Trong ánh mắt sợ hãi, thán phục của mọi người, Sở Thanh đứng ở trên đỉnh của một cây cổ thụ, mái tóc dài màu đen nhẹ nhàng đong đưa, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo như dao.
Lúc này, khí thế của Sở Thanh đã hoàn toàn biến đổi, khác hẳn với dáng vẻ lười biếng cùng bất cần đời khi trước, đôi mắt lăng lệ, sắc bén như một thanh kiếm.
- Sở Thanh, hình thái này của ngươi thật sự là quá thú vị. Đã bao lâu rồi ta chưa được nhìn thấy nó nhỉ? À, đúng rồi, chính là từ trận chiến tranh đoạt vị trí trên Thánh Tử Bảng.
Khương Thái Thần chậm rãi nói.
Sở Thanh há miệng, cười nói:
- Khương Thái Thần, lần trước đó, ngươi may mắn chiến thắng ta một chiêu nhưng lúc này đây, không thể nói trước sẽ lại có vận khí như vậy đâu.
- Vậy sao?
Khương Thái Thần từ chối cho ý kiến.
Nhưng mà hắn cũng minh bạch. Nếu như nói trong toàn bộ thế hệ trẻ của Thương Huyền Thiên này, người có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn thì cũng chỉ có duy nhất Sở Thanh mà thôi. Tuy rằng số lượng tinh thể nguyên khí của người sau hơi ít hơn hắn một chút, nhưng đến cấp độ này của bọn họ, chút chênh lệch này đã không đại biểu được cái gì rồi.
Hôm nay, trận đọ sức này, ngay cả hắn cũng sẽ không dễ dàng khinh thường.
Khương Thái Thần hít sâu một hơi, hai bàn tay nhẹ nhàng xoay tròn, nguyên khí màu xám trắng lập tức cuồn cuộn vọt tới, sau một khắc, lòng bàn tay của hắn đột nhiên chấn động, chỉ thấy được nguyên khí màu xám trắng hùng hồn kia nhanh chóng hóa thành vô số viên bi màu xám trắng, lóe ra hào quang âm hàn.
- Minh phấn!
Khương Thái Thần quát khẽ một câu rồi vung tay áo lên, chỉ thấy được vô số viên bi màu xám trắng gào thét lao ra, ùn ùn đánh tới Sở Thanh.
Những viên bi màu xám trắng kia có được năng lực ăn mòn rất mạnh, một khi rơi vào người thì có thể trực tiếp hòa tan máu thịt, hơn nữa sự ăn mòn còn kéo dài, liên miên không dứt, người bình thường căn bản khó có thể chống đỡ.
Nhìn qua vô số viên bi màu xám trắng đang gào thét lao đến kia, Sở Thanh khẽ nhíu mày. Sau một khắc, mái tóc dài màu đen giống như là áo choàng ở phía sau hắn tung bay, rồi sau đó vô số sợi tóc mảnh giống như là lông trâu mãnh liệt bắn thẳng đến chỗ những viên bi màu xám trắng kia.
Xuy xuy!
Trên bầu trời, vô số sợi tóc va chạm cùng những viên bi màu xám trắng kia bộc phát ra tiếng nổ mạnh, trầm thấp.
Oanh!
Nhưng mà hai người cũng thừa hiểu đòn tấn công lần này nhìn có vẻ ác liệt, nhưng chỉ là thăm dò mà thôi. Chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt của hai người lập tức trở nên lăng lệ ác liệt. Sở Thanh đạp mạnh chân một cái, cây cổ thụ ở dưới chân hắn trực tiếp bị vỡ nát. Cùng lúc đó, Khương Thái Thần cũng lao ra, nguyên khí trời sao ở phía sau sáng rực lên.
Cuối cùng, ở trong ánh mắt rung động của mọi người, thân hình của Sở Thanh Và Khương Thái Thần hung hăng đụng vào nhau ở trên bầu trời.
Oanh!
Lập tức, ở giữa không trung có sóng trùng kích vô cùng cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
...
Khi cảm nhận được sóng xung kích mạnh mẽ này, dù đang nhanh chóng chạy về phía trước, Chu Nguyên cũng không nhịn được mà quay đầu, dùng thần hồn tra xét tình huống ở chỗ sườn núi và hắn nhanh chóng nhận ra số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Khương Thái Thần cùng Sở Thanh đều vượt ra khỏi dự liệu của mình.
