Trên quảng trường, cái bút màu đen trông có vẻ cổ xưa cắm ở trong lòng đất. Mà lúc này, ở bên cạnh cái bút màu đen kia, một bóng người trẻ tuổi bình tĩnh đứng thẳng.
Bóng người kia có thân hình thon dài, khuôn mặt như là hồ sâu, không có chút sóng gợn nào, nhưng ngay khi hắn vừa xuất hiện thì lại trực tiếp dẫn nổ quang trường tòa rồng rắn lẫn lộn này.
Vào lúc này, thế lực khắp nơi đều vang lên vô số lời xì xào, bàn tán xôn xao.
- Người này chính là Chu Nguyên, đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, người đã giết chết hai vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung hay sao?
- Nghe những gì Hoắc thiên nói lúc trước thì hẳn là không sai!
- Chính chủ rốt cục xuất hiện rồi!
- Thật là thú vị. Xuất hiện thì cứ xuất hiện, lại vẫn dám khiêu khích Triệu Kình của Thánh Cung kia như thế, chẳng lẽ thằng này thực nghĩ rằng hắn ta là kẻ ăn chay hay sao?
- Hôm nay quả thực có trò hay để nhìn rồi!
- …
Vô số thanh âm vang lên khắp bốn phương tám hướng của trang viên. Ngay sau đó có thêm rất nhiều bóng người phá không bay lên, ùn ùn rơi xuống bốn phía xung quanh quảng trường.
Vốn là bọn hắn vẫn chỉ đang âm thầm quan sát, đánh giá cảnh tượng giằng co của hai đội ngũ Thương Huyền Tông cùng Thánh Cung. Nhưng trước mắt, sau khi Chu Nguyên xuất hiện, bọn hắn biết được, cục diện hôm nay thật có thể sẽ trở nên vô cùng đặc sắc, cho nên bọn hắn muốn tới gần một ít, xem trò hay này một cách rõ ràng.
Nhưng mà bất luận như thế nào, sau khi vừa xuất hiện, Chu Nguyên đã khiến cho trang viên này trở nên sôi trào lên.
Mà ở trên tầng cao nhất của tòa lầu các phụ cận quảng trường kia.
Đội ngũ của bốn đại tông phái đỉnh cấp đồng dạng là vì Chu Nguyên xuất hiện mà cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó liền có giọng nói ở trong lầu truyền ra.
- Lúc trước ta đã nói qua, nếu như Chu Nguyên biết được chuyện này, hắn tất nhiên sẽ xuất hiện.
đôi mắt đẹp mê người của Tả Khâu Thanh Ngư liếc nhìn vị Lưu Phù thủ tịch của Thiên Quỷ Phủ kia rồi nàng cười nhạt nói.
Còn ở bên phía Vấn Kiếm Tông, Kiếm Hạt Tử cũng đứng lên, đi đến chỗ cửa sổ. Mặc dù mắt không thể nhìn thấy nhưng cảm giác của hắn ngược lại là nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều. Lúc này, hắn đang quay đầu nhìn qua hướng quảng trường.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng chấn động của nguyên khí quen thuộc kia.
- Chu Nguyên …
Khuôn mặt vốn xưa nay đều không có biểu lộ gì của Lữ Thuần Quân tựa như là bỗng nhúc nhích. Hắn thấp giọng tự nói:
- Ngươi quả nhiên là đã trở nên mạnh mẽ.
Từ bên phía Bắc Minh Trấn Long Điện, Ninh Chiến cũng đi tới, giơ nắm đấm lên chào hỏi hắn (Fist bumb: một kiểu chào hỏi của đàn ông Mỹ, dùng 2 nắm đấm chạm vào nhau), hắn nhìn chằm chằm vào bóng người ở phía dưới kia, trong mắt đầy chiến ý và nói:
- Hiện giờ, ta lại càng muốn đánh cùng thằng này một trận.
