Ngọn núi nguy nga đứng sừng sững ở chỗ sâu nhất trong Đại Huyền sơn mạch, ở trên bảy đỉnh núi của nó, tường ngọc thần bí tản ra hào quang sáng chói, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhìn qua bảy bức tường ngọc kia, hô hấp của mọi người đều trở nên dồn dập hơn. Hiển nhiên là bọn họ cũng đã phát hiện ra bên trong tường ngọc kia tựa hồ là thai nghén không ít Dị Bảo Trúc Thần, thậm chí ở bên trong ba tường ngọc có vẻ cổ xưa cuối cùng còn có cả Dị Bảo Trúc Thần tám màu!
Chuyện này đã tạo thành rung động thật lớn đối với tất cả mọi người ở đây, dù sao đối với bọn họ, Dị Bảo Trúc Thần tám màu cơ hồ là thứ chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Nhìn khắp toàn bộ Thương Huyền Thiên, chỉ sợ phải chờ trên trăm năm mới sẽ xuất hiện một người có thể mở ra Thần Phủ cấp tám.
Mà hiện tại, tại đây còn không chỉ có một cái Dị Bảo Trúc Thần tám màu, có thể nghĩ, cái gọi là cơ duyên lớn này đến tột cùng là hùng hậu thế nào.
Hưu! Hưu!
Lúc này, ở giữa trời đất không ngừng có tiếng xé gió vang lên, rất nhiều đội ngũ vẫn đang không ngừng chạy đến.
Mà đội ngũ của Thánh Cung, Bách Hoa Tiên Cung cùng các đại tông phái đỉnh cấp khác cũng đã tìm đến, bọn họ trực tiếp đáp xuống trên những đỉnh núi gần chỗ ngọn núi kia nhất.
Sau khi đến nơi, ánh mắt của bọn họ cũng đồng dạng là dừng lại ở phía trên bảy bức tường ngọc.
Khương Thái Thần thì nhìn chằm chằm vào ba bức tường ngọc ở trên cao nhất kia. Vào lúc này, nụ cười tủm tỉm luôn thường trực ở trên mặt hắn cũng đã thu liễm lại, ánh mắt tham lam giống như là muốn nuốt cả bức tường ngọc kia vào.
- Không nghĩ tới vậy mà sẽ có Dị Bảo Trúc Thần tám màu xuất hiện! Lúc này đây, chúng ta xem như là cũng không uổng công đi vào Huyền Nguyên Động Thiên.
Đôi mắt dựng thẳng màu vàng của Kim Thiềm Tử nhìn chằm chằm vào tường ngọc rồi hắn chậm rãi nói.
Chiêm Đài Thanh kia cũng thè lười ra, liếm liếm đôi môi hồng nhuận, phơn phớt của mình, nói:
- Nhìn qua thì bảy bức tường ngọc này được phân chia theo cấp độ rất rõ ràng. Nếu như ta không có đoán sai thì một bức tường ngọc hùng vĩ nhất, ở trên đỉnh núi cao nhất chính là chỗ có cơ duyên lớn nhất.
Khương Thái Thần nhẹ nhàng gật đầu, bảy đỉnh núi kia có phân chia cao thấp rõ ràng, hơn nữa một bức tường ngọc trên đỉnh núi cao nhất có khí tức cổ xưa nhất. Trong lúc mơ hồ, thậm chí là khiến cho người ta có một loại cảm giác tựa như là từ lúc Huyền Nguyên Động Thiên sinh ra thì bức tường ngọc này cũng đã tồn tại.
Hiển nhiên mặc dù cả bảy bức tường ngọc đều là bảo vật, nhưng bức tường ngọc đứng ở trên đỉnh núi cao nhất kia mới là bức tường ngọc đứng đầu.
Có thể tưởng tượng, thứ thai nghén ở trong bức tường ngọc này sẽ là vượt xa sáu bức tường ngọc khác.
Mười ngón tay thon dài của Khương Thái Thần đan vào nhau, hắn ngẩng nhìn lên bức tường ngọc cổ xưa trên đỉnh núi cao nhất kia. Một lát sau, ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng, nhìn về phía Thương Huyền Tông rồi hắn thản nhiên nói:
- Chu Nguyên kia thật đúng là rất tà môn, thực lực tiến bộ quá nhanh chóng, hơn nữa làm việc lại ngoài dự đoán của chúng ta. Hiện tại, ta đã hơi minh bạch, vì sao cung chủ lão nhân gia lại đích thân hạ mệnh lệnh kia rồi. Nếu đợi một thời gian, người này sẽ là một uy hiếp cho Thánh Cung ta.
