Nửa tháng trước, sau khi tụ tập quân đội tại biên cảnh, dưới mệnh lệnh của Võ Vương, Đại Võ đã bắt đầu xâm chiếm Đại Chu.
Thế tiến công của Đại Võ Vương Triều vô cùng hung hãn, tuy nói Đại Chu cũng sớm đã có chuẩn bị, nhưng bởi vì thực lực của hai bên cách nhau quá xa cho nên chỉ vừa mới tiếp xúc, quân đội của Đại Chu đã nhanh chóng bị đánh tan tác.
Mà sau khi đã nhận rõ cách biệt về thực lực của hai bên, Chu Kình cũng không lung tung tiêu xài sức mạnh của Đại Chu, mà là lựa chọn rút lui có chiến lược, né tránh mũi nhọn của Đại Võ, cũng hội tụ toàn bộ quân lực về Đoạn Long Thành.
Đoạn Long Thành chính là bình chướng cuối cùng bảo vệ Đại Chu.
Hiển nhiên là Chu Kình định tập trung tất cả sức mạnh, ý đồ mượn nhờ địa thế hiểm yếu của Đoạn Long Thành để có thể triển khai quyết chiến cùng Đại Võ Vương Triều.
Ở bên ngoài Đoạn Long Thành có một con sông lớn cắt ngang qua gọi là Đoạn Long Giang, tục truyền rất nhiều năm trước từng có một con rồng bị một vị đại năng giết chết ở đây, cho nên con sông này mới được lấy tên là Đoạn Long.
Mà hôm nay, Đoạn Long Giang rộng lớn này cũng không chạy thoát được khỏi khói lửa của chiến tranh, tiếng chém giết vang vọng trời đất.
Trên tường thành của Đoạn Long Thành.
Chu Kình mặc áo giáp màu vàng, sắc mặt nặng nề nhìn qua phía đối diện của Đoạn Long Giang, chỉ thấy được ở chỗ đó đại quân của Đại Võ đã tụ tập, đầu người đông nghịt nhìn không thấy cuối cùng, tựa như mây đen che trời.
Ở bên trong đội quân kia có thể thấy được vô số lá cờ có ghi chữ Võ đang tung bay theo gió.
- Quân đội của Đại Võ đã dàn trận sẵn sàng, chỉ sợ rất nhanh sẽ triển khai tiến công.
Ở sau lưng Chu Kình, Vệ Thương Lan mặc áo giáp màu bạc nghiêm nghị nói.
Đứng ở bên cạnh Vệ Thương Lan là Vệ Thanh Thanh. Lúc này, mặc dù nàng cũng đang mặc chiến giáp nhưng như cũ là có thể thấy được đường cong mảnh khảnh, hai chân thẳng tắp.
Chỉ là trên khuôn mặt đẹp của nàng cũng đầy dè chừng và trầm trọng.
Chung quanh còn có không ít tướng lãnh của Đại Chu, nhưng lúc này mỗi người đều bị áp lực tới từ đội quân của Đại Võ làm cho sắc mặt trở nên tái nhợt, dù sao trong nửa tháng này, bọn họ đã thấy được sự hùng mạnh của Đại Võ.
Mặc dù Đại Chu đã cố gắng kinh doanh nhiều năm như vậy nhưng mà vừa so sánh với Đại Võ thì đã thấy được sự chênh lệch không nhỏ.
Chu Kình gật gật đầu, sau đó ông đưa mắt nhìn qua rất nhiều tướng lãnh ở chung quanh rồi trầm giọng nói:
- Những lúc như vậy, chư vị còn có thể lựa chọn chiến đấu vì Đại Chu ta, đúng là phúc phận của Đại Chu ta.
Chung quanh có tướng lãnh nhếch miệng cười nói:
- Vương thượng, chúng ta cũng không phải là những kẻ ham sống sợ chết, bằng không thì năm đó cần gì phải đi theo vương thượng về Đại Chu?
- Võ Vương kia chỉ là kẻ trộm mà thôi, vậy mà còn vọng tưởng bắt chúng ta cúi đầu xưng thần trước hắn hay sao?
- Một tên Bạch nhãn lang mà thôi! Năm đó nếu như không phải là có Đại Chu, Võ gia của hắn há có thể có ngày hôm nay?
- Vương thượng yên tâm, chúng ta sẽ quyết chiến đến giọt máu cuối cùng với Đại Võ kia!
- ….
