Trong núi rừng, vô số ánh mắt đều mang theo cảm giác chấn động khi nhìn thấy hai bóng người xuất hiện trước cửa sơn cốc kia, ai cũng không ngờ tới là Khương Thái Thần lại có thủ đoạn đưa được hai vị Thánh tử của Thánh Cung xuyên qua Kết giới, xâm nhập vào bên trong.
- Đó là Trì Lôi, cùng một người được gọi là Thánh tử trẻ tuổi nhất của Thánh Cung- Sài Danh.
Phía bên Bách Hoa Tiên Cung, đôi mắt đẹp của Cung Uyển quan sát hai người vừa xuất hiện trước cửa sơn cốc, chậm rãi nói:
- Ta biết mà, không nên xem thường Khương Thái Thần, kẻ này có thể ngồi vững vàng tại vị trí thứ nhất của Thánh Tử Bảng trong nhiều năm như vậy thì đương nhiên là có không ít thủ đoạn rồi.
- Bây giờ tòa Kết giới này lại trở thành gánh nặng bó tay bó chân cho các Thánh tử của Thương Huyền Tông, đám người Sở Thanh không thể phân thân ra để đối phó với hai Thánh tử vừa mới xâm nhập kia. Mà nếu chỉ dựa vào một mình Triệu Chúc để chống lại thì cũng không phải là đối thủ của hai người này.
- Một khi để cho hai người kia xâm nhập vào trong Bảo Địa bảy màu thì sợ rằng đệ tử Thương Huyền Tông sẽ thương vong thảm trọng, mà nếu không muốn tình huống này xảy ra thì Thương Huyền Tông chỉ còn cách cúi đầu trước Thánh Cung, dâng lên phần lợi lớn nhất của tòa Bảo Địa bảy màu này.
Tả Khâu thanh Ngư và Lục La đứng ở một bên, nghe vậy thì trên gương mặt xinh đẹp không khỏi hiện lên vẻ lo âu. Bởi vì quen thân với Chu Nguyên nên hai người đều không có mấy hảo cảm với Thánh Cung, thế nên bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Thương Huyền Tông phải chịu thiệt thòi.
Về phần các thế lực khác thì cũng đang cảm thán trong lòng, xem ra cục diện đang dần truyền sang tình huống bất lợi cho Thương Huyền Tông.
Lúc này, sắc mặt của đám người Sở Thanh, Lý Khanh Thiền, Khổng Thánh và các Thánh tử khác đều biến hóa. Bọn hắn nhìn hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước cửa sơn cốc kia, cau mày lại, hiển nhiên cũng bị chiêu này của Khương Thái Thần làm cho không kịp trở tay.
- Nếu không chúng ta từ bỏ Kết giới đi, sau đó dùng hết toàn lực giải quyết hai tên kia? - Âm thanh trầm thấp của Khổng Thánh truyền vào trong tai các Thánh tử khác.
Lý Khanh Thiền lập tức bác bỏ:
- Một khi từ bỏ Kết giới thì tình thế sẽ trở thành loạn chiến, đến lúc đó Thánh Cung vẫn sẽ dựa vào ưu thế nhân số để xâm nhập vào trong Bảo Địa bảy màu.
- Vậy thì còn có thể thế nào? Một người Triệu Chúc cũng không thể đối phó với hai tên Thánh tử kia! -Khổng Thánh nói.
- Gấp làm gì... -Đôi mắt sáng của Yêu Yêu bắn ra, khuôn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp vẫn bình thản như cũ, nàng truyền âm nói:
- Mặc dù hai Thánh tử của kẻ địch đã thành công xâm nhập vào trong Kết giới, nhưng ở chỗ cửa sơn cốc cũng không phải chỉ có một mình cái tên Triệu Chúc kia.
Các Thánh tử khác giật mình, đồng thời nhớ tới, ngoại trừ người có trách nhiệm trấn thủ chính là Triệu Chúc thì bọn họ còn cử ra một người dự bị nữa...
Khổng Thánh không nhịn được cười ra tiếng:
- Cô đang nói tới Chu Nguyên à?
- Đừng bày trò cười, mặc dù biểu hiện trong lần tham gia Huyền Nguyên Động Thiên này của Chu Nguyên cũng không tệ lắm, nhưng hắn vẫn chỉ còn ở cấp độ Thủ tịch, trong khi đó nơi này là cuộc chiến giữa các Thánh tử, hắn còn chưa đủ tư cách để nhúng tay vào.
- Dù cho có cố gắng nhúng tay thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Các Thánh tử khác cũng im lặng, mặc dù lời nói của Khổng Thánh không dễ nghe, nhưng cũng coi là lời nói thật.
Sở Thanh trầm mặc một chút, nói:
- Nếu Chu Nguyên cũng là người trấn thủ, vậy bất kể như thế nào, chúng ta cũng nên cho hắn một cơ hội. Nếu như quả thật là hắn không thể chống lại được, vậy chúng ta cũng chỉ đành lui một bước, nhường lại cơ duyên của tòa Bảo Địa bảy màu này cho đám người Thánh Cung đi.
Khổng Thánh nghe vậy, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không nhiều lời thêm nữa. Bởi vì hắn hiểu, nếu như cục diện thật sự xấu đến như vậy, thì vì không khiến cho các đệ tử bị thương vong thảm trọng, bọn hắn bắt buộc phải lựa chọn thỏa hiệp.
Chỉ là, bây giờ lại đem tất cả hi vọng đặt vào trên thân cái tên Chu Nguyên kia, làm sao cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Trước cửa sơn cốc.
Hai bóng người đứng ở trước sau Triệu Chúc, phong tỏa đường lui của hắn.