Thoáng cái đã tổn thất hai vị Thánh Tử, chuyện này có thể nói là gây ra đả kích không nhỏ đối với sĩ khĩ của Thánh Cung.
Kim Thiềm Tử mặt hờ hững, con ngươi dựng thẳng màu vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang đứng ở phía xa. Lúc trước, kế hoạch bẫy Yêu Yêu chính là do hắn chủ đạo, vốn cho rằng không có tý sơ hở nào, kết quả không nghĩ tới Chu Nguyên đến, không chỉ có phá hủy kế hoạch của hắn, thậm chí còn làm cho Thánh Cung bọn họ tổn thất hai vị Thánh Tử.
- Yên tâm, lần này nếu có cơ hội thì ta sẽ đích thân ra tay.
Kim Thiềm Tử bình tĩnh nói.
- Ta sẽ làm cho hắn hiểu được, chọc vào Thánh Cung đến tột cùng là hành vi ngu xuẩn cỡ nào.
...
- Theo thông tin chúng ta mới nhận được, chỉ có những người cầm Huyền Bia Lệnh mới có thể đi vào trong bức tường ngọc kia để lấy đồ.
Lúc này, ở chỗ đội ngũ của Thương Huyền Tông, Lý Khanh Thiền lên tiếng. Lúc trước, bọn họ cũng đã từng cử người đi thăm dò và phát hiện từ trong bức tường ngọc kia có tản ra một loại lực trường cường đại, chỉ có những người cầm Huyền Bia Lệnh mới có thể chống cự được loại lực trường kia.
- Hôm nay, tất cả Thánh Tử của các tông môn đều có Huyền Bia Lệnh nguyên vẹn, xem ra trận tranh đấu cuối cùng này, đệ tử phổ thông không có cách nào để tham dự.
Sở Thanh gật gật đầu, nói.
Chuyện này cho thấy, trận tranh đấu để giành cơ duyên lớn cuối cùng này chính là chiến trường giữa Thánh Tử của tất cả các tông.
- Hiện tại, vấn đề trọng yếu nhất là chúng ta muốn tranh đoạt cái nào trong bảy bức tường ngọc kia?
Khổng Thánh chậm rãi nói rachủ đề mà mọi người quan tâm nhất hiện tại.
Mặc dù cả bảy bức tường ngọc đều bất phàm, nhưng nhìn qua là có thể biết được chúng có phẩm giai không giống nhau, đặc biệt là ba bức tường ngọc ở trên đỉnh núi cao nhất, có hào quang tám màu kia.
Nói cách khác, chỉ có ba bức tường ngọc này là có khả năng thai nghén ra Dị Bảo Trúc Thần tám màu thôi.
Mà hiện tại, sáu đại tông môn đỉnh cấp đều ở đây nhìn chằm chằm vào ba bức tường ngọc này, sư nhiều cháo ít, nếu chúng ta muốn tranh đoạt thì tuyệt đối không tránh được một trận đại chiến kịch liệt.
- Bức tường ngọc cổ xưa trên đỉnh núi cao nhất kia có lẽ mới là cơ duyên lớn nhất, điểm này chắc hẳn mọi người cũng nhìn ra được.
Lý Khanh Thiền nói khẽ.
Những Thánh Tử còn lại cũng gật gật đầu.
- Nhưng mà ta dám chắc mục tiêu của Thánh Cung cũng sẽ là bức tường ngọc trên đỉnh núi cao nhất kia. Nếu như chúng ta có ý định tranh đoạt vậy thì tất nhiên sẽ phải khai chiến toàn diện cùng mấy người Khương Thái Thần kia.
Lý Khanh Thiền chậm rãi nói.
Nghe Lý Khanh Thiền nói vậy, những Thánh Tử khác cũng tỏ ra ngưng trọng. Tuy rằng, lúc trước, bọn họ cũng đích thật là đã không ít lần từng chiến đấu với Thánh Cung, nhưng bọn họ đều minh bạch, cả hai bên căn bản cũng không có dốc hết toàn bộ sức mạnh.
Giống như Khương Thái Thần, Chiêm Đài Thanh, Kim Thiềm Tử đều chưa từng thực sự ra tay ... Phải biết rằng, trên Thánh Tử Bảng của Thánh Châu đại lục, ba người này lần lượt xếp thứ nhất, thứ ba và thứ năm, mỗi người đều là nhân vật vô cùng hung hãn.
Lúc trước, bọn họ chưa từng toàn lực ra tay, chỉ là bởi vì cơ duyên xuất hiện còn chưa đủ để đánh động đến bọn họ. Nhưng hiện tại thì khác, khi Dị Bảo Trúc Thần tám màu kia xuất hiện, coi như là Khương Thái Thần e rằng cũng sẽ không tiếp tục giữ lại thực lực nữa, chiến lực cao cấp nhất của Thánh Cung sẽ được bật hết mức.