- Đây chính là thực lực của người đứng đầu cùng thứ hai trên Thánh Tử Bảng hay sao? Quả nhiên là cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, sắc mặt của Chu Nguyên hơi có vẻ ngưng trọng. Mặc dù là hắn cũng không thể không thừa nhận, nếu như hiện tại hắn chiến đấu với Khương Thái Thần thì chỉ sợ căn bản khó có thể giành chiến thắng.
Nhưng mà hắn tin tưởng, một khi hắn đột phá đến Thái Sơ cảnh cửu trọng thiên thì coi như là Khương Thái Thần, hắn cũng sẽ không còn có chút kiêng kị nào.
Chu Nguyên rất nhanh đã thu liễm tâm thần, bởi vì hắn hiểu được, lúc này, đối thủ của hắn thực sự không phải là Khương Thái Thần.
Ở phía trước kia, hai bóng người đang nhanh chóng lướt đi.
- Khương Thái Thần cùng Sở Thanh đã chiến đấu.
Ánh sáng màu đỏ tươi lóe lên trong đôi mắt dễ thương của Chiêm Đài Thanh, sau đó nàng quay đầu nhìn về hướng hai bóng người đang đuổi theo bọn họ ở phía sau, nói:
- Hai con chuột này vẫn một mực bám theo chúng ta. Nếu như không giải quyết thì sợ là khó có thể an tâm lấy đi cơ duyên trong bức tường ngọc kia.
Kim Thiềm Tử cũng cười nhạt một tiếng và thản nhiên nói:
- Vậy thì giải quyết hết thôi.
- Cô tuyển ai?
Nói xong, hắn nhìn về phía Chiêm Đài Thanh.
Chiêm Đài Thanh liếm liếm đôi môi hồng nhuận, phơn phớt của mình, cười mỉm mà nói:
- Trước kia, ta có nghe Lý Khanh Thiền nói, Chu Tiểu Yêu kia tựa hồ có chút năng lực. Ta đây ngược lại là rất muốn thử xem đến tột cùng là ta chà đạp nàng đâu rồi, hay là nàng chà đạp ta đây? Hì hì.
Kim Thiềm Tử bĩu môi, nói:
- Lưu kẻ yếu như tên Chu Nguyên kia cho ta, vậy cũng quá không có ý nghĩa rồi.
- Hì hì, ai bảo ngươi xếp hạng dưới ta làm chi? Đương nhiên chỉ có thể lấy phần kém hơn rồi.
Kim Thiềm Tử bất đắc dĩ thở dài một hơi, chỉ là ở bên trong ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên đã có chút thần sắc tàn nhẫn, nói:
- Nếu như đã không có lựa chọn, vậy thì ta cũng chỉ có thể xử lý hắn rồi. Được rồi, đợi đến khi ta bắt giữ hắn, trước cứ chém hai tay, hai chân của hắn đã.
Ngữ khí của hắn khá tùy ý, hiển nhiên đã coi việc đánh bại Chu Nguyên dễ như trở bàn tay rồi.
- Nhất định phải giữ lại mạng của hắn để cho ta chơi đùa. Lúc trước, ta đã từng nói qua với Lý Khanh Thiền rằng rút toàn bộ máu tươi trong cơ thể của tiểu tử kia ra đấy.
Chiêm Đài Thanh cười đùa nói.
Kim Thiềm Tử tùy ý gật đầu.
Chiêm Đài Thanh thấy thế, cười khẽ một tiếng, sau đó thân hình đã đáp xuống phía trên một tảng đá lớn, chỉ thấy được cái miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận, phơn phớt của nàng khẽ nhếch lên, một vệt sáng màu máu được nàng phun ra ngoài.
Xùy!
Phía trên vệt sáng màu máu có huyết khí đậm đặc quấn quanh, mà ở trong đó, đúng là một cái kim châm màu máu dài khoảng một tấc do máu tươi ngưng luyện mà thành.
Bên ngoài cây kim châm màu máu có Huyết Độc quấn quanh, một khi bị đâm trúng, toàn thân máu tươi trong cơ thể sẽ nhanh chóng bị ô nhiễm, sống không bằng chết.
Kim châm màu máu này bắn thẳng về phía Yêu Yêu.
Khi kim châm màu máu mãnh liệt bắn đến, Yêu Yêu tự nhiên cũng có phát giác nhưng thần sắc bên trên dung nhan tuyệt mỹ kia không có gì thay đổi, ở chỗ mi tâm trơn bóng có thần hồn sáng lập loè, sau một khắc, thần hồn vô hình mãnh liệt bắn ra, cũng biến thành một cây châm dài bằng thần hồn.
