Oanh!
Hai luồng nguyên khí màu vàng sẫm cùng màu xám trắng kia hung hãn va chạm, sóng xung kích khuếch tán ra bốn phía xung quanh, vô số cây cối trong rừng rậm ở phụ cận bị nhổ bật gốc.
Ở chỗ hai nguyên khí va chạm đúng là bóng người Sở Thanh cùng Khương Thái Thần.
Lúc này, khí thế của hai người tỏa ra đều kỉnh khủng đến mức đáng sợ, nguyên khí cuồn cuộn, uy áp tràn ngập, lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ.
Trận chiến ở đây có thanh thế còn lớn chỗ chiến trường của Chu Nguyên và Kim Thiềm Tử một bậc.
- Minh Thánh Chưởng!
Khương Thái Thần phóng lên trời, sau đó đánh một chưởng xuống phía dưới, chỉ thấy được nguyên khí màu xám trắng nhanh chóng hóa thành một bàn tay lớn tỏa ra khí lạnh kinh người, hung hăng đánh xuống Sở Thanh ở phía dưới.
Mà mặc dù bàn tay này còn chưa đánh xuống hẳn nhưng mặt đất phía dưới đã bắt đầu sụp đổ.
Sở Thanh ngẩng đầu, nhìn qua đòn tấn công này của Khương Thái Thần, ở bên trong hai con ngươi kia chỉ có chiến ý chứ không có sợ hãi. Sau đó, bàn chân đạp mạnh xuống đất một cái, mái tóc dài ở sau lưng tung bay và những sợi tóc tựa như là những cây châm dài mãnh liệt bắn ra.
- Hoang Thần Thứ!
Ông!
Ở trên mỗi một sợi tóc đều có nguyên khí màu vàng sẫm quấn quanh, từ xa nhìn lại, chúng tựa như là những cây châm dài màu vàng đen xé rách không khí, vọt thẳng lên trời, bắn thẳng đến chỗ bàn tay lớn kia.
Oanh!
Sóng xung kích cuồng bạo lại một lần nữa bộc phát ra.
Thân hình của hai người đều chấn động, sau đó bị bắn ngược trở ra nhưng cũng nhanh chóng ổn định lại.
Mái tóc trắng của Khương Thái Thần sớm đã ngừng tung bay, lúc trước hai người chiến đấu trên trăm hiệp, nhưng như cũ là không thể phân rõ ràng thắng bại, Hiển nhiên là, thực lực của Sở Thanh cũng không thể khinh thường.
- Sở Thanh, xem ra trong mấy năm nay Hoang Cổ chi khí của ngươi đã tiến bộ không ít đó.
Khương Thái Thần hờ hững nói.
- Chẳng phải là Minh Thánh Cốt khí của ngươi cũng vậy sao?
Sở Thanh cười cười, chỉ là trong mắt cũng không có sự vui vẻ mà chỉ có sự lăng lệ, ác liệt.
Khương Thái Thần ngẩng đầu, nhìn về phía bức tường ngọc ở chỗ cao nhất của đỉnh núi rồi thản nhiên nói:
- Nhưng mà đáng tiếc, Chu Nguyên kia căn bản cũng không phải là đối thủ của Kim Thiềm Tử, xem ra không bao lâu nữa, Kim Thiềm Tử có thể giết chết hắn.
Mặc dù lời nói của Khương Thái Thần có vẻ như khá tùy ý, nhưng tâm tư lại vô cùng ác độc, rõ ràng ý đồ của hắn là dùng kết quả của trận chiến giữa Chu Nguyên và Kim Thiềm Tử để làm dao động tâm cảnh của Sở Thanh, dù sao đến cấp độ của bọn họ chỉ cần có chút xao động thì sẽ lập tức bị đối thủ bắt lấy sơ hở.
Sở Thanh giương mắt lên nhìn về phía đỉnh núi sau đó nhanh chóng thu hồi, khuôn mặt tuấn lãng vẫn bình tĩnh như hồ nước sâu rồi hắn thản nhiên nói:
- Khương Thái Thần, ngươi có vẻ vẫn không biết gì về vị Chu Nguyên sư đệ này của ta rồi. Từ khi hắn tiến vào Thương Huyền Tông đến nay, hắn đã chiến đấu vô số trận mà lần nào cũng phải đối mặt với đối thủ có vẻ cường đại hơn hắn rất nhiều? Nhưng kết quả là hắn vẫn lập được kỳ tích. Cho nên lần này ta vẫn muốn tin tưởng hắn.
- Vậy sao?
