Một cái rãnh sâu hoắm kéo dài từ trong quảng trường ra tới tận bên ngoài, mà bầu không khí vốn sôi trào lúc trước thì nay lại trở nên yên tĩnh lạ thường. Thủ tịch các nơi đều nhìn cảnh tượng này với ánh mắt tràn đầy kinh hãi, thở mạnh cũng không dám.
Ai cũng không ngờ tới Kim Thiềm Tử lại trực tiếp ra tay...
Theo lẽ thường, quy củ giữa các môn phái là Thánh tử đấu với Thánh tử, sẽ có cực ít trường hợp là Thánh tử lại ra tay với Thủ tịch. Bởi vì dù cho có thắng thì cũng chẳng được tích sự gì.
Nhưng bây giờ tên Kim Thiềm Tử này lại không chỉ ra tay, hơn nữa còn là ra tay bất ngờ...
Với đòn tấn công sét đánh như vậy, đổi lại là bất kỳ một Thủ tịch nào ở đây thì chỉ sợ là đều sẽ trực tiếp đứt hơi.
Trên một ngôi lầu các, Tả Khâu Thanh Ngư đứng phắt dậy, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch, bên cửa sổ, sắc mặt Lữ Thuần Quân và Ngươinh Chiến đều trầm xuống, về phần Chân Hư thì không biểu lộ gì, nhưng nắm đấm giấu trong tay áo lại gắt gao nắm chặt lại.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến cho tất cả mọi người đều bị rung động.
Không ngờ vị Thánh tử xếp hạng thứ ba của Thánh Cung này lại không từ thủ đoạn, không coi quy tắc ra gì như vậy.
Trên quảng trường, sắc mặt của đám người Đường Mộc Tâm vẫn còn đang ngơ ngác, trải qua một lúc mới tỉnh táo lại, nhìn thấy cái rãnh sâu hoắm trước mặt, toàn thân đều run rẩy.
Run bởi phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là vì sợ hãi.
- Kim Thiềm Tử... Ngươi, sao ngươi dám làm như thế? -Đường Mộc Tâm giơ tay chỉ Kim Thiềm Tử, giọng nói có chút run rẩy, đôi mắt đỏ bừng:
- Ngươi phá hủy quy củ, Thánh tử của Thương Huyền tông chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Kim Thiềm Tử cười nhạt, nói:
- Phá hủy thì phá hủy đi, Thánh tử Thương Huyền tông các ngươi dám tới thì Thánh Cung chúng ta dám chơi!
- Hơn nữa ta cũng không tin Thánh tử Thương Huyền tông các ngươi sẽ ra tay đối phó với chúng ta chỉ bởi vì một tên Thủ tịch nhãi nhép.
Nói đoạn, đôi mắt dọc màu vàng của Kim Thiềm Tử nhìn về phía nơi xa, chỗ đống đất đá sụp xuống, Cung chủ cũng đã nói rằng ông ta không quan tâm Chu Nguyên là sống hay chết, nếu đã vậy thì cứ mang một bộ thi thể về cũng được.
Đường Mộc Tâm cắn chặt hai hàm răng, nói:
- Chu Nguyên là trường hợp đặc biệt! Dù cho các Thánh tử khác sẽ vì đại cục mà buông tha, nhưng chắc chắn có người sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hiển nhiên người đó chính là Yêu Yêu.
Tạm thời còn chưa biết thái độ của các Thánh tử khác, thế nhưng đám người Đường Mộc Tâm lại hiểu rõ, một khi Yêu Yêu biết chuyện này thì nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Kim Thiềm Tử chắc chắn phải chết!
Đó là còn chưa kể tới con thú Thôn Thôn với thực lực sánh ngang với Thánh tử kia!
Kim Thiềm Tử nghe vậy thì không nhịn được cười một tiếng, hiển nhiên cũng không thèm để ý tới câu nói này của Đường Mộc Tâm.
Đường Mộc Tâm hít sâu một hơi, xoay người vội vàng lao về phía đống đất đá đang vùi lấp Chu Nguyên. Nàng phải cố gắng cứu Chu Nguyên, bằng không Nếu để Yêu Yêu biết được thì chắc chắn là sẽ lật trời.
Lúc này các Thủ tịch khác của Thương Huyền tông cũng hiểu ra, vội vàng đuổi theo.
Kim Thiềm Tử cười tít mắt mặc kệ bọn họ, cũng không ngăn cản. Hắn tin tưởng chỉ bằng một chiêu vừa nãy của mình là cũng đủ để lấy đi cái mạng của Chu Nguyên.
- Chu Nguyên!
Đám người Đường Mộc Tâm đi tới trước đồng đất đấ, vận chuyển nguyên khí nhấc đi từng tảng đá lớn.
- Đừng kêu...
Ngay tại lúc đám người Đường Mộc Tâm còn đang nóng lòng cứu viện, lại có một âm thanh vang lên.
Thân thể mấy người Đường Mộc Tâm cứng đờ, ánh mắt tràn ngập sự khó tin nhìn vào đống đổ nát trước mặt, tựa hồ đang hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề.
- Hình như là âm thanh của Chu Nguyên? -Kim Chương do dự một chút, nói.
Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tin tưởng là Chu Nguyên còn có thể sống sót dưới một đòn tấn công khủng bố như vậy của Kim Thiềm Tử.
Ầm!
Ngày khi bọn hắn còn đang sững sờ, đống đất đá trước mặt lại đột nhiên nổ tung lên, một bóng người phủ đầy bụi đất đang chậm rãi đứng lên từ trong đó.
Đám người Đường Mộc Tâm đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ hồ là không tin vào mắt của mình.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy rất rõ ràng, mặc dù trông bộ dạng của Chu Nguyên khá chật vật, thế nhưng về cơ bản là lông tóc không tổn hao chút nào.
