Vô số ánh mắt đều tập trung vào cảnh tượng đang diễn ra trên quảng trường, khi Chu Nguyên chậm rãi nâng ngòi bút sắc bén kia lên, chỉ thẳng về phía Hoắc Thiên cùng Triệu Kình ở xa xa, bầu không khí trong quang trường lập tức trở nên lăng liệt.
Hoắc Thiên kia híp hai mắt lại nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Sau đó, hắn đột nhiên cười to, chỉ là ở bên trong nụ cười kia lại tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.
- Ngươi chính là Chu Nguyên? Kẻ dùng thủ đoạn ti tiện, bội bạc để đánh lén sát hại Phạm Yêu hay sao?
Nhưng mà đối mặt với lời vu cáo độc địa như vậy của Hoắc Thiên, Chu Nguyên lại không thèm có nửa phần ý định giải thích. Bởi vì ở thời điểm này, việc mà hắn cần làm không phải là giải thích, mà là cần ở trước mặt của tất cả mọi người, lại một lần nữa hung hăng đánh bại đệ tử thủ tịch của Thánh Cung. Lúc kia, lời vu cáo độc địa này của Hoắc Thiên tự nhiên sẽ trở thành một trò cười, sau đó giống như là một bàn tay tát lên trên mặt của hắn.
Vì vậy, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hai người Hoắc Thiên và Triệu Kình và lại một lần nữa chậm rãi nói:
- Vị nào lên muốn chỉ giáo ta? Hoặc là nói, cả hai vị muốn cùng lên hay sao?
Xôn xao.
Lời nói này của hắn vừa truyền ra cũng khiến cho mọi người kinh ngạc, đồng thời xôn xao, bàn tán với nhau. Mặc dù còn không biết thực lực của Chu Nguyên nhưng sự ngông cuồng này thật đúng là không phụ với câu nói tuổi trẻ khinh cuồng.
Hoắc Thiên cười nhạt một tiếng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên càng thêm lạnh lẽo. Sau đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu với Triệu Kình và chậm rãi nói:
- Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, cho chút giáo huấn cũng là việc mà những người đi trước như chúng ta nên làm. Triệu Kình, hãy nhớ rõ bóp nát cái cằm của hắn, tay chân của hắn thì chỉ cần bẻ gãy thôi.
- Đã tổn hại thanh danh của Thánh Cung ta, tự nhiên cũng nên trả giá thật nhiều.
Triệu Kình dữ tợn cười một tiếng rồi chậm rãi đi ra. Mỗi khi bước ra một bước, mặt đất dưới chân đều là rạn nứt, mặt ngoài thân thể của hắn có hào quang sáng bóng lưu động, hiển nhiên Triệu kình cũng là người chuyên tu luyện thân thể.
Hắn tùy ý đứng ở phía trước Chu Nguyên, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên với ánh mắt hung ác, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt.
- Tiểu tử, nếu như ngươi giống như là một con chuột ngoan ngoãn trốn đi thì hôm nay còn có thể lưu mạng lại, nhưng đáng tiếc ngươi đã không có cơ hội hối hận.
Ông!
Vừa dứt lời, thân thể của hắn đã nhanh chóng bành trướng, bên ngoài co thể có ánh sáng màu đen nhàn nhạt lưu chuyển, cơ bắp chấn động bạo phát ra một luồng sức mạnh kinh người làm cho không khí đều phát ra tiếng nổ lốp bốp.
Một cảm giác áp bách chậm rãi khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Ở quanh quảng trường, phát hiện được cảm giác áp bách này, ánh mắt của không ít người đều trở nên ngưng trọng.
Triệu Kình này là đệ tử thủ tịch của Địa Thánh điện trong Thánh Cung. Mà Địa Thánh điện cùng Hồng Nhai Phong của Thương Huyền Tông bình thường đều là lấy việc tu luyện thân thể làm chủ, thân thể cực kỳ cường hoành, đủ để dời núi đẩy tường thành.
Lúc này, Triệu Kình tựa như là một con khỉ đột hung hãn.
Mà Chu Nguyên đứng ở phía trước hắn thì là cho người ta một loại cảm giác thường thường không có gì lạ, tựa như là Triệu Kình chỉ cần ùy ý đánh ra một quyền thì Chu Nguyên sẽ lập tức biến thành thịt vụn vậy.
Vô số ánh mắt hội tụ ở chỗ này, dừng lại ở chỗ hai bóng người đang giằng co kia.
Vào lúc này, ngay cả gió tựa hồ cũng đã ngừng thổi.
Oanh!
Nhưng sự ngưng trệ này cũng chỉ giằng co trong gần kề mấy giây mà thôi, sau một cái chớp mắt, từ trong cơ thể của Triệu Kình, khí thế cuồng bạo đột nhiên bộc phát ra. Sắc mặt của hắn trở nên hung ác, bàn chân đạp mạnh, mặt đất nứt toác.
Mà thân thể của hắn thì là tựa như đạn pháo vậy, nhanh chóng bắn ra, thân thể di chuyển còn mang theo tiếng nổ lốp bốp.
