Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 656 - Chương 655: Hoắc Thiên, Triệu Kình

Chưa xác định
Chương 655: Hoắc Thiên, Triệu Kình

Trên quảng trường cực lớn, hai chi đội ngũ giằng co, hào khí giương cung bạt kiếm.

Đường Mộc Tâm đứng ở phía trước đội ngũ của Thương Huyền Tông. Lúc này, sắc mặt của nàng là một mảnh băng hàn, ánh mắt của nàng nhìn thẳng về phía đối diện, ở đằng kia phía trước đội ngũ của Thánh Cung, hai bóng người đang đứng chắp tay.

Người bên trái mặc một bộ quần áo màu trắng, thân hình cao ráo, nhìn qua thì hơi có chút phong lưu, phóng khoáng, môi hắn hơi mỏng, lúc cười rộ lên sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác sắc bén.

Mà người này đúng là người đứng đầu trong mười đại đệ tử thủ tịch của Thánh Cung, là đệ tử thủ tịch của Thiên Thánh điện, Hoắc Thiên.

Mà bên cạnh Hoắc Thiên là một gã nam tử có dáng người cường tráng, hắn mặc một bộ quần áo màu đen, thần sắc kiêu ngạo, ở bên trong một đôi mắt có thần sắc hung ác hiển hiện, làm cho hắn nhìn qua tựa như là một con tuyệt thế hung viên (khỉ đột).

ở trong mười đại đệ tử thủ tịch của Thánh Cung,h ắn xếp thứ hai, đúng là đệ tử thủ tịch của Địa Thánh điện, Triệu Kình.

Mà trước khi, cánh tay của Trần Trạch, đệ tử thủ tịch của Hồng Nhai Phong của Thương Huyền Tông là bị hắn vặn gãy, lúc này ở giữa ngón tay của hắn còn có máu tươi không ngừng rơi xuống.

- Đường Mộc Tâm, Chu Nguyên của Thương Huyền Tông các ngươi giết hai vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung ta, hôm nay nếu các ngươi không giao người này ra đây, Thánh Cung ta đây cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Hoắc Thiên thản nhiên nói.

- Hừ. Hoắc Thiên, không ngờ ngươi còn có mặt mũi nói chuyện này ra sao, đệ tử thủ tịch của Thánh Cung ngươi bị Chu Nguyên giết chết, đó là thực lực của bọn họ yếu kém.

đôi mắt đẹp của Đường Mộc Tâm toát ra thần sắc băng hàn, nàng tức giận nói:

- nếu Thánh Cung các ngươi muốn đánh, Thương Huyền Tông ta lúc nào cũng sẵn sàng phụng bồi. Nhưng đường đường là đệ tử thủ tịch của Thánh Cung lại âm thầm đánh lén, thật là khiến cho người khác khinh thường.

Lúc trước, khi hai chi đội ngũ gặp nhau, vốn là bình an vô sự nhưng Triệu Kình kia bỗng nhiên ra tay, mà Trần Trạch bởi vì vội vàng chống cự cho nên mới bị yếu thế và bị hắn vặn gãy một cánh tay.

Nghe Đường Mộc Tâm nói vậy, Triệu Kình kia nhếch miệng cười cười:

- Nghe nói Hồng Nhai Phong chuyên tu luyện thân thể, danh dương Thương Huyền Thiên, nhưng hôm nay đụng một cái lại không gì hơn cái này, so với Địa Thánh điện ta thì còn kém hơn không ít.

Ở bên cạnh Đường Mộc Tâm là đệ tử thủ tịch của Hồng Nhai Phong Trần Trạch. Lúc này, sắc mặt của hắn vẫn còn hơi tái nhợt, cánh tay phải của hắn bị uốn cong ngược ra phía sau, hiển nhiên là đã bị vặn gãy. Nhưng mà khi hắn nghe thấy Triệu Kình vậy mà nhục nhã bọn hắn Hồng Nhai Phong, lập tức con mắt biến thành đỏ bừng rồi hắn lạnh giọng nói:

- Ngươi có thể dám đọ sức lại cùng ta?!

Triệu Kình hai tay ôm ngực, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn rồi nói:

- Nếu như ngươi muốn chết, ta đương nhiên có thể thành toàn ngươi.

Trần Trạch đỏ mắt muốn xông ra, nhưng lại bị Đường Mộc Tâm ngăn lại.

- Không nên trúng kế khích tướng của đối phương.

Đường Mộc Tâm trầm giọng nói.

Hoắc Thiên kia thả lỏng một tay về phía sau, bình thản nói:

- Nếu như hai vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung chúng ta chân chính bại bởi Chu Nguyên kia, chúng ta tự nhiên không lời nào để nói.

- Nhưng theo những gì chúng ta biết được thì Chu Nguyên kia dùng rất nhiều thủ đoạn ti tiện, ám toán thừa dịp mấy bên tạm thời hợp tác, trở thành minh hữu, đột nhiên đánh lén, Phạm Yêu không có phòng bị, lúc này mới bị tiểu tử kia giết chết.

