Đông! Đông!
Bên trên Đoạn Long Giang, tiếng trống trận vang vọng, quanh quẩn ở giữa trời đất khiến cho sóng lớn cuồn cuộn nổi lên trên mặt sông.
Mà vào lúc này đại quân đông nghìn nghịt, nhìn không thấy cuối cùng kia của Đại Võ cũng bắt đầu di chuyển, bọn họ bước lên những con thuyền lớn đã giương buồm vạch phá sóng lớn đi sang bên này.
Khí tức sát phạt tràn ngập trời đất.
Mà khi đại quân của Đại Võ vừa có động tĩnh thì lập tức cũng bị Đại Chu bên trong Đoạn Long Thành phát giác. Lúc này trên tường thành cũng vang lên tiếng trống trận dồn dập, vô số quân sĩ đều nghiêm mặt lại, tay nắm chặt binh khí trong tay.
Từng chấn động nguyên khí hoặc mạnh hoặc yếu như những ngọn lửa rực cháy lên ở trên tường thành.
Trên tường thành, Chu Kình cũng tỏ ra ngưng trọng. Nhìn qua động tĩnh ở bên phía đại quân cuả Đại Võ kia là ông biết hiển nhiên Đại Võ muốn dốc sức tiến công rồi.
- Chuẩn bị chiến đấu!
Bàn tay của ông nâng lên, thanh âm trầm thấp vang vọng khắp tường thành.
Bàn tay của Vệ Thương Lan nắm chặt lấy trường thương, nguyên khí nhanh chóng tuôn ra rồi ông nghiêm nghị quát:
- Tử chiến đến cùng!
- Tử chiến!
Ở phía sau ông, vô số quân sĩ đồng thanh gào thét lên.
Vào lúc này, Hắc Độc Vương núp ở một bên, sắc mặt tái nhợt. Hắn nhìn qua đại quân mênh mông, cuồn cuộn giống như là mây đen kia của Đại Võ, da đầu run lên, lẩm bẩm:
- Xong đời, lần này khẳng định xong đời
- Lần này, ta thật sự là bị tiểu tử Chu Nguyên kia hại chết rồi.
Vệ Thương Lan nhìn hắn một cái, nhưng lại mặc kệ, không quan tâm. Ở bên cạnh hắn, Vệ Thanh Thanh cắn chặt hàm răng vào cặp môi đỏ mọng, thấp giọng nói:
- Cha, chúng ta có thể chiến thắng hay sao?
Vệ Thương Lan trầm mặc, liếc nhìn nàng thật lâu rồi nói:
- Nếu như cuối cùng Đại Chu ta tan tác, ta sẽ tìm cơ hội cho con thừa cơ thoát đi, nhớ rõ, trong nhà còn đệ đệ của con nữa, cho nên con phải sống sót để bảo hộ hắn!
Nghe Vệ Thương Lan nói như vậy, trong lòng Vệ Thanh Thanh không khỏi cảm thấy nặng nề, hiển nhiên là chính Vệ Thương Lan cũng cảm thấy Đại Chu đã không có cơ hội chiến thắng rồi.
Nghĩ đến chuyện này, hốc mắt của Vệ Thanh Thanh ửng đỏ lên rồi nàng nói:
- Cha, chúng ta chưa hẳn sẽ thua, lúc trước không phải là đã có tin tức truyền đến, Chu Nguyên điện hạ sẽ nhanh chóng trở về hay sao? Hiện nay, hắn chính là Thánh Tử của Thương Huyền Tông, thực lực cao cường!
Đúng lúc này, Hắc Độc Vương kia chen miệng vào nói:
- Hắn trở về thì có thể làm được cái gì? Nhiều hơn một Thái Sơ Cảnh lại có tác dụng gì? Hắn trở về để chịu chết hay sao?
Trong lời nói tràn đầy oán khí.
Vệ Thương Lan nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó nói với Vệ Thanh Thanh:
- Nha đầu ngốc, lúc này, điện hạ không trở về thì mới có thể giữ lại một ít hỏa chủng cho Đại Chu ta, dùng thiên phú của điện hạ, đợi một vài năm nữa là nhất định có thể đồ diệt Võ Vương, báo thù cho Đại Chu ta.
Vệ Thanh Thanh cắn chặt cặp môi đỏ mọng, trong lòng có chút tuyệt vọng. Đến lúc kia, mặc dù là đã tiêu diệt Võ Vương nhưng chỉ sợ Đại Chu cũng rất khó xây dựng.
Thùng thùng!
Tiếng trống trận không ngừng quanh quẩn.
Từng chiếc từng chiếc thuyền lớn nhanh chóng vượt sông lao đến, dần dần tiếp cận Đoạn Long Thành.