Năm ngón tay của hắn nắm chặt, đánh ra một quyền, quyền kình gào thét. Vào lúc này, không gian đều có chút chấn động.
Nhìn qua bóng người đang mạnh mẽ lao đến kia, sắc mặt của Chu Nguyên vẫn không hề thay đổi, chỉ thấy thân thể của hắn bắt đầu hư hóa, sau đó nhẹ nhàng lướt trở ra. Cùng lúc đó, tay áo hất lên, ngay lập tức đã có thêm một dòng nước lũ bằng nguyên khí màu vàng gào thét lao ra.
Phanh!
Một quyền kia của Triệu Kình dễ dàng dập nát dòng nước lũ bằng nguyên khí kia.
Nhìn thấy Chu Nguyên lựa chọn né tránh, Triệu Kình nhe răng cười lớn, bàn chân đạp mạnh xuống đất một cái, tốc độ lập tức tăng vọt, lưu lại vô số tàn ảnh, ở bên trong vô số tiếng kinh hô, hắn đã xuất hiện ở phía sau Chu Nguyên.
- Chết cho ta!
Hắn nhe răng cười và đánh ra một quyền, đánh thẳng về hướng đầu của Chu Nguyên, vừa ra tay đã là sát chiêu tàn nhẫn để lấy mạng, rõ ràng là hắn cũng không khinh thường Chu Nguyên giống như những lời đã nói.
Chu Nguyên quay đầu, nhìn qua phía sau lưng, rồi năm ngón tay cũng nắm chặt lại rồi trở tay đánh ra một quyền, khi một quyền này được đánh ra thì da của hắn bắt đầu lóe ra ánh sáng màu trắng ngà, ở bên trong xương cốt cũng có ánh sáng màu bạc tách ra.
Oanh!
Nắm đấm của hai người đập vào cùng một chỗ, sóng xung kích cuồng bạo lập tức bộc phát ra đến, mặt đất dưới chân không ngừng vỡ toang, lực phá hoại cực kỳ kinh người.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua chỗ trung tâm của sóng xung kích, chợt đều hơi kinh hãi, bởi vì bọn họ nhìn thấy, hai bóng người kia đều không chút sứt mẻ!
Đối với Triệu Kình, bọn hắn ngược lại là cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Dù sao Triệu Kình cũng là cường giả có uy tín lâu năm, thực lực cường hoành đã được chứng minh rất nhiều lần, thân thể kia cũng đã được rèn luyện đến một mức độ cực kỳ kinh người. Nhưng mà làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ chính là Chu Nguyên lại cũng có thể đón đỡ một đòn của Triệu Kình mà không rơi vào thế hạ phong.
- Thật là thú vị. Hóa ra là ngươi cũng có tu luyện thân thể.
Nhìn qua ánh sáng màu trắng ngà lưu chuyển trên thân thể Chu Nguyên, Triệu Kình cũng có chút kinh ngạc nhưng rồi chợt sự hung ác trong mắt càng đậm, hắn nhe răng cười nói:
- Cũng tốt, vị đệ tử thủ tịch của Hồng Nhai Phong kia còn bị ta bẻ gãy một cánh tay nữa là ngươi, ta ngược lại là muốn nhìn xem ngươi lại có thể kiên trì trong tay ta được bao lâu?
Oanh! Oanh!
Vừa dứt lời, chỉ thấy được trên thân thể hắn, ánh sáng màu đen đang lưu chuyển càng thêm nồng đậm. Sau một khắc, hai nắm đấm của hắn không ngừng đánh ra, hóa thành vô số hư ảnh hình quyền giống như là mưa to vậy, mỗi một hư ảnh hình quyền đều ẩn chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Ô ô!
Quyền kình rít gào, tạo ra gió xoáy, lưu lại trên mặt đất những vết cắt thật sâu.
Đòn tấn công mạnh mẽ như thế làm cho cường giả khắp nơi đều cảm thấy da đầu có chút run lên.
Vô số hư ảnh hình quyền nhanh chóng phóng đại ở trong ánh mắt của Chu Nguyên. Nhưng lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên vẫn cực kỳ bình tĩnh, ánh sáng màu trắng ngà trên thân thể cũng càng thêm nồng đậm, ánh sáng màu bạc phát ra từ trong xương cốt, đan vào với ánh sáng màu trắng ngà.
Hắn không ngừng xuất chưởng, hai bàn tay của hắn đồng dạng là biến thành vô số hư ảnh hình chưởng, mặc dù gió xoáy do chiêu này tạo ra không cuồng bạo, hung lệ bằng Triệu Kình vậy, nhưng lại có thêm một loại cảm giác thong dong, nhẹ nhàng, bâng khơ.
Oanh! Oanh!
Quyền chưởng va chạm, sóng xung kích đáng sợ không ngừng bộc phát, dẫn tới không gian chấn động.
Vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ hai người chiến đấu. Nếu dựa theo thanh thế thì không thể nghi ngờ là Triệu Kình đang chiếm cứ thượng phong tuyệt đối , thế công của hắn như mưa to, như nước lũ.
