Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 660 - Chương 659: Thánh Tử Xuất Hiện

Chưa xác định
Chương 659: Thánh tử xuất hiện

Ầm!

Thân thể to con của Triệu Kình đổ ầm xuống mặt đất, tạo nên từng tiếng vang trầm, khiến cho toàn bộ quảng trường hơi rung động, đương nhiên, không chỉ mặt đất rung động mà trái tim của vô số người vây xem cũng như vậy.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn đầy sự kinh hãi, nhìn cánh tay vỡ vụn của Triệu Kình, trong lòng rét lạnh.

Trên lầu, Lưu Phù vốn còn đang bưng chén trà ngồi thảnh thơi chờ đợi người của Thương Huyền tông bị xấu mặt, thế nhưng lúc này toàn bộ sắc mặt lại ngưng kết, trong mắt tràn đầy kinh sợ không thể nào che giấu được.

Răng rắc.

Bàn tay không không chế được lực cầm, không cẩn thận bóp nát chén trà trong tay.

- Làm sao có thể...? Hắn nuốt nước miếng một cái, chật vật nói.

Cũng may lúc này, ở bên trong lầu các đã không còn có người để ý chế giễu hắn, bởi vì Thủ tịch của các môn phái khác cũng còn đang đắm chìm trong sự chấn động trước cảnh tượng phía dưới.

Hình ảnh Chu Nguyên lướt qua người Triệu Kình, thế rồi chỉ một lát toàn bộ cánh tay của Triệu Kình đã nổ tung thành bọt máu quả là quá mức rung động.

Ai cũng không ngờ tới, chỉ qua một cái chớp mắt, ưu thế mà Triệu Kình vẫn luôn duy trì trong suốt trận đấu đã bị phá tan.

Đừng quên Triệu Kình cũng không phải là loại người vô danh tiểu tốt, mà chính là Thủ tịch xếp hạng thứ hai của Thánh Cung.

Cũng đồng nghĩa với việc là thực lực của hắn có thể xếp vào 5 vị trí đầu trong hàng ngũ toàn bộ các Thủ tịch của Thương Huyền Thiên.

Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của các Thủ tịch các môn phái đều tràn đầy vẻ phức tạp nhìn về phía thân ảnh trẻ tuổi kia. Hắn vốn là một người vô danh, từ trước đến nay vẫn không có tiếng tăm gì, điều này cũng khiến cho ở lúc mới đầu mọi người cũng không quá coi trọng hắn, thậm chí khi nghe tới chiến tích của Chu Nguyên thì đều cảm thấy là có phần phóng đại.

Thế nhưng lúc này, khi hiện thực tàn khốc hiện ra ở trước mặt thì bọn hắn không thể không thu lại cái nhìn khinh thường, thay vào đó là sự kiêng kỵ, thậm chí còn có cả sợ hãi.

Vị Thủ tịch trẻ tuổi nhất của Thương Huyền tông kia đã dùng thực lực của mình để chứng minh hết thảy.

Vị Thủ tịch nữ của Bách Hoa Tiên Cung cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn Tả Khâu Thanh Ngư và nói:

- Thanh Ngư, người bạn này của muội thật là quá hung hãn.

“Quả thật là quá hung hãn, hắn lại dùng phương thức trực tiếp nhất, mạnh mẽ nhất để đánh nát cánh tay của Triệu Kình.” -Tả Khâu Thanh Ngư chớp đôi mắt hoa đào, bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng vô cùng bất ngờ. Tuy rằng nàng vẫn có lòng tin với Chu Nguyên, nhưng nhiều lắm thì cũng chỉ cho rằng Chu Nguyên có thể đánh ngang tay cùng với Triệu Kình.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại cho thấy Triệu Kình suýt chút nữa đã bị Chu Nguyên đánh chết.

“Cái tên này... Sao lại còn mạnh hơn quá nhiều so với lần gặp trước như vậy?!” -Tả Khâu Thanh Ngư thầm nghĩ trong lòng, sau đó đôi mắt đẹp nhìn lướt qua Lưu Phù, nói:

- Hừ, chắc hẳn bây giờ không còn ai hoài nghi Chu Nguyên nữa chứ?

