Rầm rầm!
Tất cả mọi người đều kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng ở trên đỉnh núi, đầm lầy bằng chất độc kia không ngừng rơi xuống đồng thời điên cuồng co rút lại, sức mạnh khủng bố khiến cho không gian đều xuất hiện mấy vết rách rất nhỏ.
Từ đó có thể thấy được sát chiêu của Kim Thiềm Tử khủng bố như thế nào.
Ở dưới chân núi kia, nhìn thấy cảnh tượng kia, sắc mặt của mấy người Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền cũng nhanh chóng biến đổi, chiêu Thiềm Độc Đại Táng Thuật kia của Kim Thiềm Tử thật là khủng bố, cho dù là bọn họ, một khi đầm lầy kia vây quanh thì cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Xông ra đi, cứu người!
Lý Khanh Thiền cắn răng, quát.
Hiển nhiên là nàng đã cảm thấy không ổn, nếu như Chu Nguyên thật sự bị chiêu này đánh trúng, sợ là dữ nhiều lành ít.
Cùng lúc đó, nàng nhanh chóng hóa thành một vệt sáng và lao ra ngoài.
Rầm rầm!
Nhưng mà nàng vừa mới chuyển động thì từ bên trong Mê Thần Yên liền là có thêm vô số quả cầu ánh sáng cuồng bạo gào thét lao tới, ở trong mỗi một quả cầu ánh sáng đều có ẩn chứa nguyên khí cực kỳ hùng hậu.
Bang bang!
Những quả cầu ánh sáng bằng nguyên khí kia đánh đến, dễ dàng khiến cho Lý Khanh Thiền phaỉ lùi trở về dưới Thiên La Tán.
- Hừ. Muốn cứu viện sao? Đừng có hòng! Các ngươi cứ ở chỗ này mà trơ mắt nhìn tiểu tử kia bị giết chết đi!
Từ bên ngoài Mê Thần Yên, có tiếng cười lạnh của Thánh Tử Thánh Cung truyền đến.
Lúc này, khuôn mặt của Lý Khanh Thiền tái nhợt, bàn tay ngọc nắm chặt lại, nhưng mà cuối cùng nàng vẫn chán nản từ bỏ, đến bây giờ, cho dù là muốn đi giúp cũng không có tác dụng gì nữa rồi.
- Chu Nguyên ...
Hàm răng của nàng cắn chặt lên cặp môi đỏ mọng nhưng rốt cục cũng không làm được gì. Sau đó, nàng ngẩng đầu, nhìn lên trên đỉnh núi.
Thấy thế, mấy người Khổng Thánh, Diệp Ca cũng trầm mặc, bọn họ cũng minh bạch hoàn cảnh lúc này của Chu Nguyên là cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà bọn họ lại có thể làm thế nào? Lúc này, Chu Nguyên chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn.
Chiến đấu để tranh giành cơ duyên vốn là một con đường bồi hồi cùng sinh tử.
...
- Thiềm Độc Đại Táng Thuật!
Trên đỉnh núi, nhìn qua đầm lầy bằng chất độc kia, thần sắc trên mặt Kim Thiềm Tử trở nên dữ tợn, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng, hung tàn, sau một phút, hắn gào to lên.
Oanh!
Đầm lầy bằng chất độc điên cuồng co rút lại, cuối cùng ầm ầm nổ tung.
Ầm ầm!
Trên đỉnh núi, giống như là có thêm một đám mây hình nấm màu xanh biếc dâng lên đến, khí độc có mùi tanh hôi phát ra, mặc dù là ở bên ở bên ngoài bảy đỉnh núi cũng chịu ảnh hướng đến, mấy người không may hít vào một ít, sau đó đều kêu thảm, thân thể hư thối.
Chuyện này thấy vô số người tỏ ra kinh hãi, mọi người vội vàng vận chuyển nguyên khí, ngăn cách không khí.
Sau khi ngăn cách khí độc, mọi người mới nhìn qua đỉnh núi. Khi nhìn thấy dư uy kinh khủng kia, sắc mặt của tất cả đều có chút biến hóa, cho dù là thiên kiêu như Khương Thái Thần, Sở Thanh mà chịu đòn tấn công mạnh mẽ như vậy đều sẽ bị thương.