Chân Hư không có động tác, chỉ là khi Ninh Chiến nhắc tới Chu Nguyên, khí tức âm hàn trong đôi mắt âm lãnh lặng yên giảm bớt một ít.
trong Thiên Quỷ Phủ, quy củ sâm nghiêm, đồng thời có rất nhiều người lục đục với nhau, âm mưu quỷ kế đầy rẫy, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ bị người giẫm đạp xuống dưới. Trong vòng hai năm này, ở bên trong Thiên Quỷ Phủ này, Chân Hư cũng đã xử lí không ít người, thủ đoạn có thể nói là tàn khốc.
Đây cũng là lí do làm cho sau hai năm Chân Hư trông càng thêm âm lãnh.
Chỉ là, trước mắt khi nhìn thấy bóng người kia, sự âm lãnh trong mắt của hắn mới hơi nhạt đi. So sánh với Thiên Quỷ Phủ lạnh như băng này thì khoảng thời gian ở trong Thánh Tích Chi Địa, sau khi gặp Chu Nguyên lại đã để lại trong nội tâm âm lãnh kia của hắn một ít cảm giác khác thường.
Tối thiểu nhất, ở trên người Chu Nguyên, hắn có được một loại cảm giác tín nhiệm, có thể thoải mái giao phía sau lưng cho đối phương. Mà không phải là như ở bên trong Thiên Quỷ Phủ này, mỗi người đều là gương mặt không giống như bề ngoài.
Vị Lưu Phù thủ tịch kia của Thiên Quỷ Phủ nhìn thoáng qua bóng người trẻ tuổi vừa mới xuất hiện ở trên quảng trường kia rồi chợt lườm Tả Khâu Thanh Ngư một cái và nói:
- Quả nhiên là thật can đảm nhưng mà cũng thật sự là tuổi trẻ ngông cuồng, không biết sợ ai. Hôm nay, Thánh Cung rõ ràng có chuẩn bị mà đến. Hiện tại, hắn đã lộ mặt, Thánh Cung lại càng không có khả năng buông tha hắn rồi.
Nghe Lưu Phù nói vậy, những đệ tử thủ tịch khác có mặt ở đây cũng khẽ gật đầu. Chu Nguyên giết chết hai vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung, ân oán này không thể bảo là không sâu, hiện tại hắn đã lộ mặt, Thánh Cung tất nhiên sẽ không lưu tình.
vị nữ đệ tử thủ tịch kia của Bách Hoa Tiên Cung cũng nhíu mày lại, nhìn qua Tả Khâu Thanh Ngư, thấp giọng thở dài:
- Hắn hoàn toàn chính xác là không nên xuất hiện. Bởi vì khi hắn xuất hiện rồi, Thánh Cung sẽ tập trung cừu hận vào hắn.
Tả Khâu Thanh Ngư bình tĩnh nói:
- Các ngươi không biết hắn nên mới nghĩ như vậy thôi. Nếu hắn đã xuất hiện vậy thì cho thấy hắn cũng không sợ Những đệ tử thủ tịch này của Thánh Cung.
Thấy thế, nữ đệ tử thủ tịch lại càng lắc đầu mạnh , nàng nói:
- Hắn có thể giết chết Phạm Yêu, đúng là phải có chút thực lực, nhưng Triệu Kình lại là một tồn tại mạnh hơn Phạm Yêu đến mấy lần!
Xếp hạng trong mười đại đệ tử thủ tịch của Thánh Cung đều là thật sự liều mạng, giết đi ra, Triệu Kình có thể ổn áp Phạm Yêu nhiều năm như vậy, tự nhiên không cần nói cũng biết thực lực của hắn mạnh mẽ như thế nào.
Có lẽ, lúc này, Thánh Cung ước gì Chu Nguyên xuất hiện, sau đó do Triệu Kình ra tay đánh bại Chu Nguyên, vãn hồi thể diện mà Thánh Cung bọn hắn đã mất đi.
Tả Khâu Thanh Ngư không nói thêm gì, hai con ngươi giống như hoa đào, nhìn bóng người thon dài trên quảng trường kia. Từ khi gặp mặt đến nay, người kia có lẽ chưa từng làm cho nàng thất vọng.
Tuy rằng nàng cũng hiểu Triệu Kình kia tất nhiên là có thực lực rất mạnh mẽ nhưng nàng vẫn tin tưởng Chu Nguyên như trước.
- Chu Nguyên?
