Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 663 - Chương 662: Yêu Yêu Ra Tay

Chưa xác định
Chương 662: Yêu Yêu ra tay

- Ngươi, muốn hắn chết?

Khi âm thanh lạnh lẽo tới thấu xương vang lên từ trong đôi môi đỏ thắm của người thiếu nữ tuyệt sắc kia, tưởng như nhiệt độ trên toàn trang viên đều giảm xuống.

Sự lạnh lẽo dâng lên khiến cho vô số người không nhịn được rùng mình một cái, ánh mắt ai nấy tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn về phía bóng người xinh xắn kia.

- Đó là ai?

- Nhìn biểu tượng trên ống tay áo thì chắc hẳn cũng là người của Thương Huyền tông, chỉ là chưa từng nghe qua...

- Dám nói năng với Kim Thiềm Tử như vậy thì tất nhiên là Thánh tử của Thương Huyền tông, thế nhưng ta lại chưa từng nghe nói ở rằng trong bảy đại Thánh tử của Thương Huyền tông có người này...

- Trong bảy đại Thánh tử của Thương Huyền tông thì chỉ có Lý Khanh Thiền là nữ, cũng rất xinh đẹp động lòng người, nhưng hiển nhiên là không phải cô gái trước mắt.

- ...

Âm thanh bàn tán xôn xao lan truyền ra xung quanh. Dù sao Yêu Yêu cũng không bước vào hàng ngũ các Thánh tử của Thương Huyền tông, thanh danh cũng chưa từng truyền ra bên ngoài, thế nên có rất nhiều người đều cảm thấy lạ lẫm đối với nàng.

- Yêu Yêu!

Tuy rằng những người khác thì lạ lẫm, nhưng Tả Khâu Thanh Ngư thì lại hưng phấn đứng bật dậy, đôi mắt sáng đẹp nhìn chằm chằm người thiếu nữ tuyệt sắc đang đứng trên đỉnh tháp ở đằng xa kia.

- Thanh Ngư, cô gái này là ai? -Một vị Thủ tịch của Bách Hoa Tiên Cung không nhịn được hỏi.

- Cô ấy tên là Yêu Yêu, cũng là đồng bạn cùng xuất thân từ Thương Mang đại lục chúng ta. Quan hệ giữa nàng với Chu Nguyên cực kỳ tốt. -Tả Khâu Thanh Ngư nói.

- Cô ấy cũng cũng cùng các muội tới Thánh Châu đại lục? -Vị Thủ tịch kia của Bách Hoa Tiên Cung ngẩn người, nói:

- Thế nhưng thực lực của cô ấy...?

Tả Khâu Thanh Ngư cười híp cả mắt:

- Trong số mấy người chúng ta thì Yêu Yêu là thần bí nhất, cũng chưa từng thể hiện ra bản lĩnh thực sự, dù sao cô ấy vẫn luôn là người mạnh nhất. Cho dù là Chu Nguyên thì vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.

- Nếu vậy thì tên Kim Thiềm Tử kia phải gặp xui xẻo rồi.

Tên Lưu Phù của Thiên Quỷ phủ kia xen miệng vào:

- Nói đùa đấy à, dù gì thì Kim Thiềm Tử cũng là người đứng thứ năm trong bảng xếp hạng Thánh tử của toàn bộ Thương Huyền Thiên, số người có thể vượt qua được hắn còn chưa đếm đầy được một bàn tay.

Nhưng mà Tả Khâu Thanh Ngư chỉ liếc hắn một chút lại không thèm để ý tới khiến cho Lưu Phù cực kỳ tức giận.

- Đã vậy thì cứ chờ xem, xem cô ta lại có thể có bản lĩnh gì mà dám nói là có thể khiến cho Kim Thiềm Tử không may...

- Yêu Yêu?

Khi Chu Nguyên nhìn thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc kia thì cũng hơi giật mình, ngay sau đó không nhịn được nở ra một nụ cười sáng lạn. Hắn vội vàng đứng thẳng người, phất phất tay.

Thế nhưng đôi mắt sáng đẹp của Yêu Yêu chỉ quét nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu sang chỗ khác. Thái độ thờ ơ như vậy khiến cho Chu Nguyên không khỏi xấu hổ.