Mà Chu Nguyên thì là giống như là một chiếc thuyền lá nhỏ trôi nổi trong giông bão, có nguy hiểm bị lật úp. Nhưng mà làm cho người ta bất ngờ chính là mỗi lần đến thời khắc nguy hiểm thì Chu Nguyên luôn có thể hóa giải.
Nhưng mà, nhìn đến lúc này, người ở chỗ này cũng đã có thể biết thực lực của Chu Nguyên đích thật là không thấp, dù sao có thể chiến đấu với Triệu Kình lâu như vậy, nếu như nói hắn có thể giết chết Phạm Yêu ngược lại cũng không phải là chuyện không thể nào.
Oanh!
Giữa giảng trường, Chu Nguyên cùng Triệu Kình lại một lần hung hãn va chạm với nhau.
sau đó cả hai đều bị bắn ngược trở ra.
Nhìn qua trận chiến đấu giữa hai người, sắc mặt của Hoắc Thiên lại hơi trầm xuống, hắn nói:
- Triệu Kình, không cần chơi đùa nữa!
Điều hắn muốn là Triệu Kình đánh bại Chu Nguyên một cách dễ như trở bàn tay, mà không phải là muốn ước lượng ra Chu Nguyên đến tột cùng là có bao nhiêu năng lực.
Triệu Kình bẻ bẻ cổ, nhếch miệng cười nói:
- Xin lỗi Hoắc sư huynh, thân thể của tiểu tử này cũng không tệ lắm làm cho ta nổi hứng thú. Dù sao, khó được gặp được người có thể dùng thân thể để chiến đấu cùng ta lâu như vậy.
Nhưng mà hắn cũng biết bây giờ không phải là thời điểm ham chiến, vì vậy, hắn quay sang nói với Chu Nguyên, lúc này ánh mắt cũng trở nên dữ tợn:
- Tiểu tử, vừa rồi ta còn chưa dùng đến sáu phần mười thực lực đâu. Cho nên, lúc này, nếu như tiểu tử ngươi biết đường chịu thua sẽ đỡ phải chịu khổ hơn nhiều.
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng, nói:
- Thì ra là như thế! Thảo nào ta lại thấy nắm đấm của ngươi mềm nhũn giống như là của nữ nhân vậy.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, trong mắt Triệu Kình hiện lên thần sắc thô bạo. Hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, hai tay đột nhiên khép lại. Sau một cái chớp mắt, khí lưu màu đen bên ngoài cơ thể hắn lại càng thêm nồng đậm, chỉ thấy da của hắn bắt đầu hóa thành màu đen giống như quặng sắt vậy, bàn tay biến thành khổng lồ, móng tay màu đen cũng trở nên sắc bén.
thân hình của hắn vốn là đã cường tráng, lại một lần nữa bành trướng, tựa như là một người khổng lồ cao khỏang mấy trượng.
- Rống!
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, hai đấm nện vào lồng ngực, phát ra âm thanh giống như là tiếng sắt thép va chạm với nhau.
Từ trong cơ thể hắn, Khí thế hung thần đáng sợ khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Ở phía xa, nhìn qua trạng thái của Triệu Kình lúc này, sắc mặt của mấy người Đường Mộc Tâm cũng khẽ biến. Sắc mặt của Trần Trạch, đệ tử thủ tịch của Hồng Nhai Phong càng thêm ngưng trọng, hắn nói:
- Đây là Viên Ma thuật trong Địa Thánh điện của Thánh Cung, là một môn Nguyên thuật luyện thể cực kỳ lợi hại! Triệu Kình này muốn dốc hết toàn lực rồi.
Nghe Trần Trạch nói vậy, mấy người Đường Mộc Tâm cũng cảm thấy lo lắng cho Chu Nguyên.
Nhìn qua Triệu Kình giống như là Ma Viên kia, trong mắt của Chu Nguyên cũng không có xuất hiện bất kỳ sự khẩn trương nào. Mặc dù thực lực của Triệu Kình này hoàn toàn chính xác là rất mạnh mẽ, nếu như trước mắt hắn chưa đột phá đến Kim Huyết cảnh thì muốn đánh bại, có lẽ còn phải dùng đến Địa Thánh Văn.
Nhưng đáng tiếc trân đời cũng không có cái gọi là nếu như.
Chu Nguyên hít một hơi thật sâu, hai mắt khép hờ, lẩm bẩm nói:
- Vậy ngươi cũng biết lúc trước ta chỉ mới sử dụng ba phần mười sức mạnh hay không.
Giờ khắc này, ở chỗ trái tim của Chu Nguyên, một giọt máu màu vàng kia nhẹ nhàng chấn động.
Vô số tơ máu màu vàng lan tràn ra, chảy vào trong cơ thể.
Khi Chu Nguyên mở mắt ra thì chỉ trong một cái chớp mắt, ở bên trong con ngươi của hắn có ánh sáng màu vàng lấp lóe.
- Tiếp đó, ta sẽ cho ngươi biết một chút về sức mạnh của thân thể chính thức đến từ Thương Huyền Tông.