Đội ngũ Thánh Tử của Thương Huyền Tông do Sở Thanh cầm đầu, chân đạp đám mây bằng nguyên khí bay vút lên không trung, ở trong cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, nhanh chóng bay nhanh tới ngọn núi nguy nga, cổ xưa này.
Mục tiêu của bọn họ chính là đỉnh núi cuối cùng, cũng là đỉnh núi cao nhất kia.
Ở trên đỉnh núi kia, bức tường ngọc thần bí tản ra hào quang tám màu rực rỡ, hấp dẫn vô số ánh mắt thèm thuồng mà tham lam.
Mà càng tiếp cận bức tường ngọc có vẻ cổ xưa này, mấy người Sở Thanh, Chu Nguyên lại càng cảm thấy được nguyên khí thêm bàng bạc, mênh mông, tràn ngập ở khắp chung quanhvà theo đó áp lực sinh ra cũng càng ngày càng cao khiến cho tốc độ bay của bọn họ giống như là nhận lấy sự áp chế nào đó, bắt đầu giảm xuống.
- Xem ra là chúng ta không thể bay thẳng lên đến đỉnh núi.
Trong lòng Sở Thanh khẽ nhúc nhích, bàn tay vung lên, thân hình nhanh chóng đáp xuống chỗ giữa sườn núi, ở đây là một rừng cây lớn với rất nhiều cây cao giống như là có thể che trời vậy, mà bọn họ thì đứng ở trên đỉnh của một cây cao.
Sở Thanh đứng ở phía trước nhất. Vào lúc này, khuôn mặt bình thường thì có vẻ bất cần đời của hắn lại hiếm thấy có chút nghiêm nghị, hắn cũng không có tiếp tục dẫn mọi người đi về phía trước, mà là đưa mắt nhìn về phía phía trước.
Bởi vì lúc này, ở trên đường đi thông lên đỉnh núi, từng bóng người có khí thế bất phàm hoặc đứng hoặc ngồi xếp bằng chắn ngang hết cả con đường.
Mà ở ba bóng người đứng trước đúng là Khương Thái Thần, Chiêm Đài Thanh cùng Kim Thiềm Tử.
Bên ngoài bảy ngọn núi, vô số ánh mắt đều tập trung vào tình huống ở chỗ này, bởi vì ai cũng biết rõ rằng trận chiến này chính là kịch liệt nhất, mặc dù là trận chiến của bốn đại tông môn đỉnh cấp khác cũng không có đặc sắc như là ở đây.
Hiện tại, mấy người Khương Thái Thần đã coi một bức tường ngọc cuối cùng kia là vật trong túi của Thánh Cung, mà nhóm Thánh Tử của Thương Huyền Tông do Sở Thanh cầm đầu tất nhiên sẽ không đồng ý chuyện này, cho nên hai bên tất nhiên sẽ phải chiến đấu một trận để phân định quyền sở hữu bức tường ngọc kia.
Hiện tại, ở đây, không có người bên ngoài quấy nhiễu, chỉ sợ sẽ là chiến trường tốt nhất rồi.
- Sở Thanh, hiện tại nếu các ngươi cảm thấy hối hận thì còn kịp, ta cho phép các ngươi rút lui, đi tranh đoạt những bức tường ngọc khác.
Mái tóc bạccủa Khương Thái Thần theo gió tung bay, hắn lạnh nhạt nói.
Sở Thanh cười cười, nói:
- Khương Thái Thần, hiện tại đã nói lời này, không khỏi là khiến cho người khác cảm thấy ngươi không quả quyết đi à nha? Đây cũng không phải là Khương Thái Thần mà ta nhận thức đâu.
Ở giữa ngón tay thon dài của Khương Thái Thần có nguyên khí chảy xuôi, hắn hơi cúi mặt xuống, thản nhiên nói:
- Chỉ là không muốn vô duyên vô cớ lãng phí thời gian mà thôi.
- Nhưng mà thôi, nếu các ngươi đã cố ý muốn tìm chết, ta cũng không nên ngăn trở các ngươi mới đúng. Dù sao, chỗ này cũng đích thật là một nơi chôn cất không tệ.
