Khương Thái Thần chân đạp đám mây bằng nguyên khí, đứng chắp tay, thanh âm của hắn quanh quẩn ở giữa trời đất, khiến cho mọi người đều kiêng kị mà kính sợ nhìn qua. Tuy rằng ngữ khí trong lời nói của hắn nghe cực kỳ cuồng vọng, nhưng người ở chỗ này đều biết Khương Thái Thần có tư cách để nói những lời này.
Mà đối mặt với Khương Thái Thần có khí thế ngập trời lúc này, coi như là mấy tông môn đỉnh cấp khác trong lúc nhất thời đều không nói gì.
Vì vậy, khi Khương Thái Thần vừa nói xong, khu vực bên ngoài ngọn núi kia tựa như là đều trở nên an tĩnh lại.
Dùng uy thế của một người cơ hồ là ép cho mọi người không dám phản bác, người đứng đầu trên Thánh Tử Bảng quả thật là danh bất hư truyền.
Nhưng mà người ở chỗ này đều là thiên kiêu trẻ tuổi trong Thương Huyền Thiên này, không thiếu thế hệ tàng long ngọa hổ, cho nên rất nhanh đều phục hồi tinh thần lại, một giọng nói trước hết nhất vang lên:
- Hắc. Lão tử dựa vào mặt mũi vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, hiện tại còn chưa dám nói chuyện đó, ngươi lại là cái thá gì?
Lời nói bén nhọn vừa vang lên lập tức khiến cho mọi người cười vang, đồng thời cũng khiến cho uy áp do Khương Thái Thần vừa kiến tạo ra bị ngưng đọng lại, mà theo đó ánh mắt của những Thánh Tử khác cũng bắt đầu sáng lập loè.
Ánh mắt của Khương Thái Thần lập tức trở nên lạnh lẽo, nguyên khí cường hãn bắt đầu vận chuyển ở quanh người. Ánh mắt lợi hại như là chim ưng nhìn quét qua nhóm người xung quanh, đồng thời nguyên khí của hắn lan tràn, cố gắng cảm ứng người vừa nói chuyện kia, nhưng mà chợt sắc mặt của hắn hơi trầm xuống, bởi vì kẻ nói chuyện kia tựa hồ cực kỳ tinh thông Liễm Khí Thuật, thậm chí ngay cả hắn đều không có cách nào để truy tìm, lôi hắn đi ra, chuyện này không khỏi làm cho Khương Thái Thần cảm thấy căm tức.
Xem ra hắn ngược lại là có chút khinh thường rất nhiều thiên kiêu trong Thương Huyền Thiên này, có lẽ sức chiến đấu của bọn họ không bằng hắn, nhưng mà một vài loại Nguyên thuật bàng môn tả đạo, cũng làm cho ta người khó lòng phòng bị.
Lúc trước, hắn đánh đòn phủ đầu, cố ý lấy thế áp bách, mượn uy danh của Thánh Cung cùng người đứng đầu của Thánh Tử Bảng, ý đồ lưu lại lạc ấn thất bại trong nội tâm của các Thánh Tử để giúp cho chiến đấu lúc sau dễ dàng hơn, nhưng mà thời điểm mấu chốt có người âm thầm lên tiếng, ngược lại là làm cho hắn thất bại trong gang tấc.
Nhìn thấy ánh sáng lập lòe trong mắt của những Thánh tử ở xung quanh, Khương Thái Thần biết được, ý định lúc trước của hắn đã hoàn toàn thất bại.
Ở chỗ Thương Huyền Tông, Sở Thanh sờ lên cái đầu trọc, trơn bóng của mình rồi nhìn qua những Thánh Tử khác, thở ra một hơi dài, nói:
- Nghe thằng này nói kiêu ngạo như thế, ta lại bỗng nhiên không muốn nhường bức tường ngọc tốt nhất kia cho hắn nữa. Các vị sư huynh đệ có cam lòng nhường cho hắn hay không?
- Không chiến mà đã rút lui, ta sẽ thẹn với kiếm của mình.
Khổng Thánh giơ trường kiếm trong tay lên, thản nhiên nói.
Lý Khanh Thiền cũng hít sâu một hơi, nói:
- Thương Huyền Tông ta không thể có chuyện không đánh mà lui, mặc dù là đối mặt với Thánh Cung cùng Khương Thái Thần thì cũng như thế.
Ánh mắt của những Thánh Tử khác cũng theo thời gian trôi qua mà dần trở nên lăng lệ, ác liệt. Lúc trước, bọn họ cũng bị khí thế của Khương Thái Thần chấn nhiếp, nhưng đợi đến khi hoàn hồn lại thì không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu như ở chỗ này ngay cả dũng khí tranh đấu cùng Khương Thái Thần, bọn họ cũng không có, vậy thì trong tương lai làm sao có thể khiến cho Thương Huyền Tông bọn họ trở lại là tông môn mạnh nhất của Thương Huyền Thiên được?
