Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 750 - Chương 749: Đại Võ Phạt Chu

Chưa xác định
Chương 749: Đại Võ phạt Chu

Thánh Cung.

Phía trước vách núi có mây mù lượn lờ, một bóng người mặc áo bào trắng ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, hắn chỉ là lẳng lặng ngồi xếp bằng nhưng lại tản ra một luồng uy áp mạnh mẽ đến mức không có cách nào để hình dung, cảm giác tựa như là cả trời đất đều bị hắn áp chế.

Hai mắt vốn đang khép hờ của người này cũng theo thời gian trôi qua mà dần mở ra, hai con ngươi của hắn lại có màu bạc, hơi có vẻ hờ hững, vô tình giống như là thần linh.

Người này đúng là Thánh Nguyên cung chủ của Thánh Cung.

- Thật sự là phế vật. Ta tốn hao nhiều tài nguyên như vậy giúp ngươi chế tạo thân thể Huyết Tu La, không nghĩ tới vẫn bị thua.

Ngữ khí của Thánh Nguyên cung chủ khá đạm mạc.

- Chu Nguyên kia nói đúng là không sai, kẻ trộm chung quy lại thì vẫn là kẻ trộm, khó thành châu báu.

Thánh Nguyên cung chủ lắc đầu, nhưng mà trên khuôn mặt của ông ta lúc này ngược lại cũng không có sự tức giận như những gì ông ta đã biểu hiện ra ở trên không trung Ly Thánh Thành lúc trước, trong đôi mắt màu bạc kia ngược lại là tỏ ra khó lường.

- Nhưng mà thua liền thua thôi. Cũng may vốn dĩ là chưa từng trông cậy vào hắn.

Đối với việc thần hồn của Võ Hoàng bị Chu Nguyên tiêu diệt, Thánh Nguyên cung chủ cũng không có nửa điểm để ý. Dù sao Võ Hoàng chẳng qua chỉ là một quân cờ nho nhỏ của ông ta mà thôi, mặc dù bị Chu Nguyên đánh bại nhưng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với kế hoạch của ông ta.

Thánh Nguyên cung chủ vung tay áo lên, có một quả cầu thủy tinh trong veo hiện ra ở trước mặt của ông ta, lúc này bên trong quả cầu thủy tinh là một mảnh Hỗn Độn, khiến cho người ta có cảm giác sâu không lường được, tựa như là Thiên Cơ.

- Thánh Long chi khí trong cơ thể Võ Hoàng đã bị Chu Nguyên đoạt được ...

Ánh mắt của Thánh Nguyên cung chủ dừng lại ở trong quả cầu thủy tinh Hỗn Độn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, Hỗn Độn ẩn ẩn có chút rung động.

- Còn chưa đủ ...

Thánh Nguyên cung chủ mỉm cười, chợt hắn ngẩng đầu, con ngươi màu bạc tựa như là xuyên thủng không gian hư vô, nhìn đến một chỗ.

- Nhưng mà có lẽ cũng nhanh thôi ...

...

Thương Huyền Tông.

Thanh Dương Chưởng môn đứng chắp tay ở bên ngoài đại điện, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía xa xăm.

Ở sau lưng ông, trên dung nhan xinh đẹp của Liên Y Phong chủ hiện ra nụ cười vui mừng, nàng nói:

- Tiểu gia hỏa Chu Nguyên này thật đúng là không chịu thua kém, vậy mà thật sự có thể đánh bại Võ Hoàng kia. Chắc hẳn lúc này, sắc mặt của lão già Thánh Nguyên kia sẽ khó coi lắm đi?

- Thế thì cũng chưa chắc.

Thanh Dương Chưởng môn chậm rãi nói:

- Mặc dù Thánh Nguyên kia biểu hiện có vẻ rất tức giận, nhưng chẳng biết tại sao, ta lại vẫn có cảm giác rằng hắn có dụng ý khác.