Lần lượt nhìn qua từng khuôn mặt kiên định quen thuộc ở chung quanh, ở trong hốc mắt của Chu Kình cũng hơi ngân ngấn nước. Trong lúc này, ở đây có rất nhiều lão huynh đệ đã một mực đi theo, bảo vệ, chiến đấu ở bên cạnh người từ lúc Võ Vương soán ngôi.
Vào lúc này, Vệ Thương Lan cũng cười cười, nói:
- Vương thượng, tuy rằng Đại Võ mạnh, nhưng chúng ta lại không sợ sinh tử. Ở trong mắt của chúng ta, tên tiểu nhân bỉ ổi Võ Vương thủy chung vẫn chỉ là kẻ trộm mà thôi.
- Chúng ta nguyện cùng tồn vong với Đại Chu!
Chu Kình quay đầu, lau mắt, chợt hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc ở trong lòng, nói:
- Đại tướng quân, chiến lực cấp cao của Đại Chu ta còn có bao nhiêu?
Nghe được câu hỏi của Chu Kình, sắc mặt của Vệ Thương Lan hơi trầm xuống rồi ông buồn bã nói:
- Đại Chu chúng ta còn có 28 vị cường giả Thái Sơ Cảnh, có mười hai vị đã bị Đại Võ giết chết.
Hơn bốn mươi vị cường giả Thái Sơ Cảnh này là Đại Chu dốc hết toàn lực mời chào trong mấy năm nay, tuy nói một phần lớn trong số đó cũng chỉ là Thái Sơ Cảnh tam trọng thiên trở xuống nhưng vẫn như cũ khiến cho Đại Chu phải hao tốn một cái giá cực kỳ lớn.
- Nhưng mà chúng ta còn có được tám mươi tám bộ chiến khôi Thái Sơ Cảnh, gần nghìn bộ chiến khôi Thiên Quan Cảnh, đây là chiến lực mạnh nhất củachúng ta, lại nói tiếp, cũng là thứ khiến cho Đại Võ kiêng kỵ nhất.
Năm đó ở bên trong Hắc Uyên, Chu Nguyên phát hiện được một chỗ di tích của Chiến Khôi Tông, những năm này Đại Chu toàn lực khai quật và đã tạo thành một đội quân chiến khôi cường hãn.
Mà lúc trước, khi Đại Võ ý đồ tiến công Đoạn Long Thành, bọn họ chính là bị đội quân gồm những chiến khôi này đánh lui.
- Đáng tiếc, Võ Vương kia quá mức cẩn thận, nếu như hắn ỷ vào tu vi Thần Phủ Cảnh, ý đồ một mình xông đến thì chúng ta liền có thể để chiến khôi tự bạo, đánh hắn trọng thương.
Chu Kình thở dài một hơi.
Những chiến khôi mà bọn họ mới khai quật ra này ngoại trừ có thực lực Thái Sơ Cảnh, còn có được năng lực tự bạo, một khi hình thành phản ứng dây chuyền, chắc hẳn có thể tạo thành uy hiếp đối với cường giả Thần Phủ Cảnh.
Vốn dĩ là bọn họ định dùng chiêu này để bẫy Võ Vương, nhưng không biết làm sao Võ Vương kia lại quá mức cẩn thận, mặc dù là cường giả Thần Phủ Cảnh, nhưng vẫn không dễ dàng ra tay.
Mà hôm nay, bí mật về chiến khôi đã lộ ra, chắc hẳn Võ Vương kia cũng sẽ có chuẩn bị tương ứng.
- Lúc này đây, Võ Vương chỉ sợ sẽ đích thân ra tay rồi.
Vệ Thương Lan trầm giọng nói.
Sau khi triệt để xác minh được thủ đoạn của Đại Chu bọn họ, Võ Vương tất nhiên sẽ ra tay, dù sao một vị cường giả Thần Phủ Cảnh tham chiến sẽ có ảnh hưởng thật lớn đối với sĩ khí của hai bên.
Trên tường thành, nghe Vệ Thương Lan nói vậy, sắc mặt của mấy vị tướng lãnh đều trở nên u ám, hiển nhiên là cảm thấy áp lực cực lớn.
Trong chiến tranh giữa các Vương Triều, một vị cường giả Thần Phủ Cảnh mang đến áp lực thật sự là quá lớn.
Một người đủ để diệt một thành.
Chu Kình khép hờ hai mắt, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
- Nếu như Võ Vương kia ra tay, ta sẽ ra tay ngăn cản hắn.