Nhìn qua thần thái của những Thánh Tử khác, Chu Nguyên cũng lặng lẽ thở ra một hơi dài, hiện tại hắn đã biết được, đạo Thánh Văn thứ ba kia ẩn nấp ở bên trong một bức tường ngọc cuối cùng, nếu như Thương Huyền Tông lựa chọn không tranh chấp cùng Thánh Cung thì không thể nghi ngờ sẽ là một chuyện cực kỳ phiền phức đối với hắn.
Sở Thanh nhìn quanh một vòng, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Mấy tên vô liêm sỉ các ngươi nói mạnh miệng như vậy, nhưng còn không phải là muốn ta đi đối phó tên khốn Khương Thái Thần kia hay sao?
Nghe Sở Thanh tố khổ, những Thánh Tử khác của Thương Huyền Tông đều mỉm cười, Lý Khanh Thiền bĩu môi nói:
- Sở Thanh sư huynh, nếu như ngươi có thể đánh cho tên Khương Thái Thần kia rớt khỏi vị trí thứ nhất trên Thánh Tử Bảng, chắc hẳn chưởng môn sẽ vô cùng mừng rỡ.
Sở Thanh buồn rầu gãi đầu, nói:
- Nào có dễ dàng như vậy.
Nhưng mà mặc dù nói như vậy, hắn vẫn tiến lên một bước. Trong nháy mắt đó, khí chất lười nhác của hắn tựa hồ là đã từ từ tiêu tán, hắn nhìn chằm chằm vào Khương Thái Thần, thở dài:
- Khương Thái Thần, Thánh Cung các ngươi muốn độc chiếm bức tường ngọc tốt nhất này, chỉ sợ còn phải hỏi xem Thương Huyền Tông ta có đồng ý hay không.
Bá!
Ngay khi Sở Thanh vừa mở miệng nói chuyện, ánh mắt của tất cả mọi người cũng không hẹn mà cùng hội tụ về phía hắn rồi sau đó tiếng bàn luận xôn xao trầm thấp vang lên.
- Thương Huyền Tông quả nhiên ra mặt!
- Sở Thanh này cũng là một nhân vật phi phàm. Hôm nay, có hắn ra mặt, Khương Thái Thần xem như gặp phải đối thủ chân chính rồi.
- Nhìn khắp Thánh Châu đại lục này, trong số rất nhiều Thánh Tử, người có thể cùng Khương Thái Thần chống lại cũng chỉ có mỗi Sở Thanh mà thôi.
- Hai người này chung quy là vẫn phải chân chính chiến đấu với nhau rồi.
-
Khương Thái Thần lạnh nhạt đưa mắt nhìn về phía Sở Thanh, chậm rãi nói:
- Sở Thanh, hôm nay ngươi thực sự định gây sự với ta sao?
Sở Thanh nhếch miệng cười cười, nói:
- Bảo vật do trời đất sinh ra, cũng không viết tên của Thánh Cung ngươi, vì sao Thương Huyền Tông ta không được tranh cơ chứ?
sắc mặt của Khương Thái Thần không hề thay đổi nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Sở Thanh lại làm cho người ta cảm giác được sự lăng lệ, ác liệt.
Nhưng mà đối mặt với ánh mắt muốn giết người kia của Khương Thái Thần, sắc mặt của Sở Thanh lại không hề thay đổi, hắn mỉm cười mặt đối mặt với Khương Thái Thần.
Trong ánh mắt của hai người đều có sát ý dâng lên đến, khiến cho nhiệt độ trong trời đất cũng bắt đầu giảm xuống.
Nhìn qua cảnh tượng này, những Thánh Tử khác đều cảm thấy kinh hãi, từ khi tiến vào Huyền Nguyên Động Thiên đến nay, mặc dù Thương Huyền Tông cùng Thánh Cung có chiến đấu mấy trận, nhưng nói thật ra, bất luận là Khương Thái Thần hay là Sở Thanh đều chưa từng chính thức động thủ.
Bọn họ tựa như là đang khắc chế, cố gắng để hai bên đến mức liều mạng. Nhưng hiện tại, ở trong tình huống này, bọn họ muốn khắc chế cũng không thể nào làm được.
Hai vị Siêu cấp Mãnh Nhân xếp thứ nhất và thứ hai trên Thánh Tử Bảng chung quy lại là muốn chiến đấu một trận.
