Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 661 - Chương 660: Kim Thiềm Tử

Chưa xác định
Chương 660: Kim Thiềm Tử

Trên dãy núi hùng vĩ bao la tới mức khó có thể tưởng tượng, quanh năm suốt tháng được bao phủ bởi một tầng gió lốc, những cơn gió lốc này vô cùng sắc bén, hình thành một tấm chắn bảo hộ dãy núi vào bên trong. Dù cho là các đệ tử Thủ tịch thì cũng khó có thể phá vỡ được tấm chắn thiên nhiên này, chỉ có các Thánh tử hợp lực thì mới có thể phá vỡ ra được một cái lỗ hổng.

Vút! Vút!

Mà lúc này, trong những bóng người vừa mới thoát ra khỏi lỗ hổng, trên thân ai nấy đều tỏa ra khí thế bất phàm kia đều là các Thánh tử của các môn phái.

Hiển nhiên mục đích mà bọn họ ra ngoài là để đón đầu các đệ tử.

Toàn bộ thành thị đều trở nên sôi trào, vô số ánh mắt tràn đều nhìn chăm chú những bóng người đang lướt không mà đến kia.

Trong trang viên, đội ngũ của các môn phái thì càng thêm phấn khởi, bởi vì bọn họ đều hiểu khu vực bên trong của dãy núi hùng vĩ này mới là một trong những khu vực quan trọng nhất của Huyền Nguyên Động Thiên.

Chỉ cần đi vào trong đó thì thành quả thu hoạch sẽ vượt xa rất nhiều so với trước đây.

Mà có sự đón đầu của các Thánh tử cũng là điều kiện tất yếu để bọn họ có thể đi vào bên trong.

Thánh tử của các môn phái xuất hiện cũng khiến cho bầu không khí giằng co giữa hai phe Thương Huyền tông và Thánh Cung dịu đi. Tuy rằng đệ tử của hai bên vẫn hung hăng nhìn chăm chú đối phương, nhưng nguyên khí phun trào quanh thân đã thu liễm đi rất nhiều.

Chu Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn những bóng người đang bay ra ngoài kia, mỉm cười, không biết Yêu Yêu có ra ngoài hay không. Suốt một tháng không gặp, hắn cảm thấy nhớ nàng.

Đương nhiên, cũng nhớ gia hỏa Thôn Thôn kia.

Trong vô số những ánh mắt trông mong, một bóng người có tốc độ nhanh nhất, với khí thế cực kỳ kinh người, trực tiếp xuất hiện ở trên không trung của trang viên, sau đó chầm chậm rơi xuống.

Mọi người nhìn lại, khi nhìn rõ người tới là ai thì đều không nhịn được biến sắc mặt, trong mắt hiện lên sự sợ hãi nồng đậm.

Người vừa xuất hiện mặc một bộ áo bào màu trắng, thân thể thẳng tắp, nổi bật nhất là mái tóc màu vàng óng, tỏa sáng chói loại dưới ánh mặt trời, phối hợp với nguyên khí đang chấn động toàn thân khiến cho trông hắn tựa như một vị thiên thần.

Nhưng điều làm cho người ta cảm thấy sợ hãi nhất chính là đôi đồng tử của người này lại có màu vàng, không phải hình tròn mà là hình thoi, tựa như mắt rắn, đôi mắt ấy quét nhìn tới ai thì người đấy đều run lên cầm cập.

Chu Nguyên cũng đang quan sát người này, sắc mặt hiện lên vẻ ngưng trọng. Hiển nhiên hắn đã cảm thấy nguy hiểm đang rình rập. Lại quay đầu nhìn về phía đám người Đường Mộc Tâm, chỉ thấy sắc mặt của bọn họ đều hiện lên sự sợ hãi.

- Hắn là ai? -Chu Nguyên hỏi.

Đường Mộc Tâm hít sâu một hơi, nói:

- Đệ tử Thánh Cung, Kim Thiềm Tử, kẻ xếp hạng thứ 5 trong bảng xếp hạng Thánh tử của Thương Huyền Thiên. Đồng thời cũng là kẻ đứng thứ ba trong hàng ngũ các Thánh tử của Thánh Cung, thực lực cực kỳ đáng sợ.

Chu Nguyên giật mình, không nghĩ tới tên này lại mạnh mẽ tới vậy.

Hắn cũng cảm nhận được, ngay khi tên Kim Thiềm Tử này vừa xuất hiện thì bầu không khí nhiệt liệt trong toàn trang viên lập tức nguội đi, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều lộ ra sự sợ hãi.

Chỉ một người mà có thể khiến cho thế lực ở khắp nơi phải sợ hãi, có thể thấy thanh danh của kẻ này hung hãn tới nhường nào.