Khương Thái Thần ung dung cười cười mà cũng không thèm để ý, có lẽ theo hắn thấy, Chu Nguyên cũng không có đủ tư cách để cho hắn phải cố sức tìm hiểu.
- Hy vọng lúc hắn bị đánh chết thì ngươi còn có thể nói như thế.
...
Không giống trận chiến kinh thiên động địa bên phía Sở Thanh và Khương Thái Thần, sườn núi chỗ Yêu Yêu cùng Chiêm Đài Thanh đại chiến tựa hồ là khá yên tĩnh nhưng mà ẩn sâu phía dưới loại yên tĩnh này lại là sát cơ vô cùng đậm đặc.
Yêu Yêu đứng ở trên một mặt đá, ở chỗ mi tâm trơn bóng có thần hồn sáng lập loè, còn ở cách đó không xa, Chiêm Đài Thanh đứng ở trên một cành cây. Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại có chút vặn vẹo.
Bởi vì lúc trước, nàng bị Hồn Viêm đánh trúng, nếu như không phải nàng điên cuồng thúc dục nguyên khí trong cơ thể để ngăn trở, hóa giải thì lúc này thần hồn của nàng sẽ bị trọng thương rồi. Nhưng mà cho dù làm như thế, Hồn Viêm vẫn như cũ là có một chút ảnh hưởng đến nàng, khiến cho thần hồn của nàng sinh ra cảm giác khó chịu như bị bỏng vậy.
Hơn nữa cảm giác này có nguồn gốc từ thần hồn, người bình thường căn bản khó có thể thừa nhận.
- Nữ nhân chết tiệt!
Chiêm Đài Thanh cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, đôi mắt màu đỏ tươi mang theo lệ khí nồng đậm tập trung nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu, ở quanh người nàng, nguyên khí màu đỏ tươi không ngừng bốc lên.
Mặc dù Yêu Yêu ở trước mắt gần như không có tu vi nguyên khí nhưng thần hồn lại mạnh đến nổi làm cho người ta kinh hãi, khó giải quyết nhất chính là nàng rõ ràng có thể ngưng luyện ra một tia Hồn Viêm, chuyện này làm cho Chiêm Đài Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dù sao bình thường thì chỉ khi thần hồn đã bước vào Hóa Cảnh mới có thể ngưng luyện mà ra Hồn Viêm!
Tuy nói Hồn Viêm mà Yêu Yêu ngưng luyện ra còn chưa tính là nguyên vẹn nhưng dù vậy cũng như cũ là uy hiếp thật lớn đối với những người chưa bước vào Thần Phủ cảnh như nàng.
- Yêu Yêu, thực lực của cô thật là mạnh mẽ, vượt xa sự tưởng tượng của ta. Nhưng mà tiểu tình lang của ngươi thì khác, chỉ sợ hắn rất nhanh sẽ bị Kim Thiềm Tử đánh chết!
Chiêm Đài Thanh cười lạnh một tiếng rồi bỗng nhiên nói.
Tính toán của nàng cũng không khác Khương Thái Thần nhiều lắm.
Nhưng mà ý đồ của nàng hiển nhiên là đã thất bại, thần sắc trên mặt của Yêu Yêu vẫn không có gì thay đổi. Nàng biết được thứ chờ đợi Chu Nguyên khi đối mặt với Kim Thiềm Tử tất nhiên sẽ là một trận chiến ác liệt, nhưng nếu như nói ở nơi này ai có lòng tin với Chu Nguyên nhất thì chỉ sợ không có người nào có thể vượt qua nàng.
Nàng quá hiểu Chu Nguyên ... Cho nên, trong trận chiến đấu bên trên đỉnh núi, đến tột cùng là ai cười đến cuối cùng thì còn còn chưa thể biết được.
- Ta cảm thấy, bây giờ tốt nhất là ngươi nên quan tâm chính bản thân mình đã. Không biết mấy hiệp nữa thì ngươi sẽ bị ta đánh chết đây.
Yêu Yêu thản nhiên nói, trong con ngươi có ánh sáng lạnh ngưng tụ, nàng giơ bàn tay ngọc lên, chỉ thấy được quanh người có vô số tảng đá to bị thần hồn nâng lên.
Bá!
Sau một khắc, dưới tác dụng của thần hồn, những tảng đá to kia bắn mạnh về phía Chiêm Đài Thanh.
Hơn nữa, ở bên trong mấy tảng đá to giống như là có thêm ngọn lửa vô hình lặng yên xẹt qua.
...
Lúc này, ở trên đỉnh núi, cạnh bức tường ngọc cổ xưa.