Hắn chậm rãi duỗi bàn tay ra và nhẹ nhàng vung lên.
- Đưa cho bọn họ một phần lễ lớn thôi.
Khương Thái Thần vừa nói xong, tất cả Thánh Tử của Thánh Cung lập tức nở nụ cười dữ tợn, bọn họ cùng nắm chặt bàn tay, mấy người Chu Nguyên chỉ thấy được từng quyển trục cổ xưa xuất hiện ở trong tay bọn họ.
Xoẹt!
Mấy người Chiêm Đài Thanh nhanh chóng xé mở quyển trục, lập tức từ trong quyển trục có nguyên khí vô cùng cuồng bạo bộc phát ra, tạo ra những tiếng sấm rền vang trời.
Từ trong những quyển trục kia, mấy cột sáng bắn ra, đan vào ở phía trên bầu trời. Trong lúc mơ hồ, chúng tựa hồ là tạo thành một đồ án cổ xưa, che khuất bầu trời.
Một chấn động làm cho lòng người kinh hãi không ngừng truyền ra từ trong đồ án này, khiến cho trời đất biến đổi.
Xoạt!
Động tĩnh bên này lập tức bị mọi người xung quanh phát hiện, lúc này vô số tiếng bàn luận xôn xao vang lên.
- Đó là cái gì? Chấn động nguyên khí thật là khủng khiếp!
- Là Nguyên bảo gì sao?
- Thánh Cung quả nhiên không dễ chọc, lại vẫn cất giấu thủ đoạn manh mẽ như vậy!
- ...
Ở trong đội ngũ của Bách Hoa Tiên Cung, Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La liếc nhìn nhau, lúc này cả hai đều tỏ ra lo lắng, hiển nhiên là cũng đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của Thánh Cung kia.
Ở bên trong ngọn núi cao nhất, Sở Thanh cũng ngẩng đầu nhìn qua đồ án cổ xưa kia. Giống như là đã nhận ra cái gì, con ngươi có chút co rụt lại rồi hắn chậm rãi nói:
- Đây là ... Tru Linh đồ?
Sở Thanh vừa dứt lời, sắc mặt của Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền ở bên cạnh cũng nhanh chóng biến đổi.
- Tru Linh đồ ư? Làm sao có thể như thế được?
Nghe đồn trong Thánh Cung, có một Nguyên bảo Thánh cấp tên là Tru Linh đồ, có uy năng khó lường, đủ để hủy thiên diệt địa. Ngoài ra, bọn họ còn nghe nói năm đó cung chủ của Thánh Cung còn dựa vào bảo vật này để chiến đấu cùng Thương Huyền lão tổ.
Chí bảo như thế cơ hồ có thể là bảo vật trấn tông, làm sao có thể sẽ xuất hiện ở trong tay của mấy Thánh Tử được? Hơn nữa bằng thực lực của bọn họ thì cũng không có khả năng thúc dục Tru Linh đồ.
- Nhãn lực cũng không phải kém. Đây thật sự không phải là Tru Linh đồ. Chẳng qua là một món hàng nhái do cung chủ lão nhân gia ông ta tự mình luyện chế mà thôi, hơn nữa còn là hàng chỉ có thể dùng một lần.
Khương Thái Thần cười nhạt nói.
Mặc dù Khương Thái Thần đã thừa nhận nhưng trong lòng mấy người Lý Khanh Thiền vẫn như cũ là trầm xuống. Tru Linh đồ chính là Nguyên bảo Thánh cấp hàng thật giá thật, cho dù hiện tại trong tay mấy người Khương Thái Thần chỉ là một món hàng nhái nhưng uy năng vẫn như trước không thể khinh thường.
- Nhưng mà muốn dùng để tiêu diệt các ngươi, có lẽ không tính là chuyện quá khó khăn.
Đột nhiên, ngữ khí của Khương Thái Thần thay đổi.
Hắn vung bàn tay lên ra hiệu cho mấy người Chiêm Đài Thanh:
- Động thủ.