Khương Thái Thần chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống, thản nhiên nói:
- Sở Thanh, nếu ngươi đã cố ý muốn gây sự với Thánh Cung ta, vậy thì ta cũng sẽ không nương tay nữa. Nếu như làm cho tất cả Thánh Tử của Thương Huyền Tông các ngươi bị chôn cất ở Huyền Nguyên Động Thiên này thì không trách được ta rồi.
Khương Thái Thần vừa dứt lời, tất cả Thánh Tử có mặt ở đây đều cảm thấy trong lòng phát lạnh. Bọn họ cũng không ngờ Khương Thái Thần này lại dám nói nhưng lời hing ác như thế, hiển nhiên là sát ý của hắn đối với Thương Huyền Tông đã đậm đặc đến mức cực hạn.
Sở Thanh híp mắt lại. Vào lúc này, trên khuôn mặt tuấn lãng, xưa nay bất cần đời cũng có hàn ý lạnh như băng hiện ra.
- Vậy thì ta đây ngược lại là muốn nhìn xem, Khương Thái Thần ngươi có năng lực này hay không rồi.
Sở Thanh chậm rãi nói.
Khương Thái Thần gật nhẹ đầu, sau đó ánh mắt giống như là chim ưng lại nhìn về phía những phương hướng khác, nói:
- Còn có người nào muốn tới chỉ giáo Thánh Cung ta hay không?
Lúc này đây, ngược lại là không có người nào nói tiếp, bởi vì đã có Thương Huyền Tông tỏ thái độ, như vậy tiếp đó bọn họ hoàn toàn có thể đứng ngoài quan sát thế cục, nhìn xem hai bên Long Hổ tranh đấu, đến tột cùng là ai mới có thể cười đến cuối cùng. Đến lúc đó, bọn họ lại có thể căn cứ vào thế cục để phán đoán làm việc như thế nào.
Thấy thế, Khương Thái Thần cũng không có nói cái gì nữa, sắc mặt hờ hững bay về chỗ đội ngũ của Thánh Cung để làm chuẩn bị.
Cùng lúc đó, bốn đại tông môn đỉnh cấp khác cũng đưa ra lựa chọn của riêng mình, dù sao hiện tại tựa hồ làchỉ có ba bức tường ngọc cuối cùng mới có thể thai nghén ra được Dị Bảo Trúc Thần tám màu, cho nên bọn họ tự nhiên muốn tranh đoạt một trong ba bức tường này.
Bách Hoa Tiên Cung cùng Thiên Quỷ Phủ nhanh chóng lựa chọn tranh đoạt bức tường ngọc ở vị trí thứ hai, bình thường hai phe này đã coi như là có ân oán, hôm nay chiến đấu với nhau, sát ý cũng cực kỳ đậm đặc.
Vấn Kiếm Tông cùng Bắc Minh Trấn Long Điện xưa nay đều lựa chọn trung lập, hôm nay vì tranh đoạt bức tường ngọc có thể thai nghén Dị Bảo Trúc Thần tám màu ở vị trí thứ ba, bọn họ cũng chỉ có thể chiến một trận, xem xem ai mới là người hơn.
Sáu đại tông môn đỉnh cấp tạm thời lựa chọn ba bức tường ngọc cuối cùng , vì vậy để trống bốn bức tường ngọc khác, chúng đã trở thành mục tiêu của rất nhiều tông phái, thế lực khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ trời đất tựa như là tràn ngập bởi mùi thuốc súng, sát khí lặng yên tràn ngập.
Một nén nhang sau.
Khương Thái Thần dẫn đội ngũ gồm Thánh Tử của Thánh Cung bay vút lên không trung, mục tiêu là bức tường ngọc ở vị trí cao nhất kia.
- Thánh Tử của Thương Huyền Tông đi theo ta! Chúng ta hãy để Thánh Cung biết được Thương Huyền Tông ta mạnh mẽ thế nào!
Sở Thanh thấy thế, cũng hít sâu một hơi. Vào lúc này, bộ dáng lười nhác đột nhiên biến đổi, trong đôi mắt lần đầu xuất hiện chiến ý, hắn trầm thấp quát.
Bá!
Thân hình của hắn dẫn đầu phóng lên trời.
Ở phía sau, Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền lập tức đi theo.
Chu Nguyên cùng Yêu Yêu liếc nhìn nhau và cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Ở phía đằng sau kia, Cố Hồng Y bao gồm rất nhiều đệ tử của Thương Huyền Tông cũng hét to:
- Chúng ta chúc chư vị Thánh Tử thắng trận đầu!
Bọn họ biết được, tính từ lúc tiến vào Huyền Nguyên Động Thiên đến nay, vào lúc này, trận tranh đấu thảm thiết nhất cũng hung hiểm nhất đã triệt để kéo mở màn.