Thế nhưng mà Chu Nguyên cũng hiểu, chắc hẳn Yêu Yêu cũng nhìn thấy cảnh tượng hắn bị Kim Thiềm Tử đánh lén lúc trước, thái độ bây giờ là vì cô nàng còn đang trách hắn không biết cẩn thận khi đối đầu với kẻ địch.

Yêu Yêu không để ý tới Chu Nguyên, đôi mắt lạnh lùng chuyển hướng Kim Thiềm Tử.

Mà lúc này tất cả lực chú ý của Kim Thiềm Tử đều tập trung trên người Yêu Yêu. Hắn nhận ra cô gái này, bởi vì trước đó thì Thánh Cung bọn hắn cũng đã từng giao chiến với mấy Thánh tử của Thương Huyền tông, thế nên cũng biết tới sự tồn tại của Yêu Yêu.

Chỉ là Yêu Yêu cũng ít ra tay, đa phần là do con thú theo bên cạnh nàng ra trận. Không thể phủ nhận là sức chiến đấu của con thú này cực kỳ hung hãn, không kém hơn so với một vị Thánh tử.

- Thì ra là Thánh tử của Thương Huyền tông, tới nhanh đấy! Xem ra là hôm nay không còn cơ hội để có thể giáo huấn tiểu tử kia nữa rồi. -Kim Thiềm Tử cười nhạt một tiếng, nói.

Nói xong, hắn quay đầu đi về phía đám đệ tử của Thánh Cung.

Tuy nhiên, ngay thì thân hình hắn vừa di chuyển thì một luồng lực lượng Thần hồn đột nhiên lao tới...

Từ trong cơ thể Kim Thiềm Tử lập tức bộc phát ra một dòng nguyên khí màu xanh, tạo thành một cái lồng chống cự lại lực lượng Thần hồn kia, nhưng dù vậy thì thân thể Kim Thiềm Tử vẫn không chịu được lắc lư một chút.

- Ai nói với ngươi là việc hôm nay đã kết thúc? -Đôi mắt Yêu Yêu càng thêm lạnh lùng, nàng chậm rãi nói.

Đôi mắt dọc màu vàng của Kim Thiềm Tử cũng nhìn Yêu Yêu một cách chăm chú, hắn cười lạnh:

- Ồ? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ra tay với ta hay sao? Đừng quên là bây giờ, các Thánh tử của các môn phái đều đang hợp sức khai thác Đại Huyền sơn mạch này. Chẳng lẽ là ngươi muốn phá vỡ cục diện tốt đẹp này, làm cho các bên lại xảy ra hỗn chiến, cuối cùng không cách nào mở ra được cơ duyên lớn nhất kia nữa hay sao?

Yêu Yêu cau lại chân mày, nói:

- Cái cơ duyên kia thì có liên quan gì đến ta? Ta việc gì phải quan tâm tới việc các ngươi có thể giành được nó hay không?

Kim Thiềm Tử ngẩn người, hắn cũng biết mình là người nóng lạnh thất thường, không từ thủ đoạn, nhưng hắn cũng không ngờ tới, người thiếu nữ xinh đẹp tới mức không thể tưởng tượng nổi này lại càng làm việc tùy hứng.

Thậm chí cũng không thèm để ý tới phần cơ duyên lớn nhất trong Huyền Nguyên Động Thiên kia.

- Vậy ngươi muốn làm gì? -Kim Thiềm Tử lạnh lùng hỏi.

- Ta muốn, nếu ngươi đã muốn hắn chết, vậy thì ngươi cứ chết trước đi đã! -Tầm mắt Yêu Yêu hơi rủ xuống, từ nơi mi tâm trơn bóng đột nhiên bộc phát ra lực lượng thần hồn cực kỳ khủng bố.

Oanh!

Toàn bộ trang viên đều trở nên run rẩy kịch liệt, sau đó vô số người đều kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng mặt đất lún sụt, vô số đất đá bay lên không trung tựa như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, cuối cùng hình thành nên một quả cầu vô cùng to lớn.

Quả cầu kia có kích thước lớn đến nỗi nửa cái trang viên đều bị che phủ trở nên tối tăm.

Vút!

Ngay trong một chớp mắt tiếp theo, quả cầu kia đập mạnh xuống, lực lượng thần hồn bao trùm bên ngoài vỏ của nó, ngay cả không trí đều bị ma sát phát ra từng tiếng nổ đùng đoàng, khí thế cực kỳ khủng bố.