- Lúc trước, chuyện mà Triệu Kình làm chỉ là dùng chính thủ đoạn của tiểu tử kia trả lại cho các ngươi mà thôi.

- Bằng không thì các ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, một đệ tử mới vừa tiến vào Thương Huyền Tông chưa được hai năm lại có đủ thực lực để đánh bại đệ tử thủ tịch xếp thứ ba của Thánh Cung ta?!

Hiện tại, nơi này có không biết bao nhiêu ánh mắt đều đang nhìn chăm chú, cho nên tự nhiên cũng đều nghe thấy được lời này của Hoắc Thiên. Lúc này, tất cả cũng xì xào, bàn tán, nếu như Chu Nguyên kia thật sự ra tay ám toán sau khi đã kết minh, vậy thì thật đúng là có chút ti tiện rồi.

Sắc mặt của Đường Mộc Tâm, Tô Diệu cùng các đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông đều trở nên khó coi, Hoắc Thiên này thật là ngoan độc, lại muốn hắt nước bẩn lên người Chu Nguyên, nếu như để tất cả mọi người đều suy nghĩ theo hướng đó, về sau làm sao có người dám hợp tác cùng Chu Nguyên?

- Khi còn ở Thương Huyền Tông ta, Chu Nguyên có biểu hiện cực kỳ xuất sắc, giết đệ tử thủ tịch của Thánh Cung ngươi không cần thi triển những thủ đoạn này.

Đường Mộc Tâm cười lạnh nói.

Hoắc Thiên cười nhạt nói:

- Nếu là như thế, vậy các ngươi lại gọi tiểu tử kia đi ra đây, tự mình chứng minh cho chúng ta nhìn xem.

Đường Mộc Tâm nói:

- Chu Nguyên chưa đến nơi đây, nếu như ngươi muốn gặp thì về sau sẽ có cơ hội.

Hoắc Thiên lắc đầu, thở dài:

- Xem ra người này chẳng những thủ đoạn ti tiện hơn nữa còn là kẻ nhát gan.

Hắn nhìn về phía Trần Trạch, nói:

- Trần Trạch thủ tịch, mối thù đứt tay này, ta cảm thấy có lẽ ngươi nên tính lên trên đầu Chu Nguyên kia thì hơn.

Hắn đúng là còn định châm ngòi ly gián nữa.

Chỉ là ánh mắt băng hàn của Trần Trạch vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Kình kia, cũng không để ý tới những lời này của hắn.

- Xem ra các ngươi thực sự không muốn giao tiểu tử kia ra đây rồi

Hoắc Thiên thở dài một tiếng, tỏ vẻ tiếc nuối nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy lạnh lẽo:

- Việc đã đến nước này thì ta đành chịu thôi. Dù sao, ta cũng phải lấy lại công đạo cho hai vị đệ tử thủ tịch đã chết đi kia của Thánh Cung ta.

- Nếu như các ngươi không muốn kéo những đệ tử không liên quan vào, vậy thì hôm nay, chính ở chỗ này,cứ để đệ tử thủ tịch của hai bên đường đường chính chính chiến đấu thôi!

Hoắc Thiên gật gật đầu với Triệu Kình, người sau lập tức chậm rãi đi ra, nhếch miệng cười lạnh và nói:

- Trong số đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông các ngươi, ai dám lại đến thử xem?

sắc mặt của Đường Mộc Tâm lạnh như băng, nàng nhấc chân định bước ra.

- Ha ha ha. Đường Mộc Tâm thủ tịch, cô và ta đều là đệ tử thủ tịch đứng đầu của hai tông, nếu như cô ra tay vậy thì ta đây cũng chỉ có thể xuống chơi cùng với cô thôi. Chỉ có điều, lúc trước chúng ta cũng đã giao thủ rồi, tựa hồ là cô cũng không thể chiếm bất luận ưu thế gì nhỉ.

Hoắc Thiên thấy thế, mỉm cười nói.

Hôm nay, ở bên trong năm vị đệ tử thủ tịch của Thương Huyền Tông, Đường Mộc Tâm là người có thực lực mạnh nhất, chỉ cần nàng không ra tay thì những người khác đều không phải là đối thủ của Triệu Kình.

Mà mục đích lần này của bọn hắn chính là muốn ở trước mặt các thế lực khắp nơi, hung hăng giẫm Thương Huyền Tông một cước, bằng không thì chờ các Thánh Tử đến, bọn hắn căn bản là không có cách nào giao phó.

Nghe Hoắc Thiên nói vậy, sắc mặt của Đường Mộc Tâm càng thêm lạnh lẽo. Rõ ràng là, Hoắc Thiên này có chuẩn bị mới đến.

- Ta đến thôi.

Đúng lúc này, đệ tử thủ tịch của Kiếm Lai Phong là Bách Lý Triệt. Ánh mắt của hắn lạnh như băng, đối phương cũng đã đánh đến cửa rồi, nếu như bọn họ không ứng chiến thì thể diện của Thương Huyền Tông bọn hắn cũng bị mất hết rồi.