Trên quảng trường, trông thấy Chu Nguyên xuất hiện, mấy người Đường Mộc Tâm đều nhịn không được cả kinh, hiển nhiên người sau xuất hiện cũng có chút vượt quá dự liệu của bọn họ.
- Chu Nguyên, đã đến rồi cũng không sao, trước mắt có thể để cho Tạ Ngôn thủ tịch thử đối phương một lần.
Đường Mộc Tâm mở miệng nói ra. Tuy rằng nàng cũng cảm thấy thực lực hiện tại của Chu Nguyên có lẽ không kém, nhưng Tạ Ngôn có thể sẽ càng ổn hơn một ít.
Chu Nguyên quay đầu, ôm quyền chào hỏi mấy người Đường Mộc Tâm, sau đó ánh mắt chuyển hướng Tạ Ngôn. Sau khi thoáng trầm mặc một lát, hắn nói:
- Thực lực của Tạ Ngôn sư huynh hoàn toàn chính xác là không kém, nhưng mà chỉ sợ không có cách nào chiếm được chỗ tốt ở trong tay đối phương.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, Tạ Ngôn cũng hơi giật mình, nhưng cũng không có phản bác, bởi vì bản thân hắn cũng có loại cảm giác này.
- Chu Nguyên, ngươi đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt nữa!
Ngược lại là Bách Lý Triệt nhịn không được hừ lạnh nói:
- Đã đến lúc này rồi thì đừng nên nghĩ đến chuyện chơi trội nữa. Nếu như lần này ngươi thua thì sẽ khiến cho tất cả chúng ta đều mất mặt!
Chu Nguyên cười cười, không có để ý đến hắn, chỉ là nhìn chằm chằm vào Đường Mộc Tâm và nói:
- Đường sư tỷ, việc này đã do ta mà lên, tự nhiên nên để ta chấm dứt.
Nghe Chu Nguyên tự tin như thế, Đường Mộc Tâm cũng có chút bất ngờ. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn như muốn nhìn ra cái gì đó nhưng thần sắc trên mặt người sau vẫn vô cùng nhiêm túc, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào là đang cưỡng ép thể hiện cả. Vì vậy sau một lúc lâu, nàng khẽ gật đầu, nói:
- Nếu như ngươi có lòng tin vậy thì hãy xử lí chuyện này đi.
- Đường sư tỷ.
Thấy Đường Mộc Tâm lại đồng ý, Bách Lý Triệt nhíu mày lại và định nói gì đó.
Nhưng Đường Mộc Tâm đã khoát tay áo, ngăn lại lời của hắn. Vì vậy Bách Lý Triệt chỉ có thể thu hồi lời nói trong miệng, liếc nhìn Chu Nguyên với ánh mắt có chút tức giận.
Thấy Đường Mộc Tâm đã đồng ý, Chu Nguyên cũng ôm quyền cảm tạ.
Tạ Ngôn thì là chậm rãi lui về phía sau.
Vì vậy, ở trong cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, Chu Nguyên chậm rãi bước lên phía trước, bàn tay nắm lấy cái bút màu đen khổng lồ kia rồi cánh tay nhẹ nhàng chấn động khiến cho mặt đất vỡ ra.
Thiên Nguyên Bút quét ngang, lông tơ trắng như tuyết hình thành ngòi bút giống như nụ hoa, hào quang lưu chuyển, vô cùng sắc bén.
Chu Nguyên cầm Thiên Nguyên Bút trong tay, ngòi bút chỉ xéo mặt đất. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn qua đội nghũ đông nghịt người của Thánh Cung ở đối diện, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Hoắc Thiên cùng Triệu Kình.
Mà lúc này, hai người kia cũng đã tập trung vào hắn, một người có ánh mắt tĩnh mịch còn một người thì toát ra vẻ hung ác.
Nhưng mà Chu Nguyên cũng không bị ánh mắt của hai người hù ngã, ngược lại là cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nâng ngòi bút lên, chỉ thẳng về hướng hai người.
- Thương Huyền Tông, Chu Nguyên ở đây.
- Trong số chư vị đệ tử thủ tịch của Thánh Cung ở đây, vị nào muốn tới chỉ giáo?