Hắn nhíu mày nghĩ nghĩ nhưng cũng không thể nghĩ ra đáp án, chỉ phải khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Mặc dù Chu Nguyên đã chiến thắng Võ Hoàng, nhưng trước mắt hắn cố ý muốn chạy về Đại Chu quyết chiến cùng Võ Vương kia. Trận chiến này sẽ … càng hiểm ác hơn.

Nghe Thanh Dương chưởng môn nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt của Liên Y Phong chủ cũng hơi thu liễm, nàng khẽ thở dài:

- Tiểu gia hỏa này ngược lại là quá bướng bỉnh rồi, nếu như có thể lui một bước thì cũng không cần phải chịu hung hiểm như thế rồi.

Dùng thiên phú của hắn, chỉ cần nhịn qua chuyện này, đợi đến ngày sau đột phá Thần Phủ Cảnh, muốn đánh bại Võ Vương kia cũng dễ như trở bàn tay.

- Nếu như hắn thật sự lựa chọn lui lại, chỉ sợ cũng sẽ không lấy được thành tựu như ngày hôm nay.

Thanh Dương Chưởng môn nói.

- Mặc dù chuyến đi lần này hung hiểm vạn phần, nhưng cũng không phải tất cả đều là tử lộ. Tuy rằng Võ Vương kia là cường giả Thần Phủ Cảnh, nhưng hôm nay Chu Nguyên đã đạt Thái Sơ Cảnh đỉnh phong, hơn nữa hắn đoạt lại được Thánh Long chi khí trong cơ thể Võ Hoàng, nếu như có thể dung hợp hoàn mỹ, củng cố lại căn cơ cho bản thân, hắn chưa hẳn không thể lại tiến thêm một bước trước khi chiến đấu.

Liên Y Phong chủ hơi kinh, nói:

- Tiểu gia hỏa này nguyên lai chính là đánh cái chủ ý này hay sao? Nhưng mà Thần Phủ Cảnh cũng không phải dễ đột phá như vậy. Trong khoảng thời gian này, mấy người Sở Thanh vẫn một mực đang chuẩn bị cho chuyện này, nhưng mà còn chưa dám đột phá.

Thanh Dương Chưởng môn gật gật đầu, cười nói:

- Dưới tình huống bình thường thì đích thật là cần chuẩn bị rất lâu nhưng hôm nay thế cục tạo thành áp lực cường đại, khi thừa nhận áp lực thật lớn này, người có thiên tư và tâm tính trác tuyệt ngược lại là có thể bộc phát ra tiềm lực thật lớn.

- Chu Nguyên đây là dùng thế cục làm áp lực rồi chuyển hóa thành động lực, áp bách tiềm lực của bản thân để đạt tới mục đích đột phá.

- Phần tâm tính cùng quả quyết này quả nhiên là bất phàm.

Trong lời nói của Thanh Dương Chưởng môn tràn đầy ý thưởng thức.

Nguyên khí chi đạo nếu như không có cái tâm xông vào nghịch cảnh để cầu thắng thì quả quyết là không đi xa được.

Nghe Thanh Dưởng chưởng môn nói vậy, trên gương mặt xinh đẹp của Liên Y Phong chủ cũng lộ ra vẻ tán thưởng, nếu như Chu Nguyên thật là có thể chính thức đột phá Thần Phủ Cảnh dưới áp lực này thì như vậy vốn cục diện hung hiểm vạn phần ở trước mắt cũng sẽ nghịch chuyển.

- Hi vọng tiểu gia hỏa này có thể thành công ...

Thanh Dương Chưởng môn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hắn ngẩng đầu, ánh mắt lại nhìn về hướng Thánh Cung, đôi mắt thâm thúy híp lại.

Thánh Nguyên, ngươi tốn công tốn sức như thế thật sự chỉ là vì tìm về một chút mặt mũi hay sao?

Hay là nói ngươi còn có mục đích gì khác không hiện ra được?

Như vậy, mục đích của ngươi đến tột cùng là cái gì đây?

...

Sau khi Chu Nguyên thông qua truyền tống trận rời khỏi Ly Thánh Thành, trở lại Thương Mang đại lục thì trận chiến giữa hắn cùng với Võ Hoàng ở trong Ly Thánh Thành cũng nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Thánh Châu đại lục với một loại tốc độ kinh người.