Lưu Phù cúi đầu dọn dẹp nước trà bị bắn lên người, tư thế có chút chật vật, không dám tiếp lời của Tả Khâu Thanh Ngư.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Tả Khâu Thanh Ngư cũng cảm thấy thoải mái, sau đó liền không thèm để ý nữa, đôi mắt đẹp lại quay đầu nhìn về phía thân ảnh thon dài đang đứng trên quảng trường kia.

Bên lan can, Lữ Thuần Quân và Ninh Chiến cũng đang quan sát cuộc đấu phía dưới, sắc mặt hai người đều lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Một quyền thật mạnh!

Ninh Chiến chậm rãi nói:

- Hắn đã rèn luyện thân thể tới một cảnh giới cực kỳ cao thâm, ngay cả tên Triệu Kình kia cũng không thể nào sánh nổi.

Bản thân Bắc Minh Trấn Long điện cũng có phương pháp tu luyện thân thể, nhưng trong số rất nhiều Thủ tịch của Bắc Minh Trấn Long điện thì không người nào có thể có thành tựu cao như Chu Nguyên. Có lẽ chỉ có Thánh tử mới có thể sánh được.

Mặc dù hai mắt của Lữ Thuần Quân không thể nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được lực lượng va chạm kinh người lúc trước, trong đó có một phần là thuộc về Chu Nguyên.

- Một quyền kia...

Lữ Thuần Quân đánh giá một lát, cuối cùng chậm rãi nói:

- Hắn lại vượt lên chúng ta rồi!

Ninh Chiến gãi đầu một cái, nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Đúng là tên biến thái, ta còn định tìm hắn đánh một trận để rửa sạch nhục nhã của trận thua lúc trước nữa cơ. Nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng này thì biết mong muốn của mình là không thể thực hiện được rồi!

Lữ Thuần Quân vuốt ve cây trọng kiếm sau lưng, khàn khàn nói:

- Có mục tiêu để phấn đấu cũng là một việc tốt, như thế sẽ khiến cho ta có động lực để tiến lên.

- Ngươi biết không... Lúc tu luyện ở trong Kiếm Ngục, mỗi khi ta không còn có thể chịu đựng được nữa, ta lại nghĩ tới Chu Nguyên.

Ninh Chiến trầm mặc một lúc, nói:

- Mặc dù ngươi bị mù, kém ưu thế hơn so với người khác, nhưng cũng đừng bắt ép mình quá như thế!

Xoẹt!

Một tia kiếm khí sắc bén phát ra từ đầu ngón tay Lữ Thuần Quân, bắn thẳng về phía Ninh Chiến.

Ninh Chiến cười hắc hắc, cánh tay cong lại, nguyên khí phun trào, hóa thành ảo ảnh của một con Địa Long, há miệng nuốt tia kiếm khí kia vào, sau khi nuốt xong con rồng chỉ hơi chấn động một lúc liền dần dần bình tĩnh lại.

- Chỉ đùa một chút ấy mà!

Trên quảng trường.

Đám người Đường Mộc Tâm, Bách Lý Triệt cũng trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy Triệu Kình sụp đổ xuống, Sau một hồi khá lâu, bọn hắn mới chuyển rời ánh mắt kinh ngạc từ trên vết thương của Triệu Kình lên trên người Chu Nguyên.

- Chu Nguyên sư đệ, thực lực của cậu lại mạnh lên rồi! -Đường Mộc Tâm hít sâu một hơi, không nhịn được cảm thán.

Lúc trước, bọn hắn còn đang lo lắng cùng không hiểu, vì sao Chu Nguyên lại lựa chọn chiến đấu chính diện với Triệu Kình, nhưng đến bây giờ tất cả thắc mắc đều đã được giải đáp... Bởi vì trong mắt Chu Nguyên, một kẻ mạnh mẽ hung hãn như Triệu Kình lại chẳng khác nào một con hổ giấy, chỉ đâm một cái là rách.

Ánh mắt của các Thủ tịch khác cũng rất phức tạp, đặc biệt là Bách Lý Triệt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Lúc trước hắn là kẻ mắng mỏ Chu Nguyên là ngu xuẩn nhiều nhất, nhưng hắn bây giờ cũng biết được, không phải Chu Nguyên ngu xuẩn, mà là do tầm mắt của mình quá thấp.

So với lần chiến đấu trước đây, Chu Nguyên lại mạnh lên quá nhiều.