Đối mặt với đội ngũ của Thánh Cung ở loại trạng thái này, không ai dám khinh thường cả. Mặc dù bọn họ đã mất đi hai vị Thánh Tử do bị Chu Nguyên giết chết, nhưng những Thánh Tử của Thương Huyền Tông vẫn hiểu rõ rằng phe bên mình cũng chưa có quá nhiều ưu thế.
Cho nên, nếu như bọn họ lựa chọn bức tường ngọc ẩn chứa cơ duyên lớn nhất này cũng đại biểu cho việc hai bên sẽ toàn lực khai chiến.
Mà hiển nhiên là khai chiến cùng Thánh Cung sẽ khó giành chiến thắng hơn khi chiến đấu cùng bốn đại tông phái đỉnh cấp khác, kết quả như thế nào, ai cũng không thể biết trước.
Lúc này, lấy hay bỏ là một vấn đề khó lựa chọn ...
Trong khi các Thánh Tử còn đang trầm ngâm thì Chu Nguyên tựa như là cảm nhận được điều gì đó, hắn vội vàng ngẩng đầu, nhìn bức tường ngọc cổ xưa trên đỉnh núi cao nhất kia. Sau đó, hắn hít sâu một hơi, không nhịn được mở trừng hai mắt, bàn tay cũng khẽ run lên.
- Làm sao vậy?
Đang đứng ở bên cạnh Chu Nguyên, Yêu Yêu mẫn cảm phát giác được sự xao động trong lòng hắn, nàng thấp giọng hỏi.
Chu Nguyên dụi dụi mắt, ở chỗ sâu trong con ngươi, Phá Chướng Thánh Văn cổ xưa tự động lưu chuyển, mà khi hắn nâng bàn tay lên thì có thể nhìn thấy Địa Thánh Văn cổ xưa cũng đang lấp lóe trong lòng bàn tay.
- Đạo Thánh Văn thứ ba ...
Chu Nguyên nhìn về phía Yêu Yêu, miệng giật giật, nguyên khí bọc lấy thanh âm, truyền vào trong tai của người sau.
Mặc dù sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng vào lúc này, trong lòng như có sóng cuộn biển gào. Hiển nhiên là giờ này khắc này, hai đạo Thánh Văn trong cơ thể hắn bỗng nhiên đã bị dẫn động, duy nhất có thể giải thích chính là hai đạo Thánh Văn này đã cảm nhận được đạo Thánh Văn thứ ba tồn tại.
Lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên đã tập trung vào bức tường ngọc trên đỉnh núi cao nhất kia mà khi ánh mắt của hắn nhìn vào chỗ này thì hai đạo Thánh Văn trong cơ thể hắn chấn động càng thêm mãnh liệt.
Đáp án đã rất rõ ràng rồi, đạo Thánh Văn thứ ba vậy mà tồn tại ở bên trong một bức tường ngọc cuối cùng kia!
Yêu Yêu híp mắt lại, cánh tay ngọc nhẹ nhàng vỗ về bộ lông mềm mại của Thôn Thôn đang nằm trong ngực nàng, đạo Thánh Văn thứ ba kia quả nhiên là xuất hiện rồi.
Cùng lúc đó.
Ở chỗ Thánh Cung chỉ thấy được mười mấy bóng người chậm rãi bay lên không trung, Khương Thái Thần lơ lửng trên bầu trời, áo bào không gió tự bay, mái tóc trắng tung bay, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Nhưng mà tư thái nhẹ nhàng như vậy lại khiến cho vô số ánh mắt kiêng kị, kính sợ nhìn qua, uy danh của người đứng đầu trênThánh Tử Bảng của Thánh Châu đại lục đã ăn sâu vào lòng người, ai cũng không thể bỏ qua.
Bàn tay của Khương Thái Thần thả lỏng ở phía sau lưng rồi hắn ngẩng đầu nhìn bức tường ngọc trên đỉnh núi cao nhất kia và chậm rãi nói:
- Tại hạ là Khương Thái Thần của Thánh Cung. Mong rằng tất cả các tông môn ở đây có thể cho ta một phần tình mọn, không nên tranh chấp bức tường ngọc cao nhất này với Thánh Cung ta.
Hắn nói chuyện rất bình thản, nhưng mà ngữ khí lại là có thêm Bá khí làm lòng người cảm thấy kinh hãi chậm rãi phát ra, tựa như đây là mệnh lệnh chứ không phải lời thỉnh cầu.