Ầm ầm!
Khương Thái Thần vừa dứt lời, mấy người Sở Thanh chỉ thấy được đồ án cổ xưa trên bầu trời chợt phát ra tiếng sấm rền vang trời, nguyên khí trong trời đất gào thét lao đến và bị đồ án cổ xưa kia hấp thu vào trong.
Xuy xuy!
Một lát sau, chính giữa đồ án chậm rãi vỡ ra, giống như là tạo thành một cái miệng dữ tợn, khổng lồ, vô số quả cầu ánh sáng to cỡ đầu người chui ra từ trong đó.
Ở bên trong những quả cầu ánh sáng kia có một lượng lớn thiên địa nguyên khí được áp súc, ngưng tụ, mỗi một quả đều tản ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Oanh!
Sau một phút, vô số quả cầu ánh sáng bằng nguyên khí kia ùn ùn đánh xuống, hào quang sáng chói che lấp bầu trời, mỗi một quả cầu ánh sáng kia khi nổ tung đều có uy lực không kém hơn đòn công kích toàn lực của một vị Thánh Tử, mà bây giờ vô số quả cầu đánh xuống với quy mô khổng lồ như thế, cho dù thiên kiêu như là Sở Thanh đều khó có thể ngạnh kháng.
Ở bên ngoài bảy đỉnh núi, nhìn qua cảnh tượng này, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh hãi gần chết. Hiển nhiên là bọn họ cũng không nghĩ tới đòn sát thủ của Thánh Cung lại mạnh mẽ đến mức như thế.
Chịu đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, coi như là những Thánh Tử của Thương Huyền Tông kia có thể chống cự được thì tất nhiên cũng sẽ tử thương thảm trọng.
Thánh Cung quả thật là không thể dễ dàng mạo phạm.
Ở phía dưới, sắc mặt của mấy người Lý Khanh Thiền, Khổng Thánh cũng nhanh chóng biến đổi, nghĩ đến bọn họ cũng đã phát giác được sự đáng sợ trong đòn tấn công này của Thánh Cung.
Nhưng mà, khi bọn họ sắp sửa ra tay thì Sở Thanh bỗng nhiên bay lên. Nhìn qua những quả cầu ánh sáng đang ùn ùn đánh xuống kia, hắn thản nhiên nói:
- Khương Thái Thần, chỉ là một món hàng nhái mà cũng muốn tiêu diệt cả đội Thánh Tử của Thương Huyền Tông ta hay sao? Ngươi cũng quá coi thường nội tình của Thương Huyền Tông ta rồi.
Hai bàn tay của hắn khép lại, sau đó chậm rãi kéo ra, chỉ thấy được ở giữa hai lòng bàn tay của hắn có hào quang hội tụ, ở bên trong hào quang là một cái ô màu xanh da trời tinh xảo, xinh xắn.
Trên mặt ô có khắc những phù văn cổ xưa. Khi cái ô này vừa xuất hiện thì nó đã lập tức hấp thu thiên địa nguyên khí.
Hưu!
Cái ô nhỏ màu xanh da trời lao ra, đón gió mà tăng vọt, hóa thành một cái ô khổng lồ, tán ô che phủ cả ngàn trượng, nó lơ lửng ở trên đỉnh đầu đội ngũ Thánh Tử của Thương Huyền Tông.
Rầm rầm!
Vô số quả cầu ánh sáng rơi xuống, đánh lên phía trên cái ô nhỏ màu xanh da trời này nhưng tán ô chỉ hơi chấn động là đã có thể đánh bật những quả cầu ánh sáng kia ngược trở về.
Vô số quả cầu ánh sáng bắn ngược lại, va chạm cùng những quả cầu đang rơi xuống từ trên bầu trời, sóng xung kích cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Khi nhìn thấy cái ô khổng lồ màu xanh này, mấy người Lý Khanh Thiền kinh ngạc hô lên:
- Đây là ... Thiên La Tán của Chưởng môn?