Thế nên dù cho Bách Lý Triệt không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng hiểu, Chu Nguyên đã chính thức vượt xa mình rồi...

Chu Nguyên nhìn đám người Đường Mộc Tâm, cười cười, ôm quyền nói:

- Cũng may là không bị thất bại, nếu không thì thật là làm mất thể diện của Thương Huyền tông chúng ta.

- Không phải, là sai lầm của chúng ta. -Tạ Ngôn, Thủ tịch của Lôi Ngục Phong chậm rãi nói.

- Nếu việc này đã bắt nguồn từ ta thì đương nhiên là phải do ta giải quyết, cũng không phải là muốn cướp đoạt cơ hội của Tạ ngôn sư huynh đâu. -Chu Nguyên cười nói.

Tạ Ngôn chỉ lắc đầu, không đáp lời.

Đường Mộc Tâm chợt nói:

- Cẩn thận, hình như tên Hoắc Thiên kia chuẩn bị nổi điên.

Chu Nguyên xoay người lại, nhìn về phía đám người Thánh Cung, đến lúc này thì đám người kia cũng đã lấy lại tinh thần.

Mà sắc mặt của tên Hoắc Thiên kia thì âm trầm đến đáng sợ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vị trí Chu Nguyên, âm thanh lạnh lùng vang dội khắp quảng trường:

- Được, được lắm!

- Xem ra là ta thực sự nhìn lầm, thì ra ngươi mới là kẻ chân chính giấu diếm thực lực...

- Nếu Thương Huyền tông các ngươi đã lợi hại như vậy, vậy Thánh Cung chúng ta liền phải lãnh giáo một phen rồi!

Ngay trong chớp mắt khi Hoắc Thiên vừa nói xong, các Thủ tịch cùng tất cả đệ tử Thánh Cung đều bộc phát nguyên khí, ánh mắt âm trầm khoá chặt về hướng Thương Huyền tông phía bên này.

Chu Nguyên thấy vậy thì vẻ mặt cũng không đổi, nói:

- Nếu các ngươi đã muốn đấu một trận thì Thương Huyền tông chúng ta cũng chơi với các ngươi đến cùng.

Nói đoạn, Chu Nguyên xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vung lên.

Cùng lúc đó, tại hậu phương của đám đệ tử Thánh Cung, từng đợt nguyên khí phóng lên tận trời, chỉ thấy hơn trăm bóng người đang lao tới đây, người đi đầu chính là Kim Chương.

Bảy đại Thủ tịch của Thương Huyền tông đã tụ tập đông đủ!

Đội ngũ xuất hiện bất ngờ ở sau lưng khiến cho phía bên Thánh Cung có chút rối loạn, sắc mặt của Hoắc Thiên càng khó coi hơn, ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, lúc trước bọn hắn vốn đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, thế nhưng khi kẻ này xuất hiện thì ưu thế ấy đang dần dần thay đổi.

Tình cảnh trước mắt cũng khiến cho bọn hắn trở nên khó xử, lúng túng.

Thực lực của hai bên đã ở vào trạng thái cân bằng, nếu còn dám khai chiến thì cả hai bên đều sẽ phải gánh chịu tổn thất nặng nề, đến lúc đó thì chỉ tổ để lợi cho đám người khác.

Thế là tại trong vô số ánh mắt của người đứng xem, đệ tử của hai bên chỉ đứng giằng co ở một chỗ, ai cũng không muốn là người đầu tiên ra tay, thế là cục diện trở nên có chút lúng túng.

Oanh!

Cũng may ngay khi bầu không khí ngột ngạt này đã lên tới đỉnh điểm, thì bất chợt có một âm thanh to lớn vang lên.

Âm thanh ấy hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Sau đó vô số người đều nhìn thấy, ở trong chỗ xa xa của dãy núi, màn gió xoáy nguyên khí cuồng bạo vốn đang hoành hành lại bị xé nứt ra một cái khe hở, ngay sau đó, có rất nhiều luồng khí thế mạnh mẽ bắn ra.

Những luồng khí thế ấy bắt nguồn từ trên thân của những bóng người. Bọn họ vừa mới xuất hiện liền khiến cho toàn bộ quảng trường trở nên sôi trào.

- Thánh tử của các môn phái đều ra ngoài rồi!

Bình Luận (0)
Comment