Đám người Hoắc Thiên nhìn thấy Kim Thiềm Tử tới thì có phần vui mừng, nhưng nhiều hơn là sợ hãi. Bởi vì biểu hiện vừa rồi của bọn hắn cũng không phải là quá tốt.

Đặc biệt là bây giờ Triệu Kình vẫn còn nằm ở trên quảng trường, không biết sống chết ra sao.

Hơn ai hết, đám người Hoắc Thiên hiểu rõ cách làm người của Kim Thiềm Tử. Kẻ này ác độc tàn nhẫn, không từ thủ đoạn, nếu để hắn biết được biểu hiện không tốt vừa rồi của đám đệ tử Thánh Cung thì chắc chắn là sẽ nổi giận.

Thế là tại trong tâm tình hưng phấn và bất an lo sợ của đám đệ tử Thánh Cung, bóng người đứng trên bầu trời cũng đã nhận ra đội ngũ của Thánh Cung, rơi xuống phía dưới, nhìn lướt một vòng, cuối cùng nhìn thấy đội ngũ đệ tử Thương Huyền tông đang đứng giằng co ở cách đó không sao cùng với Triệu Kình đang nằm ở giữa sân không biết sống chết.

- Xảy ra chuyện gì rồi? -Kim Thiềm Tử hỏi.

Các Thủ tịch Thánh Cung đều câm như hến.

Cuối cùng cũng chỉ còn có Hoắc Thiên kiên trì bước lên, trình bày lại đầu đuôi sự việc.

Sau một lúc, Hoắc Thiên nói xong, ngẩng đầu nhìn Kim Thiềm Tử, thấy khuôn mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì, chỉ liếc nhìn mình, chậm rãi nói:

- Ý của ngươi là, hai Thủ tịch của Thánh Cung chúng ta bị một tên Thủ tịch của Thương Huyền tông giết chết, mà Triệu Kình cũng bị kẻ này phế đi một cánh tay?

Hoắc Thiên gật gật đầu.

Kim Thiềm Tử nhìn hắn, chợt nở nụ cười:

- Đám người Thủ tịch các ngươi đúng là tài giỏi, Thánh Cung chúng ta đã đứng trên Thương Huyền tông nhiều năm như vậy rồi, thế mà đến hôm nay các ngươi lại muốn làm cho cho chúng ta mất hết mặt mũi hay sao?

Sắc mặt của đám Thủ tịch Hoắc Thiên đều hết sức khó coi, nhưng không ai dám đứng ra cãi lại.

Kim Thiềm Tử lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Hai người Phạm Yêu và Ninh Mặc vô năng, chết cũng đáng đời, Thánh Cung chúng ta đỡ phải hao phí tài nguyên tu luyện.

- Về phần tên Triệu Kình này cũng có chút năng lực, nhưng dù gì vẫn là kẻ thất bại, đến lúc trở về trong môn phái thì cứ dựa theo quy củ của Thánh Cung để xử phạt.

- Mà các ngươi cũng không thể tránh khỏi phải bị xử lý. -Ánh mắt của Kim Thiềm Tử đảo qua đám người Hoắc Thiên.

Đám người Hoắc Thiên không dám nói không.

- Nhấc tên Triệu Kình này đi đi, đừng để ở đây làm mất mặt xấu hổ thêm nữa. -Kim Thiềm Tử nói.

Hoắc Thiên vội vàng ra lệnh cho đệ tử khiêng Triệu Kình trở về.

Kim Thiềm Tử nhìn chằm chằm cánh tay bị vỡ nát của Triệu Kình, nói với vẻ hăng hái:

- Là tên Thủ tịch nào của Thương Huyền tông mà có năng lực như vậy?

Hoắc Thiên do dự một chút, nói:

- Nghe nói là Thủ tịch mới lên chức của Thánh Nguyên Phong, tên là Chu Nguyên, trước đó cũng chưa từng nghe qua thông tin về kẻ này.

- Chu Nguyên?

Tựa hồ con mắt dọc của Kim Thiềm Tử có chút giật giật, khóe môi của hắn nhấc lên một nụ cười cổ quái, hắn lẩm bẩm nói:

- Thú vị rồi đây!

Hoắc Thiên không hiểu câu nói này của Kim Thiềm Tử là có ý gì, nhưng cũng biết điều không dám hỏi nhiều.

Mà Kim Thiềm Tử thì bước lên phía trước, con mắt dọc nhìn về phía đội ngũ của Thương Huyền tông, cười híp mắt:

- Ai là Chu Nguyên?

Chu Nguyên nhìn Kim Thiềm Tử một chút, tiến lên một bước.