Mà lúc này, Chu Nguyên ở ngay chính giữa trung tâm của đòn đánh này, sợ là muốn sống cũng khó khăn.
Ở chỗ đội ngũ của Thương Huyền Tông, các đệ tử đều trầm mặc xuống, bầu không khí trầm trọng áp lực.
Tả Khâu Thanh Ngư cùng Lục La liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy sợ hãi, cho dù là các nàng cực kỳ tin tưởng Chu Nguyên thì cũng không dám cam đoan hắn có thể còn sống sót dưới một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy.
Trên đỉnh núi, nhìn thấy đầm lầy độc đã hạ xuống mà Chu Nguyên còn không kịp né tránh, Kim Thiềm Tử kịch liệt thở hổn hển mấy hơi, sau đó nhếch miệng cười cười, điềm nhiên nói:
- Tiểu tạp chủng, ta muốn nhìn xem lúc này đây ngươi còn có thể ngăn cản như thế nào?
- Trực diện chịu đựng một chiêu Thiềm Độc Đại Táng Thuật này của ta, để xem ngươi sống sót kiểu gì? Chết! Quên mất! Ra tay nặng quá rồi! Hi vọng thi thể vẫn còn có thể lưu lại.
Trong khi Kim Thiềm Tử còn đang lẩm bẩm, rốt cục theo thời gian trôi qua, khí độc đậm đặc cũng dần dần tán đi.
Kim Thiềm Tử cùng với mọi người đều nhanh chóng nhìn về phía chỗ Chu Nguyên đang đứng lúc trước, chỉ thấy được mặt đất chỗ đó sớm đã bị khí độc ăn mòn, tạo thành một cái hố to.
Chỉ có điều, ở bên trong cái hố cực lớn kia lại là có thêm một cây cột đá lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững.
Lúc này, con ngươi của Kim Thiềm Tử nhanh chóng co rụt lại, bởi vì hắn nhìn thấy, ở phía trên cột đá có một bóng người thon dài, lẳng lặng đứng.
Bóng người kia mặc một bộ chiến giáp màu bạc, chỗ mi tâm có ký hiệu hình giọt nước, phía trên còn khắc rất nhiều đường vân cổ xưa, trông đặc biệt thần bí.
Lúc này, bên ngoài bộ chiến giáp màu bạc kia có rất nhiều nọc độc màu xanh biếc đang bám vào, nhưng khi ánh sáng màu bạc bắt đầu lưu chuyển, những nọc độc kia cũng nhanh chóng bị hóa giải.
Xoạt!
Trông thấy cảnh tượng này, ở bên ngoài bảy đỉnh núi có tiếng bàn luận xôn xao vang lên.
Rất nhiều người đều tỏ ra khiếp sợ, ai cũng không nghĩ tới, Chu Nguyên vậy mà có thể chịu đựng được Thiềm Độc Đại Táng Thuật mà có vẻ không làm sao cả!
Hơn nữa, bộ chiến giáp màu bạc kia là vật gì vậy? Là một món Nguyên bảo phòng ngự hay sao? Nhưng vì sao lại làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ cổ quái?
Trên đỉnh núi, sắc mặt của Kim Thiềm Tử cũng không khỏi âm trầm xuống, trong mắt tràn đầy sự tức giận, hắn không nghĩ tới ngay cả khi mình đã thi triển sát chiêu như vậy mà vẫn không thể giết chết Chu Nguyên.
Chẳng lẽ thằng này cầm tinh con gián hay sao? Thật sự đánh không chết sao?
Kim Thiềm Tử gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người mặc chiến giáp màu bạc kia, từ sau khi bộ chiến giáp màu bạc này xuất hiện, chấn động nguyên khí của Chu Nguyên tựa như là đã biến mất rồi, cho dù cố gắng nhưng hắn vẫn không cảm ứng được.
Chuyện này làm cho Kim Thiềm Tử cảm thấy bất an.
Bộ chiến giáp màu bạc thần bí kia làm cho hắn có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
- Chu Nguyên, đây chính là át chủ bài cuối cùng của ngươi hay sao? Một bộ xác rùa đen ư?
Kim Thiềm Tử điềm nhiên nói.
Vào lúc này, Chu Nguyên chậm rãi mở hai mắt ra, hắn cũng không để ý gì tới Kim Thiềm Tử, mà là cúi đầu nhìn chăm chú vào bộ chiến giáp màu bạc đang mặc trên người mình.