Đinh!
Hai cây châm dài va chạm ở giữa hư không, phát ra tiếng vang thanh thúy, sau đó cả hai đều nổ tung.
- Vị sư muội của Thương Huyền Tông kia, cần muốn đi chơi với tỷ tỷ một chút hay không?
Chiêm Đài Thanh dịu dàng cười nói.
Đôi mắt sáng của Yêu Yêu liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói với Chu Nguyên:
- Nàng này cứ giao cho ta đối phó đi.
Chẳng biết tại sao, Chu Nguyên tựa hồ là nghe được sát ý từ trong lời nói của Yêu Yêu.
Chu Nguyên gật gật đầu, nói:
- Vậy thì ta sẽ đuổi theo Kim Thiềm Tử kia.
Lúc trước, ba người bọn họ đã sớm phân phối đối thủ của nhau rồi.
Yêu Yêu gật nhẹ đầu, thần hồn nâng thân thể mềm mại lên, từ từ bay về phía Chiêm Đài Thanh đang đứng kia, mà Chu Nguyên nhanh chóng gia tăng tốc độ lao về phía trước, đuổi theo Kim Thiềm Tử.
Chiêm Đài Thanh nhìn qua Yêu Yêu, mở trừng hai mắt, nói:
- Cô nương, ngươi thật sự là quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức ta cũng không đành lòng tổn thương rồi.
Vốn dĩ Chiêm Đài Thanh cũng cực kỳ tự tin với dung nhan khí chất của mình rồi, cho dù là so sánh với Lý Khanh Thiền, nàng cũng cảm thấy mình không kém cỏi gì. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Yêu Yêu, nàng ngược lại là cảm giác được bản thân bị áp chế rồi.
Nhưng mà, như thế càng làm cho dục vọng hủy diệt ở trong lòng Chiêm Đài Thanh tăng thêm rồi, nàng muốn thử xem nếu như khi nàng rút hết máu tươi trong cơ thể người trước mắt thì Yêu Yêu còn có thể bảo trì khuôn mặt hoàn mỹ, xinh đẹp như vậy sao?
Yêu Yêu cũng không để ý gì tới ánh mắt không kiêng nể gì cả của Chiêm Đài Thanh kia, mà chỉ lạnh nhạt nói:
- Ngươi chính là Chiêm Đài Thanh sao?
Chiêm Đài Thanh cười híp mắt nói:
- Đúng vậy! Cô có gì chỉ giáo hay sao?
Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào nàng, cặp môi đỏ mọng hé mở, từ từ nói:
- Ta nghe Lý Khanh Thiền nói, ngươi đã từng tuyên bố muốn rút sạch máu tươi trong cơ thể Chu Nguyên ra để chơi đùa đúng không?
Chiêm Đài Thanh khẽ giật mình, chợt xinh đẹp cười nói:
- Ơ? Nguyên lai tiểu tử kia là tiểu tình lang của ngươi à?
Nàng liếm liếm đôi môi hồng nhuận, phơn phớt của mình, trong đôi mắt màu đỏ tươi lại lộ ra thần sắc sâm lãnh:
- Nếu như tiểu tử kia rơi vào trong tay của ta thì ta cũng không ngại rút hết máu tươi trong cơ thể của hắn ra để chơi đùa.
Nàng hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Yêu Yêu rồi nhõng nhẽo cười nói:
- Ngươi rất tức giận sao? Hì hì. Đừng quá lo lắng, bởi vì ngươi và hắn sẽ có cùng một kết cục thôi.
Nghe Chiêm Đài Thanh nói vậy, Yêu Yêu không khỏi híp mắt lại, đôi mắt thanh tịnh, không linh lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta, sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu.
- Ta không có hứng thú với việc rút khô máu, nhưng mà ta cảm thấy ... rút thần hồn của ngươi ra chơi có lẽ sẽ rất vui vẻ.
Vừa dứt lời, nàng nâng bàn tay ngọc lên, thần hồn trong mi tâm ngưng tụ.
Ngay sau đó, sắc mặt của Chiêm Đài Thanh có chút biến đổi khi nhìn thấy một ngọn Hồn Viêm vô hình từ từ bay xuống, rơi vào trên bàn tay ngọc thon dài của Yêu Yêu.
Ông!
Ngay sau đó, Yêu Yêu nhẹ nhàng búng ngón tay ngọc.
Bá!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Hồn Viêm vô hình mãnh liệt bắn ra.
Nhưng ẩn chứa trong sự vô hình là sát khí đậm đặc.