Kim Thiềm Tử đánh giá Chu Nguyên, nhìn từ trên xuống dưới với vẻ hứng thú. Một lát sau, trong mắt hắn hiện lên sự thất vọng, đây chính là kẻ mà Cung chủ Thánh Cung tự mình căn dặn là phải tiêu diệt?

“Dường như cũng chẳng có gì lạ thường, dựa vào cái gì mà Cung chủ lại coi trọng hắn như vậy?”

- Chính là ngươi đã giết hai Thủ tịch của Thánh Cung chúng ta, còn đánh nát một cánh tay của Triệu Kình? -Kim Thiềm Tử tùy ý hỏi.

Chu Nguyên chưa trả lời, Đường Mộc Tâm đã lên tiếng:

- Nếu các hạ muốn đòi lẽ công bằng thì có thể chờ tới lúc Thánh tử của Thương Huyền tông chúng ta tới đây rồi hãy giải quyết. Đây muốn là chuyện giữa các Thủ tịch chúng ta, các hạ lại là một Thánh tử, chắc hẳn không cần phải hạ mình để ý tới chứ?

Trong mắt của Đường Mộc Tâm hiện lên vẻ đề phòng, đồng thời cũng đang nhắc nhở Kim Thiềm Tử là với thân phận của hắn thì không nên xen vào tranh chấp giữa các Thủ tịch.

Kim Thiềm Tử mỉm cười, không để ý tới Đường Mộc Tâm, chỉ nhìn chằm chằm Chu Nguyên.

Mà Chu Nguyên cũng đang nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt không có sự trốn tránh, cũng không có vẻ gì là e ngại, nói:

- Cách làm việc của Thánh Cung quá mức bá đạo, nếu các hạ đã là Thánh tử thì nên biết quản lý nhắc nhở cấp dưới một chút.

Chu Nguyên vừa nói xong thì vô số người xung quanh không nhịn được giật mình, không ngờ tên này lại to gan đến vậy, dám dạy bảo Kim Thiềm Tử.

Kim Thiềm Tử cũng giật mình, ngay sau đó không nhịn được cười ra thành tiếng.

Hắn cười một hồi, nói:

- Yên tâm đi, dù sao ta cũng là Thánh tử của Thánh Cung, việc gì phải hạ thấp thân phận để đi đối phó với một tên nhóc non choẹt thế này? Bằng không thì mặt mũi của ta để đi đâu mất rồi?

Đám người Đường Mộc Tâm nghe vậy thì cũng thở phào một hơi, xem như không nghe thấy lời nói châm chọc của Kim Thiềm Tử.

Ánh mắt Kim Thiềm Tử liếc nhìn năm người Đường Mộc Tâm đã dần mất đi tâm lý đề phòng, khóe miệng chợt nổi lên một nụ cười quỷ dị.

- Chỉ tiếc là, mặt mũi là cái gì? Kim Thiềm Tử ta từng quan tâm tới à?

- Ngứa mắt ai liền làm thịt kẻ đó.

Tiếng cười mang theo sát ý chậm rãi vang lên.

Ngay sau đó, trong vô số những ánh mắt hoảng sợ, Kim Thiềm Tử vung tay áo lên, lập tức có một dòng lũ nguyên khí màu xanh lục cuồng bạo tới cực hạn gào thét mà ra.

Oanh!

Dòng lũ nguyên khí lướt qua, toàn bộ quảng trường như bị xé ra làm đôi, cuối cùng đập mạnh vào trên thân Chu Nguyên vốn bây giờ đã tránh không kịp, trước bao ánh mắt kinh sợ của người xung quanh.

Ầm!

Mà thân hình Chu Nguyên cũng bay ngược về phía sau, đụng vỡ vô số tường vây, thạch đình, mãi cho tới khoảng cách hơn ngàn trượng thì mới dừng lại, thân hình vùi lấp trong đống đổ nát của gạch vụn.

Toàn bộ trang viên đều trở nên yên tĩnh.

Vô số ánh mắt mang theo vẻ khó tin nhìn Kim Thiềm Tử vẫn còn đang mỉm cười đứng ở chỗ kia. Ai cũng không ngờ tới, vị Thánh tử xếp hạng thứ ba này của Thánh Cung lại thay đổi thất thường như vậy, không để ý thân phận tự thân, lợi dụng thời điểm mà tất cả mọi người sơ hở liền trực tiếp ra tay với Chu Nguyên.

Có lẽ giờ này vị Thủ tịch của Thương Huyền tông kia đã đứt hơi bỏ mình rồi đi?

*Kim Thiềm: con cóc vàng.

Bình Luận (0)
Comment