Sau khi biết được kết quả kia, thế lực khắp nơi đều tỏ ra sợ hãi, thán phục, trong một trận chiến này, biểu hiện của Chu Nguyên có thể nói là vô cùng kinh diễm, chói mắt.

Thiên tài như vậy nếu lại cho hắn thêm một ít thời gian thì trong tương lai nhất định có thể sẽ trở thành trụ cột bên trong Thương Huyền Tông, nhưng mà chuyện làm cho người cảm thấy tiếc hận chính là Chu Nguyên này chưa hẳn còn sẽ có tương lai rồi.

Hiển nhiên là bọn họ cũng đều biết được mục đích thực sự của Chu Nguyên khi chạy tới Thương Mang đại lục.

Nói thật ra, đối với thế lực khắp nơi trên Thánh Châu đại lục thì một vị cường giả Thần Phủ Cảnh như Võ Vương cũng không coi là cái gì. Nhưng đối với Thái Sơ Cảnh như Chu Nguyên thì Thần Phủ Cảnh vẫn như cũ là một tồn tại cao không thể chạm, mặc dù trước mắt hắn đủ để được xưng là tồn tại vô địch trong hàng ngũ Thái Sơ Cảnh.

Nhưng mà dù sao cũng chỉ là Thái Sơ Cảnh.

Trên con đường tu luyện, Thái Sơ Cảnh miễn cưỡng xem như là có chút thành tựu nhưng chỉ có chính thức đặt chân vào Thần Phủ Cảnh mới có thể lãnh hội được sự huyền ảo của nguyên khí.

Chênh lệch ở giữa hai cảnh giới này là phi thường lớn.

Cho dù là tồn tại vô địch trong hàng ngũ Thái Sơ Cảnh như Chu Nguyên mà muốn vượt qua đẳng cấp lớn để chống lại một vị cường giả Thần Phủ Cảnh cũng không phải là chuyện đơn giản gì.

Cho nên, đối với việc Chu Nguyên đi Thương Mang đại lục, đối kháng vị cường giả Thần Phủ Cảnh là Võ Vương kia, tất cả mọi người đều cảm thấy không khôn ngoan.

Nhưng bọn họ cũng minh bạch, trước mắt hai vương triều nho nhỏ là Đại Võ cùng Đại Chu kia giờ đã đại biểu cho Thánh Cung cùng Thương Huyền Tông đánh cờ, cho nên không có bất kỳ người nào dám trợ giúp, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân Chu Nguyên.

Mà thế lực khắp nơi trên Thánh Châu đại lục cũng có chút hiếu kỳ đối với việc Chu Nguyên sẽ phải làm như thế nào mới có thể phá cục diện cửu tử nhất sinh này.

Vì vậy, sau khi Chu Nguyên đi Thương Mang đại lục thì thế lực khắp nơi trên Thánh Châu đại lục bao gồm cả sáu đại tông môn đỉnh cấp đều tập trung chú ý.

Ở bên trong Thương Huyền Thiên mênh mông này, Thương Mang đại lục chỉ là một góc vắng vẻ, mà hôm nay, đại lục nho nhỏ này lại được vô số thế lực mạnh mẽ của Thương Huyền Thiên tập trung chú ý.

Mà lúc này, ở trên Thương Mang đại lục.

Chỗ biên cảnh của Đại Chu cùng Đại Võ lại có khói lửa bốc lên, chiến tranh đã bắt đầu.

Quân đội của Đại Võ xông vào cương vực của Đại Chu với khi thế giống như chẻ tre, công thành chiếm đất, cảnh tượng này cũng giống như năm đó.

Chỉ là năm đó, mưu đồ của Võ Vương là cướp đoạt Thánh Long chi khí của Đại Chu.

Còn lần này, Võ Vương lại định nhổ cỏ trừ tận gốc, triệt để tiêu diệt Đại Chu, giải quyết ân oán kéo dài trong nhiều năm.

Bình Luận (0)
Comment