Kim Thiềm Tử hai tay ôm ngực, hờ hững nhìn qua vách núi sụp đổ kia, cười nhạt nói:
- Thật không ngờ rằng ngươi có thể đồng thời tu luyện thêm cả thân thể và thần hồn đến cảnh giới tiểu thành. Đúng là cũng có tài năng đấy nhưng mà đáng tiếc, không có tác dụng gì.
Theo Kim Thiềm Tử, Chu Nguyên đồng thời tu luyện cả ba loại sức mạnh thật sự là quá buồn cười. Có thời gian cùng tinh lực nhiều như thế, thà cứ chuyên tâm tu luyện một loại sức mạnh, có phải tốt hơn không? Tựa như là Chu Tiểu Yêu kia vậy, thân thể và nguyên khí thì không ra sao nhưng thần hồn lại mạnh mẽ đến mức làm cho người ta sợ hãi, ngay cả hắn cũng đều không muốn đối mặt.
- Tiểu tử, chớ trốn trành cho mất mặt xấu hổ nữa. Một khi trận chiến này bắt đầu thì ngươi đã không còn cơ hội lùi bước nữa.
Kim Thiềm Tử mỉa mai cười nói. Tuy rằng đòn tấn công lúc trước của hắn đã áp chế Chu Nguyên, nhưng thân thể của người sau đã đạt đến cảnh giới tiểu thành, không chết dễ dàng như thế được.
Đương nhiên, nếu như Chu Nguyên không biết chịu thua mà tiếp tục chiến đấu nữa có chết hay không cũng khó mà nói được rồi.
Nghĩ đến đây, trong mắt Kim Thiềm Tử cũng có sát ý hiện ra.
Nhưng mà chờ đợi một lúc lâu, chỗ vách núi sụp đổ kia vẫn yên tĩnh như cũ, chuyện này làm cho Kim Thiềm Tử càng thêm tự tin, hắn lớn tiếng nói:
- Rùa đen rút đầu, là bị ta đánh vỡ mật rồi hay sao?
Oanh!
Kim Thiềm Tử vừa dứt lời thì từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí màu xanh biếc gào thét lao ra, hóa thành một tấm lụa bắn thẳng tới chỗ vách núi sụp đổ kia.
Tảng đá to ở chỗ đó lập tức bị nguyên khí đánh nát vụn.
Đông!
Mà ngay khi tảng đá to vừa bị vỡ nát chợt có một bóng người lao lên, nắm đấm hung hăng đánh ra, va chạm với tấm lụa bằng nguyên khí màu xám trắng kia, lập tức có sóng xung kích xuất hiện, khuếch tán ra bốn phía xung quanh, làm cho những tảng đá to ở phụ cận đều bị vỡ nát.
Bóng người kia cũng khẽ run lên còn tấm lụa bằng nguyên khí màu xám trắng thì bị phá vỡ.
Kim Thiềm Tử híp hai mắt lại, chỉ thấy được lúc này Chu Nguyên đứng ở giữa đám đá vụn, mà ở bên ngoài thân thể của hắn có một quang ảnh thần bí bao trùm, phía sau lưng quanh ảnh này còn có một đôi cánh mở rộng, nguyên khí trong trời đất liên tục không ngừng tiến đến, sau đó bị quang ảnh thần bí kia hấp thu và truyền lại vào trong cơ thể Chu Nguyên.
- A? Nếu như ta không có đoán sai thì đây là Thái Huyền Thánh Linh Thuật một trong bảy môn Nguyên thuật mạnh nhất của Thương Huyền Tông, có đúng không?
Kim Thiềm Tử chậm rãi nói.
- Ha ha ha. Không ngờ ngươi thật đúng là có chút thiên phú đấy, lại có thể tu thành môn Nguyên thuật này.
- Như thế nào mà không nói gì vậy? Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng thi triển môn Nguyên thuật này là có thể đền bù chênh lệch thực lực giữa hai chúng ta hay sao?
Kim Thiềm Tử lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, thương cảm nói:
- Không ngờ ngươi lại là một con người ngây thơ như vậy.
Chu Nguyên đưa tay lên lau vết máu nơi khóe miệng đi, mặt không biểu tình liếc nhìn Kim Thiềm Tử, lãnh đạm nói:
- Kim Thiềm Tử, ngươi cao hứng quá sớm rồi.
Ngay sau đó, hắn ngồi xổm xuống, xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt đất.
Ngay khi bàn tay của Chu Nguyên vừa đặt lên trên mặt đất thì lập tức trong lòng bàn tay của hắn có Thánh Văn thần bí hiện ra đến và mặt đất bắt đầu chấn động.
Địa Thánh Văn!
Đến lúc này, trận chiến đấu này mới thực sự bắt đầu!