Mà lúc này Triệu Chúc cũng đang hết sức đề phòng, nguyên khí hùng hồn bộc phát ra từ trong cơ thể. Phải đồng thời đối mặt với hai vị Thánh tử của Thánh Cung, hắn đã cảm nhận được cảm giác nguy hiểm to lớn.
- Ha ha, Triệu Chúc, tránh đường đi, bằng không chỉ sợ hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó không hay đâu. -Chặn ở phía trước Triệu Chúc là một tên thanh niên với toàn thân màu đen, trong lòng bàn tay của hắn quấn quanh nguyên khí, lúc này đang tựa như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào Triệu Chúc.
Hắn tên là Trì Lôi, cũng là một trong các Thánh tử của Thánh Cung.
- Trì Lôi, ngươi chơi đùa với hắn đi, còn ta trực tiếp xông vào trong Bảo Địa bảy màu. -Ở đằng sau Triệu Chúc, một người duỗi duỗi lưng, thản nhiên nói.
Người này khá trẻ tuổi, bộ dáng cũng coi như anh tuấn, đương nhiên nguyên khí mạnh mẽ tràn ra từ trong cơ thể cũng đã chứng minh thực lực mạnh mẽ của hắn.
Hắn tên là Sài Danh, cũng là một Thánh tử khá nổi tiếng của Thánh Cung, bởi vì hắn là Thánh tử trẻ tuổi nhất của Thánh Cung, tiềm lực cũng lớn nhất. Thậm chí ngay cả Khương Thái Thần cũng đã từng nói, chỉ cần cho Sài Danh có thêm thời gian phát triển thì hắn sẽ trở thành Thánh tử đứng hàng đầu của Thánh Cung.
Người này vừa nói xong, vừa định bước đi.
- Dừng lại! -Triệu Chúc thấy thế, sắc mặt lạnh lùng, vung tay áo lên, một đạo nguyên khí mạnh mẽ bắn ra, sắc bén như kiếm, bắn thẳng về phía Sài Danh.
Sài Danh dừng lại bước chân, hai tay xoay tròn, liền kẹp lấy chiêu kiếm quang kia ở trong lòng bàn tay, sau đó nắm một cái, trực tiếp nghiền nát kiếm quang thành mảnh vụn.
- Triệu Chúc... -Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Chúc, hai mắt híp lại, nói:
- Xem ra ngươi thật muốn chết!
- Nếu đã vậy... Vậy cứ xử lý ngươi trước đã.
Nói xong, áo bào toàn thân Sài Danh chậm rãi phồng lên, nguyên khí mạnh mẽ phóng xuất ra bên ngoài.
- Trì Lôi, ra tay trợ giúp một chút đi.
Trì Lôi đứng phía trước nghe vậy cũng cười gật đầu, ánh mắt không còn nhiệt độ nhìn chằm chằm Triệu Chúc, nguyên khí mạnh mẽ cũng đang dâng lên chậm rãi.
Sắc mặt Triệu Chúc cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng hắn cũng không lui lại, bởi vì hắn hiểu rõ, hắn là người trấn thủ sau cùng, nếu như để cho một trong hai người trước mắt này xâm nhập vào trong Bảo Địa bảy màu thì các đệ tử Thương Huyền Tông ở bên trong sẽ không còn đường sống.
- Muốn vượt qua nơi này thì hãy hỏi kiếm ở trong tay của ta đi. -Trong tay Triệu Chúc hiện lên một thanh kiếm, đầu mũi kiếm sắc bén, ánh kiếm phừng phực.
Mặc dù Triệu Chúc hiểu rõ, với thực lực của mình mà muốn lấy một địch hay là không có khả năng. Nhưng bây giờ hắn đã không còn có lựa chọn tốt hơn.
Sài Danh và Trì Lôi cười híp cả mắt nhìn chằm chằm Triệu Chúc, chỉ là sát ý trong mắt lại đang dâng lên ngày càng nồng đậm.
- Triệu Chúc, xem ra trong lần xâm nhập Huyền Nguyên Động Thiên này thì ngươi sẽ là vị Thánh tử đầu tiên của Thương Huyền Tông phải lưu lại xác ở chỗ này rồi. -Từ trong cơ thể Trì Lôi và Sài Danh đồng thời bộc phát ra từng luồng nguyên khí mạnh mẽ, chuẩn bị tấn công.
Tuy nhiên, ngay chớp mắt khi bọn hắn chuẩn bị ra tay, một tiếng cười bỗng nhiên truyền tới làm cho nguyên khí phun trào quanh thân hai người hơi chậm lại.
- Ta nói này...
- Ta đứng ở chỗ này cả buổi rồi, thế mà các ngươi lại không quan tâm không nhìn tới, làm người không thể quá đáng như vậy chứ?
Trì Lôi và Sài Danh híp mắt, chậm rãi quay đầu, nhìn qua thân ảnh trẻ tuổi đang đứng ở dưới bóng của vách núi kia, thật ra ngay từ lúc vừa mới tơi đây thì bọn hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của người này, chỉ là không có ai để ý tới mà thôi.
Thái Sơ cảnh thất trọng thiên à? Chỉ một bàn tay liền có thể chụp chết.
Tuy nhiên điều làm cho bọn hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là con chuột nhỏ này lại không biết điều trốn ở một bên, vậy mà lại nhảy ra chủ động khiêu khích.
Sài Danh liếm môi một cái, nhìn người thanh niên đang đứng dưới bóng của vách núi kia, thở dài một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Triệu Chúc, nói với vẻ thương hại:
- Người Thương Huyền Tông các ngươi đều muốn chết sớm như vậy à?