họa, ngược lại làm cho những đồng môn khác gánh hậu quả, đích thật là có chút không ổn.
Mấu chốt nhất chính là thân là người khởi xướng hết thảy Chu Nguyên lại chưa chịu hiện thân, không khỏi làm cho người ta cảm thấy hắn đang e ngại uy thế của tám vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung.
- Chu Nguyên chính là đệ nhất nhân trong đồng lứa của Thương Mang đại lục chúng ta. Hắn cũng không phải là loại người như Lưu Phù thủ tịch suy đoán, theo suy nghĩ của ta, nếu biết được việc này, hắn chắc chắn sẽ chạy đến.
Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn qua và thấy được thanh niên mà hai mắt bị quấn quanh bởi một miếng vải đen ở bên phía Vấn Kiếm Tông.
Ba lần bốn lượt bị người phản bác, sắc mặt của Lưu Phù kia cũng trở nên khó coi, hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào đệ tử thủ tịch của Vấn Kiếm Tông và nói:
- Từ lúc nào mà đệ tử của Vấn Kiếm Tông lại không có quy củ như vậy? đệ tử thủ tịch chúng ta đang nói chuyện mà cũng dám xen mồm vào?
Nhưng mà vị đệ tử thủ tịch của Vấn Kiếm Tông kia lại cười nhạt một tiếng, nói:
- Tuy Lữ sư đệ không phải là đệ tử thủ tịch, nhưng mà lại là người đầu tiên trong trăm năm qua của Vấn Kiếm Tông ta, dù không phải là Thánh Tử nhưng lại có thể đi vào Kiếm Ngục tu luyện, cho nên Lưu Phù thủ tịch nhưng chớ có coi hắn như đệ tử tầm thường.
Nghe vị đệ tử thủ tịch của Vấn Kiếm Tông kia nói thế, sắc mặt của Lưu Phù khẽ biến. Hắn tự nhiên là biết được, Kiếm Ngục của Vấn Kiếm Tông là nơi như thế nào, nghe nói chỉ có Thánh Tử của Vấn Kiếm Tông mới có thể đi vào, bởi vì ở trong đó tràn ngập kiếm khí lăng lệ, ác liệt khiến cho người ta lúc nào cũng phải chịu đựng nỗi đau như róc thịt cạo xương, cho dù đệ tử thủ tịch cũng khó có thể thừa nhận. Nhưng mà kẻ mù lòa ở trước mắt này lại có thể tu luyện ở chỗ đó hay sao?
- Thương Mang đại lục này vốn chỉ là chốn hoang vu hẻo lánh, không ngờ rằng những năm nay lại có không ít nhân tài.
Ánh mắt của Lưu Phù lộ ra vẻ âm lãnh, sau đó hắn nhìn lướt qua Chân Hư ở phía sau, trong lòng có chút phẫn hận.
Chân Hư này cũng là đến từ Thương Mang đại lục kia, hơn nữa hôm nay ở Thiên Quỷ Phủ cũng rất được cao tầng coi trọng.
Nghe được ý mỉa mai trong lời nói của Lưu Phù, Tả Khâu Thanh Ngư, Ninh Chiến đều nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẻo.
Nhưng mà Lưu Phù cũng không để ý tới, chỉ là hừ lạnh một tiếng. Sau đó, hắn tiếp tục nhìn qua chỗ quảng trường phía dưới, nơi Thương Huyền Tông và Thánh Cung đang giằng co.
- Hừ, ta ngược lại thực muốn nhìn một chút, người được các ngươi khen hết mực như vậy hôm nay phải chăng thật sự có can đảm dám hiện thân ở chỗ này.
- Hơn nữa ,..
Nói đến đây, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai.
Cho dù Chu Nguyên kia thật sự dám lộ diện, chỉ sợ cũng không có cách nào toàn thân trở ra rồi.
Cho nên đối với Chu Nguyên kia, bất luận như thế nào, đây đều là một cục diện chết.