Tuy rằng ở trong tông hắn cùng với Chu Nguyên có không ít ân oán, nhưng vào lúc này, bọn hắn đều là đại biểu của Thương Huyền Tông, vinh quang cùng hưởng, tai họa cùng chia.

Có cái ân oán gì thì cứ về trong tông hẵng giải quyết, còn ở ngoài thì phải một lòng chống địch.

- Ở trong mười đại đệ tử thủ tịch của Thánh Cung, Triệu Kình này có thực lực gần với Hoắc Thiên, không thể khinh thường, nguyên khí của ta mạnh hơn các ngươi, gần với Đường Mộc Tâm sư tỷ, Hoắc Thiên này cứ giao cho ta đi.

Người vốn trầm mặc ít nói là Tạ Ngôn thủ tịch của Lôi Ngục Phong chợt nói.

- Tạ Ngôn sư huynh có nắm chắc không?

Tô Diệu thủ tịch của Tuyết Liên Phong hỏi.

Tạ Ngôn thoáng trầm mặc một lát rồi khẽ lắc đầu, nói:

- Triệu Kình này rất nguy hiểm. Đệ tử thủ tịch xếp thứ hai của Thánh Cung sao có thể là hạng người đơn giản được.

Những người khác cũng cau mày, không biết nên làm thế nào. Hiện tại, rõ ràng là Thánh Cung muốn dùng phương thức vương đấu vương, dùng chiến đấu giữa các đệ tử thủ tịch để phân thắng bại.

Nhưng hiện tại phiền toái là Triệu Kình kia hoàn toàn chính xác là rất cường hoành, ngay cả Tạ Ngôn đều không có nắm chắc chiến thắng, mà một khi Tạ Ngôn thua trận này thì cũng là có tổn hại đến thể diện của Thương Huyền Tông.

Mà chuyện này không thể nghi ngờ chính là điều mà mấy người Hoắc Thiên muốn.

Có thể tưởng tượng, trong trận chiến này, đối phương tất nhiên là sẽ ra tay không lưu tình, bất luận sống chết.

Sẽ là một trận ác chiến cực kỳ hung hiểm.

- Cứ để cho ta tới thử xem.

Tạ Ngôn khoát tay áo, sau đó liền chậm rãi đi ra.

Triệu Kình híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Tạ Ngôn, trêu tức:

- Nguyên lai là Tạ Ngôn thủ tịch của Lôi Ngục Phong sẽ lên đấu trận này với ta sao? Cũng được thôi, không biết bây giờ Tạ huynh muốn chiến đấu như thế nào đây? Gãy một tay hay hai tay? Hay là gãy chân? …

Tạ Ngôn không nói gì, chỉ là trên thân thể, có nguyên khí mang theo tiếng sấm rền chậm rãi dâng lên đến.

Thấy thế, khóe miệng của Triệu Kình cũng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười hung tàn. Năm ngón tay cũng là chậm rãi nắm chặt. Từ trong cơ thể hắn, một luồng khí thế kinh người bạo phát ra.

Vào lúc này, vô số con mắt đều đổ dồn về nơi đây.

Thương Huyền Tông cùng Thánh Cung hiển nhiên là lựa chọn loại phương thức này để giải quyết một ít ân oán giữa hai bên. Nhưng mà nếu chỉ nhìn qua khí thế thì vị Tạ Ngôn thủ tịch kia của Thương Huyền Tông tựa hồ là đã rơi xuống hạ phong.

Ở trong cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, Tạ Ngôn bước ra một bước, nguyên khí nổ vang.

Nhưng mà, ngay khi hắn sắp sửa bộc phát nguyên khí thì chỉ trong một cái chớp mắt, trên bầu trời, chợt có tiếng xé gió đột nhiên vang vọng, một vệt sáng màu đen từ trên trời bay xuống giữa quảng trường làm cho bụi mù bay tứ tán.

Khi bụi mù tán đi thì chỉ thấy được một cái bút màu đen to, dài như một cây thương, trông có vẻ cổ xưa cắm ở trên mặt đất.

Mà ở bên cạnh cái bút màu đen này là một bóng người thon dài lẳng lặng mà đứng. Cùng lúc đó, có thanh âm bình tĩnh vang lên, vọng khắp quảng trường này.

- Tạ Ngôn sư huynh, việc lần này là bởi vì ta mới có, cho nên thỉnh sư huynh để cho ta chứng minh thực lực của mình. Hơn nữa, muốn xử lí thằng ngu này còn không cần sư huynh tự mình ra tay, chỉ cần mình ta là đủ rồi.

Chỉ trong một cái chớp mắt này, vô số ánh mắt đều đều đổ dồn vào bóng người thon dài đứng ở bên cạnh cái bút màu đen kia.

Sau một khắc, vô số tiếng xì xào, bán tán xôn xao bộc phát ra đến.

Bình Luận (0)
Comment