Trong đất trời, vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn thân ảnh tuổi trẻ đi ra từ trong bóng tối dưới vách núi kia, đợi đến khi bọn hắn nhìn thấy người đó là ai thì sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc.
- Đó là ai? Là đòn sát thủ mà Thương Huyền Tông giấu đi à?
- Xùy, đòn sát thủ cái gì, tên kia gọi là Chu Nguyên, là Thủ tịch thánh Nguyên phong của Thương Huyền Tông.
- Chỉ là một tên Thủ tịch... Cũng dám lộ diện trong trường hợp thế này? Hắn cảm thấy mình sống quá lâu rồi à?
- Nghe nói thực lực của tên Chu Nguyên này cũng không tệ, biểu hiện trong lần xâm nhập Huyền Nguyên Động Thiên này cũng rất bất phàm.
- Dù vậy cũng phải biết lựa chọn đối thủ chứ... Bây giờ ở chỗ đó có hai vị Thánh tử của Thánh Cung, thực lực của hắn như vậy mà lại đi dính vào thì quả là muốn chết...
- ...
Khắp nơi vang lên những tiếng xì xào bàn tán, nhưng chủ yếu là những tiếng chê cười.
- Này, lá gan vị bằng hữu của các muội lớn thật đấy! - Cung Uyển chụm tay lên trên lông mi, ngắm nhìn bóng người vừa xuất hiện, sau đó quay đầu cười nói với Tả Khâu thanh Ngư và Lục La đang đứng ở một bên.
Các Thánh tử khác của Bách Hoa Tiên Cung cũng gật đầu, các nàng cũng nghe thấy danh tiếng của Chu Nguyên. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy người thật, lại cảm thấy người này thật không biết lượng sức mình.
Trong loại cục diện thế này, chỉ là một Thủ tịch mà lại dám dính vào cuộc chiến giữa các Thánh tử, cuối cùng chỉ tổ tự rước lấy nhục, làm mất mặt Thương Huyền Tông mà thôi.
Tả Khâu thanh Ngư và Lục La thì hai mặt nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều hiện lên vẻ lo lắng, các nàng đều hiểu thực lực của Chu Nguyên. Có lẽ bây giờ hắn đã có thể xưng là người vô địch trong tầng lớp các Thủ tịch rồi.
Thế nhưng cuộc chiến mà hắn sắp phải đối mặt lại ở cấp bậc Thánh tử.
Mặc dù thực lực của Chu Nguyên rất mạnh, nhưng chênh lệch giữa hắn và các Thánh tử là không phải có thể đền bù một cách dễ dàng như vậy được!
- Chu Nguyên... Chắc hẳn Chu Nguyên muốn kéo dài thời gian... -Lục La nghĩ nghĩ, giải thích:
- Phía bên kẻ địch có hai Thánh tử xâm nhập, nếu chỉ dựa vào một mình Triệu Chúc thì không có khả năng có thể ngăn cản. Còn nếu như Chu Nguyên có thể chống đỡ được một lúc, nói không chừng Triệu Chúc liền có thể đánh bại vị Thánh tử kia.
Cung Uyển đưa tay xoa xoa cái cằm trơn bóng, mỉm cười nói:
- Ý tưởng thì tốt đấy, nhưng lại không hiện thực. Đừng quên là trong số mười sáu vị Thánh tử của Thánh Cung thì Trì Lôi xếp hạng thứ 12, trong khi đó Triệu Chúc lại xếp chót trong số mười Thánh tử đứng đầu của Thương Huyền Tông...
- Thế nên dù cho Chu Nguyên có liều mạng kiên trì thì cuối cùng cũng chỉ có thể tuyệt vọng, hai bên đều thua.
Lục La nghe vậy, vẻ lo lắng trong mắt lại càng nồng hơn, có chút nói không ra lời.
- Với cục diện như trước mắt thì Thương Huyền Tông đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, bây giờ chỉ còn có thể nhìn xem Sở Thanh quyết định thế nào, là muốn tiếp tục kiên trì, hoặc lựa chọn từ bỏ... -Cung Uyển nói với vẻ tiếc nuối.
Trước cửa sơn cốc.
Triệu Chúc nhìn thấy Chu Nguyên đi ra, sắc mặt hơi biến, tức giận nói:
- Cút đi, nơi này không phải là chỗ mà ngươi có thể nhúng tay vào!
Mặc dù Triệu Chúc rất ngứa mắt Chu Nguyên, nhưng với cục diện trước mắt này, nếu như Chu Nguyên bị Sài Danh chém giết thì cũng chẳng phải là tin tức tốt gì với Thương Huyền Tông.
Sài Danh thấy vậy, cười khẽ một tiếng, nói:
- Nếu đã muốn làm anh hùng, đi ra ngoài rồi, thì đâu còn có thể lại rụt trở về?
- Trì Lôi, giao Triệu Chúc cho ngươi đấy!
Sài Danh phất tay, sau đó mỉm cười đi về phía Chu Nguyên, nguyên khí từ trong cơ thể dần bay lên, càng ngày càng trở nên cuồng bạo, sát khí tràn ngập khắp bốn xung quanh.
Triệu Chúc thấy thế, khuôn mặt âm trầm, chuẩn bị ra tay, thế nhưng vẫn còn chưa kịp làm gì thì lập tức cảm giác được một đòn tấn công mạnh mẽ đột nhiên lao tới, mang theo từng tiếng xé gió sắc nhọn.