Chu Nguyên gánh chịu một đòn trực diện của Kim Thiềm Tử mà lại còn nguyên xi không bị thương chút nào?
Không chỉ đám người Đường Mộc Tâm sợ ngây người, vô số những tiếng kinh hô cũng vang lên từ trong trang viên.
- Không thể nào?!
Trên lầu các, Thủ tịch của bốn môn phái khác cũng không nhịn được kêu lên thành tiếng.
Cứ nhìn thái độ của tên Kim Thiềm Tử kia thì cũng biết là vừa rồi hắn đã đánh ra một chiêu toàn lực, thế mà Chu Nguyên vẫn còn có thể sống sót?
- Phù!
Tả Khâu Thanh Ngư thở phào một hơi, ngã ngồi lên ghế, đôi tay nhỏ vỗ vỗ lên bộ ngực sữa, cắn răng, nói:
- Cái tên chết tiệt này, làm người ta sợ muốn chết!
Oán trách một câu, ánh mắt của Tả Khâu Thanh Ngư lại hướng về bóng hình vẫn còn nguyên vẹn đang đứng ở xa xa kia, không rõ vì sao hắn lại còn có thể bình yên vô sự như vậy?
Thế là dưới vô số những ánh mắt khó hiểu, Chu Nguyên nhẹ nhàng phủi đi tro bụi trên thân thể, sau đó ngẩng đầu nhìn Kim Thiềm Tử đang đứng ở chỗ xa, cười nhạt:
- Thằng khốn mắt dọc kia, Thánh Cung các ngươi không biết dạy đệ tử à?
Ở nơi xa, Kim Thiềm Tử cũng rất giật mình, nụ cười trên khóe miệng thu lại, con mắt dọc màu vàng nhìn chằm chằm Chu Nguyên, chậm rãi nói:
- Không ngờ ngươi vẫn còn sống, mệnh cũng cứng đấy!
Chu Nguyên bẻ bẻ cổ, thần sắc nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại đang hội tụ sự tức giận cùng lạnh lẽo.
Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó có một giọt chất lỏng màu vàng đang nhỏ xuống, vừa mới chạm đất liền tiêu tán hóa vào hư vô.
Đó chính là Long Tiên Chân Thủy mà hắn từng lấy được hồi còn ở Nguyên Trì tế.
Vật này có lực phòng ngự cực mạnh, đủ để chống cự lại một chiêu toàn lực của Thánh tử.
Lúc trước, khi Kim Thiềm Tử đánh lén, ngay cả Chu Nguyên cũng không ngờ tới. Cũng may là trong thời khắc nguy hiểm, hắn kịp thời sử dụng Long Tiên Chân Thủy thì mới giữ được một cái mạng.
Nếu như không có sự bảo hộ của vật này thì dù cho hắn không chết thì cũng sẽ bị trọng thương cực nặng.
Nơi xa, con mắt dọc màu vàng của Kim Thiềm Tử chớp chớp, nói:
- Tiểu tử ngươi cũng khá thú vị đấy, thảo nào mà cấp trên sẽ chú ý ngươi như vậy.
- Mặc dù không biết vì sao mà ngươi không bị thương, nhưng chắc chắn là đây không phải là năng lực tự thân của ngươi. Nếu ta đoán không nhầm thì đây hẳn là một món bảo vật hộ thân?
- Loại bảo vật thế này cũng có hạn chế, đúng chứ?
- Thế nên... Dù nó có thể cứu ngươi một lần, nhưng chẳng lẽ lại còn có thể cứu ngươi lần thứ hai... Lần thứ mười được hay sao?
Kim Thiềm Tử mỉm cười, nguyên khí màu xanh biếc dâng lên từ trong cơ thể, một luồng uy áp quét ngang mà ra, làm cho tất cả Thủ tịch đều sợ hãi.
Trong âm thanh của Kim Thiềm Tử chứa đầy sát khí, hiển nhiên là hắn cũng đã phát bực khi một chiêu toàn lực của mình lại không thể tiêu diệt được đối thủ.
Chu Nguyên cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ Kim Thiềm Tử, nhưng cũng không e sợ. Mặc dù Kim Thiềm Tử rất mạnh, nhưng nếu Chu Nguyên có sự đề phòng thì cũng không phải là không thể chống đỡ nổi.
- Vậy mà không chạy trốn?
Kim Thiềm Tử nhìn thấy Chu Nguyên vẫn còn đứng nguyên tại chỗ thì không nhịn được cười một tiếng.
- Nếu đã vậy... Vậy yên tâm mà chết đi... -Kim Thiềm Tử bước ra một bước, vừa định xuất thủ.
Chỉ là ngay trong chớp mắt khi bàn chân hắn vừa mới bước ra, thân thể hắn lại đột nhiên ngưng kết lại, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm đang xuất hiện. Cảm giác nguy hiểm mà nó mang lại khiến cho toàn thân hắn trở nên căng cứng.
Thế là Kim Thiềm Tử ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh của một ngọn tháp đá ở cách đó không xa.
Chỉ thấy ở nơi đó đang có một cô gái xinh đẹp tuyệt luân đứng thẳng, dáng người nàng yểu điệu, dung nhan tuyệt mỹ khiến cho người ta hoa mắt thần mê. Lúc này, đôi mắt trong suốt của cô gái ấy đang hờ hững nhìn Kim Thiềm Tử.
- Ngươi, muốn hắn phải chết?
Đôi môi đỏ của nàng hé mở, nhưng âm thanh phát ra lại lạnh lẽo tới thấu xương.
Trong âm thanh ấy còn ẩn giấu sự tức giận khó có thể phát hiện.