Bộ chiến giáp màu bạc tự nhiên chính là Ngân Ảnh, át chủ bài cuối cùng mà hắn ẩn tàng.
Đây cũng không phải là áo giáp, mà là một loại chiến khôi đặc biệt.
Hơn nữa, nó còn có thể tiến hóa.
Lúc trước, khi Chu Nguyên vừa mới lấy được nó thì Ngân Ảnh nhiều lắm là có thực lực tương đương với Thái Sơ cảnh sơ kỳ, nhưng hôm nay, sau hơn hai năm uẩn dưỡng, Chu Nguyên có thể cảm giác được, thực lực của Ngân Ảnh đã có thể so sánh với Thái Sơ Cảnh cửu trọng thiên.
Cái này xem như là át chủ bài cuối cùng trong tay Chu Nguyên, mặc dù là ở trong Thương Huyền Tông gặp thấy nhiều khó khăn nhưng hắn vẫn tận lực không sử dụng, để tránh bạo lộ, nhưng mà hiện tại, ở trong loại tình huống này, hiển nhiên là Chu Nguyên cũng không có khả năng lại ẩn tàng nữa.
Kim Thiềm Tử rất cường đại. Theo Chu Nguyên thấy thì ở bên trong mười đại Thánh Tử của Thương Huyền Tông, e rằng chỉ một mình Sở Thanh mới có nắm chắc chiến thắng hắn, mà Khổng Thánh, Lý Khanh Thiền nói không chừng đều phải kém hắn một đường.
Đối mặt với loại đối thủ ở cấp bậc này, nếu như Chu Nguyên còn suy nghĩ đến chuyện giữ lại át chủ bài, vậy thì thật là đang tự tìm đường chết rồi.
Hô.
Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt theo thời gian trôi qua mà dần trở nên lăng lệ, ác liệt như kiếm vậy. Sau đó, hắn nhìn về phía Kim Thiềm Tử, sát ý đậm đặc bộc phát ra.
Nếu như át chủ bài cuối cùng này cũng đã thi triển ra, như vậy trận chiến đấu này cũng nên kết thúc thôi.
Bá!
Bàn chân của hắn đập mạnh xuống đất một cái, thân hình phóng ra và lập tức xuất hiện ở trong giữa không trung, chỉ trong một cái chớp mắt, từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí vô cùng hùng hồn bộc phát ra.
Ở trong trái tim, giọt máu tươi màu vàng chấn động, vô số tơ máu màu vàng chui ra khỏi trái tim, theo mạch máu, chảy khắp cơ thể, liên kết với máu thịt, tăng cừơng sức mạnh cho thân thể.
Vào lúc này, Ngân Ảnh đang bao trùm thân thể của hắn cũng sáng lên, nguyên khí cuồn cuộn chấn động, uy áp khủng bố bộc phát ra.
Quang ảnh Thánh Linh cũng lại một một lần nữa xuất hiện, đôi cánh của Thánh Linh mở rộng ở sau lưng Chu Nguyên.
Lúc này, Chu Nguyên đã thúc dục hầu hết sức mạnh của hắn. Vào lúc này, hư không chỗ hắn đang đứng cũng nhanh chóng chấn động, giống như là có vô số gợn sóng khuếch tán ra xung quanh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều tỏ ra khiếp sợ.
Thậm chí ngay cả Sở Thanh cùng Khương Thái Thần cũng không nhịn được mà liếc nhìn qua đây, thần sắc trên mặt đều tỏ ra ngưng trọng.
Mà thân ở đỉnh núi, vào lúc này, sắc mặt của Kim Thiềm Tử cũng trở nên cực kỳ khó coi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người ở giữa không trung kia. Đối mặt với Chu Nguyên ở trạng thái kỳ lạ này, mặc dù là hắn cũng cảm thấy hơi hoảng sợ.
- Kim Thiềm Tử, trận chiến đấu này nên kết thúc rồi!
Trên bầu trời, thanh âm lạnh lẽo của Chu Nguyên vang vọng khắp nơi.
Oanh!
Chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình của hắn đột nhiên rơi xuống.
Trong khi rơi xuống, thân hình ma sát với không khí tạo nên tiếng rít chói tai, ngay cả không gian cũng giống như là đang vặn vẹo!