Kim Thiềm Tử thấy vậy thì đồng tử không nhịn được co rút lại, hắn không dám coi thường, hai tay chắp lại, nguyên khí màu xanh phóng lên tận trời, hóa thành một cái bàn tay to lớn.

- Vạn Độc Thủ!

Trên bàn tay nguyên khí kia bốc lên từng hơi khí độc, mùi tanh hôi nồng nặc.

Oanh!

Cả hai va mạnh vào nhau, thế là trong lúc nhất thời tưởng như toàn bộ đất trời đều sụp xuống, trang viên rung động dữ dội, sóng xung kích bộc phát mà ra, chỉ trong khoảnh khắc thì cả tòa trang viên đã bị san thành bình địa.

Vô số bóng người trốn ra khỏi trang viên, rơi vào bốn phía.

Ánh mắt ai nấy đều mang theo vẻ kinh sợ nhìn vào khu vực chiến trường.

Chỉ thấy ở nơi đó, người thiếu nữ áo xanh đẹp tuyệt trần vẫn đang đứng ở trên đỉnh ngọn tháp, mà ở một phía khác, thân hình Kim Thiềm Tử bắn ngược lại, khuôn mặt cực kỳ âm trầm.

Ở nơi khóe mắt của hắn có một vết máu hiện lên.

- Lực lượng thần hồn thật mạnh!

Mặc dù lúc trước bàn tay do Kim Thiềm Tử hóa ra đã đánh nát quả cầu đất, nhưng lực lượng thần hồn bao bọc trên đó lại men theo bàn tay nguyên khí, trực tiếp xâm nhập vào trong thần hồn của Kim Thiềm Tử. Nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, trực tiếp cách ly khỏi bàn tay nguyên khí thì chỉ sợ là toàn bộ thần hồn của hắn đã bị xé nát.

Ở bốn phía trang viên, nhìn thấy cảnh tượng này thì vô số người đều không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Ai cũng không ngờ tới trong lần giao chiến vừa rồi thì Kim Thiềm Tử lại là người ở vào thế yếu.

- Người thiếu nữ áo xanh này lại mạnh mẽ tới nhường ấy ư?

Cách đó không xa, Tả Khâu Thanh Ngư chậc chậc tán thưởng, sau đó nhìn thoáng qua tên Thủ tịch Lưu Phù của Thiên Quỷ phủ kia, cười híp cả mắt:

- Như thế nào?

Lúc này sắc mặt Lưu Phù đã trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm Yêu Yêu ở nơi xa, sau đó hắn lộ ra một nụ cười lúng túng với Tả Khâu Thanh Ngư, không dám nói nhiều một câu.

Ngay cả Kim Thiềm Tử cũng không thể đối phó được với cô gái kia, con châu chấu như hắn cũng đừng nhảy ra làm loạn, kẻo không lại bị người ta tiện tay đè chết. Hắn quá hiểu những Thánh tử của Thiên Quỷ phủ mình, nếu hắn có việc gì thì sợ là sẽ chẳng có ai đi báo thù cho hắn cả...

- Chơi chán rồi sao? -Kim Thiềm Tử đứng trên một khu đất trống, nhìn chằm chằm Yêu Yêu, lạnh lùng hỏi.

- Chơi?

Yêu Yêu nói khẽ:

- Ngươi cho rằng ta đang chơi cùng với ngươi à?

- Vừa mới ta đã nói... Nếu ngươi muốn hắn chết, vậy ngày hôm nay, ngươi cũng phải chết ở chỗ này!

Ngay khi âm thanh của nàng vừa mới dứt thì nơi mi tâm của Yêu Yêu lập tức ngưng tụ ra lực lượng Thần hồn, cuối cùng hóa thành một ngọn lửa vô hình, nhẹ nhàng lướt xuống, rơi vào trong bàn tay ngọc ngà.

Trông ngọn lửa vô hình kia rất mỏng manh, nhưng lúc nhìn thấy nó thì sắc mặt Kim Thiềm Tử lại không nhịn được kịch biến, con ngươi vốn đã hẹp chỉ nay lại co lại như mũi kim.

- Hồn Viêm?!

Âm thanh đầy giật mình của Kim Thiềm Tử vang lên...

Bình Luận (0)
Comment