Thanh Dương chưởng môn có một món Nguyên bảo tên là Thiên La Tán, mặc dù đó thực sự không phải là Nguyên bảo Thánh cấp, nhưng mà cũng đạt đến Thiên cấp Thượng phẩm, là một món Nguyên bảo vô cùng quý báu, không nghĩ tới hiện tại bảo vật này vậy mà xuất hiện ở trong tay Sở Thanh.
Hiển nhiên đây là Thanh Dương chưởng môn âm thầm giao cho Sở Thanh để phòng ngừa một ít thủ đoạn của Thánh Cung.
Nhìn qua cái ô khổng lồ màu xanh da trời đang che ở trên đỉnh cây to kia, Khương Thái Thần khẽ nhíu mày, Sở Thanh này quả nhiên cũng có thủ đoạn, không ngờ dù đã sử dụng Tru Linh đồ, bọn họ cũng không dễ dàng diệt sát mấy người này.
- Ha ha ha. Thật là thú vị. Không ngờ Thanh Dương chưởng môn này lại dám giao Thiên La Tán cho Sở Thanh, xem ra người này cũng rất hiểu và phòng bị Thánh Cung ta đấy.
Ở một bên, Kim Thiềm Tử cười nhạt nói.
Lúc này, đôi môi đỏ mọng của Chiêm Đài Thanh hé mở:
- Đám người này có Thiên La Tán bảo hộ, Tru Linh đồ của chúng ta sợ là không tiêu diệt bọn họ được rồi.
Khương Thái Thần cười nhạt, nói:
- Không sao! Ngay từ đầu, ta cũng không nghĩ đến chuyên có thể tiêu diệt bọn họ dễ dàng như thế rồi. Cho nên mục đích cuối cùng của Tru Linh đồ thực sự không phải là giết chết đám người này, mà là vây khốn bọn họ.
Hai tay của hắn đột nhiên khép lại rồi nhanh chóng kết ấn.
Hưu!
Trên bầu trời, bộ đồ án khổng lồ kia bỗng nhiên chấn động rồi có sương mù đậm đặc phun trào ra, trong sương mù giống như là có thêm tiếng rít khiến cho thần hồn chấn động, không có cách nào để phân biệt phương hướng.
- Mê Thần Yên này có thể làm cho cảm giác của thần hồn bị hỗn loạn, những người bị nó vây khốn sẽ giống như là tử tù bị nhốt trong ngục, không thể thoát đi.
Sau đó, Khương Thái Thần thả tay áo xuống, nhàn nhạt nhìn thoáng qua những Thánh Tử của Thương Huyền Tông đang bị nhốt ở trong Mê Thần Yên rồi thản nhiên nói:
- Những Thánh Tử còn lại của Thánh Cung tiếp tục thúc dục Tru Linh đồ, không ngừng vây khốn Thương Huyền Tông.
Sau đó, hắn đưa mắt về phía Chiêm Đài Thanh và Kim Thiềm Tử.
- Ba người chúng ta thừa dịp này đi thẳng lên đỉnh núi, trước tiên hãy thu lấy cơ duyên trong bức tường ngọc kia đã, sau đó lại về dốc sức chơi với đám người này một hồi.
Vừa dứt lời, mũi chân của hắn khẽ điểm nhẹ xuống đất một cái rồi bóng người lao nhanh lên trên đỉnh núi.
Chiêm Đài Thanh cùng Kim Thiềm Tử gật gật đầu, nhìn về phía chỗ những Thánh Tử của Thương Huyền Tông bị sương khói bao phủ kia, trên mặt nở nụ cười khinh miệt. Thương Huyền Tông lại vẫn mưu toan khiêu chiến với Thánh Cung bọn họ hay sao? Thật đúng là si tâm vọng tưởng.
Thật không biết đợi đến khi bọn họ chiếm được cơ duyên trong bức tường ngọc này, sắc mặt của mấy người Sở Thanh sẽ khó coi như thế nào nhỉ?
Nghĩ đến điều này, hai người đều cất tiếng cười vang, sau đó bóng người lướt đi, nhanh chóng đuổi theo Khương Thái Thần, bay lên trên đỉnh núi.