Triệu Chúc không dám khinh thường, vung tay áo lên, kiếm khí sắc bén lao ra, chống cự lại đòn tấn công nguyên khí đang lao tới kia.
Ánh mắt Triệu Chúc nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy Trì Lôi đang mỉm cười với hắn:
- Triệu Chúc, cứ đợi ở chỗ này, đừng nên động đậy, bằng không ngươi sẽ phải gánh chịu rất nhiều đau khổ đấy!
Triệu Chúc hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi cứ thử một chút xem sao!
Ngay khi âm thanh vừa phát ra, thân hình Triệu Chúc đã bắn mãnh liệt mà ra, kiếm quang gào thét, trực tiếp phát động thế công về phía Trì Lôi. Với cục diện hỏng bét thế này, hắn đã không thể lo cho phía bên Chu Nguyên được nữa, chỉ có thể hi vọng cái mạng của tiểu tử kia bền bỉ một chút, đừng chỉ chống hai ba hơi liền bị giết chết.
Về phần hắn bên này sẽ dốc hết toàn lực đấu một trận với Trì Lôi, thử xem có cơ hội giành chiến thắng hay không, nếu được thì mới tính đến chuyện quay sang cứu giúp.
- Ha ha, ta đã sớm muốn lãnh giáo kiếm nguyên khí nổi danh ở Kiếm Lai Phong của Thương Huyền Tông rồi. -Trì Lôi thấy thế, cười lớn một tiếng, nguyên khí trong lòng bàn tay vang lên như sấm rền, chỉ sau một khắc cũng bắn mãnh liệt mà ra, trực tiếp va chạm cùng với Triệu Chúc.
Ầm ầm!
Hai bên chiến đấu trước cửa sơn cốc, càng ngày càng thêm kịch liệt.
Ở một bên khác, Sài Danh đang chậm rãi bước đi về phía Chu Nguyên, khóe môi mang theo nụ cười nghiền ngẫm, mỗi một bước bước ra đều mang theo áp lực lớn lao.
Nếu như đổi lại là một Thủ tịch bình thường đứng ở chỗ Chu Nguyên, thì chỉ sợ khi phải gánh chịu áp lực như vậy sẽ chẳng thể chịu đựng được, trực tiếp quỳ xuống.
Hiển nhiên, Sài Danh cũng có ý định dùng phương pháp này để khuất nhục Chu Nguyên, đặc biệt là trước sự quan sát của các môn phái khác.
Chu Nguyên đứng ở tại chỗ, cảm nhận lực lượng áp bách mạnh mẽ đến từ bốn phương tám hướng kia. Với áp lực lớn thế này, ngay cả không khí đều đang bị đông kết lại.
Chu Nguyên hơi híp mắt lại, nhìn Sài Danh đang bước từng bước một tới gần, cũng hiểu ý đồ của người này.
Không thể phủ nhận là nguyên khí của Sài Danh rất mạnh mẽ, nếu đổi lại là một vị Thủ tịch nào đó ở đây thì chỉ sợ đúng là không thể kiên trì được.
Nhưng rất tiếc...
Chu Nguyên hắn cũng không phải là kẻ như vậy.
Sắc mặt Chu Nguyên vẫn bình tĩnh, nguyên khí màu vàng óng bay ra từ trong cơ thể, mà thân thể hắn cũng đang bắt đầu chấn động.
Thế là, sau một đoạn thời gian, loại áp lực đến từ bên ngoài kia dần dần yếu bớt.
Mặc dù mức độ tích trữ nguyên khí của Chu Nguyên không thể sánh kịp với Sài Danh, thế nhưng bù lại hắn còn có cả lực lượng thân thể. Đem cả hai kết hợp cùng với nhau, hoàn toàn có thể chống đỡ được áp lực đến từ Sài Danh.
Dáng đứng Chu Nguyên vẫn cứ thẳng tắp như thương.
Bước chân Sài Danh dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới là người thanh niên trước mắt có thể đứng thẳng trước áp lực lớn lao mà mình tạo ra như vậy.
- Ha ha, có chút thú vị, khó trách lại có lá gan dám đứng ra làm anh hùng.
Sài Danh mỉm cười nói:
- Vốn chỉ muốn phạt ngươi phải quỳ xuống nhận lỗi là xong, thế nhưng bây giờ xem ra là ta phải tự mình động thủ rồi. Ngươi nói xem, đợi đến khi ta đánh gãy hai cái chân của ngươi thì không biết ngươi còn có thể đứng thẳng được nữa hay không đây?
Nói tới đoạn cuối, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Oanh!
Ngay sau một khắc, nguyên khí màu kim sắc cực kỳ kinh người bắt nguồn từ đỉnh đầu Sài Danh phóng lên tận trời, uy thế rung trời, ở sau lưng hắn, một màn tinh đấu dần dần lan tràn ra.
Lúc này, toàn thân Sài Danh tỏa ra khí thế ngập trời, ánh mắt mang theo sự bễ nghễ mà nhìn xuống Chu Nguyên, hai tay khoanh trước ngực, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng:
- Từ lúc tu luyện đến nay, số lượng tinh thể nguyên khí của ta đã đạt tới 38 nghìn viên. Bây giờ, hãy nói cho ta biết, ngươi muốn chết như thế nào?