Nghe Chu Kình nói vậy, thần sắc trên mặt Vệ Thương Lan khẽ biến đổi, ông nói:
- Vương thượng, ngài không cần làm như thế. Nếu như tình huống thực đã đến thời điểm xấu nhất, ngài nên ly khai! Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun!
Nghe Vệ Thương Lan nói vậy, Chu Kình cười khoát tay áo, nói:
- Năm đó, ta đã tránh được một lần để rồi phải sống mệt mỏi hơn chục năm. Bây giờ, ta cũng không muốn lại trốn thêm lần nữa.
Trong mắt của ông xẹt qua thần sắc kiên quyết.
Hiển nhiên là ông đã định tử chiến đến cùng.
Cảm giác được sự kiên quyết trong lời nói của Chu Kình, Vệ Thương Lan há to miệng, cuối cùng không khuyên bảo gì thêm, chỉ là trầm thấp nói:
- Chúng ta nguyện theo vương thượng tử chiến đến cùng!
- Chúng ta nguyện theo vương thượng tử chiến đến cùng!
Những tướng lãnh khác cũng nhao nhao lên tiếng.
Chu Kình cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, phân phó bọn họ đi chuẩn bị.
Đợi đến các vị tướng lãnh rời đi, ông mới quay đầu nhìn về phía đại quân đông nghịt ở bên bờ đối diện của Đoạn Long Giang, nắm đấm nắm chặt.
Sau lưng chợt có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Chu Kình quay đầu nhìn lại rồi kinh hãi nói:
- Vương Hậu, sao nàng lại tới đây?
Người tới chính là mẫu hậu của Chu Nguyên, Tần Ngọc.
Lúc này, nàng mỉm cười, tiến lên cầm chặt bàn tay của Chu Kình, nói khẽ:
- Nơi đây là chỗ Đại Võ cùng Đại Chu quyết chiến, nếu như Đại Chu thất bại, ta ở Vương Cung hay ở chỗ này thì có gì khác nhau đâu cơ chứ?
Chu Kình nhìn nàng một lúc lâu rồi thấp giọng nói:
- Vương Hậu, là bổn vương vô dụng.
Tần Ngọc mỉm cười nói:
- Ngài định liều chết để ngăn cản Võ Vương phải không?
Chu Kình thoáng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nàng muốn ngăn trở ta sao?
Nhưng Tần Ngọc lại lắc đầu, nói:
- Ta đến đây chỉ là muốn nói cho vương thượng biết, ta sẽ luôn ở cùng ngài, bất luận là sống hay chết.
Nghe Tần Ngọc nói vậy, Chu Kình lập tức tỏ ra kinh ngạc.
Tần Ngọc nói:
- Vương thượng, ta cũng không ngăn ngài, vậy nên ngài cũng sẽ không ngăn cản ta phải không?
Chu Kình liếc nhìn nụ cười trên mặt Tần Ngọc liền biết được mình không có khả năng khiến cho nàng đổi ý, chỉ có thể cười khổ một tiếng, vươn cánh tay, ôm nàng vào trong ngực, nói khẽ:
- Vậy thì vợ chồng chúng ta liền tại Đoạn Long Thành này, tử thủ Đại Chu.
Tần Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, nàng tựa đầu vào trong ngực Chu Kình, con ngươi nhìn qua đại quân đông nghìn nghịt, nhìn không thấy cuối cùng ở bên bờ đối diện của Đoạn Long Giang, khẽ cười nói:
- Khá tốt Nguyên nhi không còn ở Thương Mang đại lục nữa.
- Nhưng thật sự là đáng tiếc, chúng ta không thể nhìn hắn lấy vợ sinh con
- Kỳ thật Yêu Yêu kia cũng là một cô nương rất tốt, nhưng mà cũng không dễ truy cầu đâu, cũng không biết nhi tử ngốc kia của chúng ta có phúc khí bực này hay không.
- Còn có Ấu Vi nữa, cô bé này ưa thích Nguyên nhi sợ là ưa thích đến thực chất bên trong đi, nhìn xem mà làm lòng người đau. Ngươi nói, sau này, khi đến tế bái cho chúng ta, Nguyên nhi sẽ mang theo ai đến đây?
Nghe những lời lẩm bẩm của Tần Ngọc trong ngực mình, Chu Kình ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Đông! Đông!
Mà đúng lúc này, ở bên bờ đối diện của Đoạn Long Giang, trống trận bắt đầu vang vọng.
Vào lúc này, đội quân khổng lồ như là một con hung thú đã tỉnh dậy sau giấc ngủ say, bộc phát ra khí tức sát phạt ngập trời.
Đại Võ muốn tiến công rồi.