Mà khi đại quân đông nghìn nghịt, nhìn không thấy cuối cùng kia của Đại Võ dần dần tiếp cận thì chỉ thấy được có từng bóng người bay lên không trung, nguyên khí cường hãn phát ra.
Những người kia đều cường giả Thái Sơ Cảnh bên phía Đại Võ Vương Triều.
Lúc này, những cường giả Thái Sơ Cảnh của Đại Võ này đều hai tay ôm ngực, ánh mắt tỏ ra đăm chiêu nhìn chằm chằm vào Đoạn Long Thành ở xa xa kia, nhìn dáng vẻ của bọn họ hiển nhiên là cũng không có để ý đến sự chống cự của Đại Chu.
Vào lúc này, bên trên Đoạn Long Thành, những cường giả Thái Sơ Cảnh của Đại Chu cũng bộc phát ra từng luồng nguyên khí cường hoành, giảm bớt áp lực cho binh sĩ, nhưng thần sắc trên mặt của bọn họ đều đặc biệt trầm trọng, hiển nhiên đều cảm thấy áp lực đến từ Đại Võ.
Đúng lức này, từng chiếc từng chiếc thuyền lớn kia bắt đầu giảm tốc độ rồi dần dần dừng lại. Sau đó tất cả mọi người nhìn thấy, một chiếc chiến thuyền khổng lồ màu vàng óng ánh từ phía sau chậm rãi đi lên, ở những nơi mà nó đi qua, những chiến thuyền còn lại nhao nhao tránh sang hai bên nhượng bộ.
Lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc chiến thuyền màu vàng kia.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy, ở chỗ cao nhất của chiếc chiến thuyền màu vàng kia có một bộ ghế rồng, mà lúc này, trên ghế rồng là một bóng người nhắm mắt ngồi ngay ngắn.
Người kia mặc long bào màu vàng, thần sắc trên mặt đạm mạc lạnh lùng, có uy nghiêm tràn ngập.
Khi người này hiện thân thì tiếng trống trận vang trời cũng theo thời gian trôi qua mà dần dần biến mất, thậm chí còn sóng lớn mãnh liệt trên mặt sông cũng bị uy áp đánh tan , mặt sông lặng yên bình phục.
Trời đất quy về yên tĩnh.
Vô số ánh mắt đều tập trung vào trên mặt bóng người kia.
Trên tường thành, bàn tay của Chu Kình nắm chặt lại, gân xanh hiện lên, sự băng hàn cùng sát ý ở trong mắt giống như là muốn xuyên thủng bóng người đang ngồi trên ghế rồng kia.
Ông thật sự là không thể nào quên nổi bóng người kia.
Năm đó, Đại Chu bọn họ vốn là một Vương Triều cường thịnh, uy chấn khắp Thương Mang đại lục nhưng chính là vì kẻ phản nghịch ở trước mắt này mới làm cho Đại Chu ngã xuống, cuối cùng chỉ có thể trốn tránh, sống cầm chừng ở cái góc vắng vẻ này.
Hơn nữa, tặc tử này không chỉ có chiếm giang sơn của Đại Chu hắn, thậm chí còn mưu chiếm Thánh Long chi khí của Chu Nguyên, con trai hắn, làm cho đưa bé kia chịu đủ cực khổ. Chưa kể đến, Tần Ngọc, vương hậu của hắn càng là bởi vì bảo hộ hài nhi mà nhiều lần truyền máu, làm cho thọ nguyên của bản thân giảm nhiều.
Có thể nói, người trước mắt chính là hung thủ diệt tổ quốc hủy gia đình của hắn!
- Võ Không!
Chu Kình gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người kia, trong kẽ răng có thanh âm tràn đầy hàn ý lạnh thấu xương truyền ra.
Người ngồi trên ghế rồng lúc này đúng là Vương thượng của Đại Võ, Võ Vương Võ Không!
Vào lúc này, ở dưới ánh mắt của vô số người, trên ghế rồng, hai mắt vốn khép hờ của Võ Vương cũng hậm rãi mở ra. Trong nháy mắt đó, từ trong cơ thể của hắn có uy áp kinh người bạo phát đi ra.
Uy áp này khiến cho chiếc chiến thuyền màu vàng ở dưới chân kia đều phát ra tiếng vang cót két.
Mà ở phía sau, vô số quân sĩ của Đại Võ cung kính quỳ sát xuống, tựa như là không có cách nào để thừa nhận uy áp của Vương giả này.
- Chu Kình, thật sự là đã lâu không gặp.
Võ Vương ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào Chu Kình, tiếng cười nhạt như sấm rền, ầm ầm vang vọng.
- Phản tặc!
Trong mắt Chu Kình tràn đầy cừu hận, ông lạnh giọng nói.
Võ Vương cười nhạt một tiếng, nói:
- Hạng người vô năng cũng dám ngồi trên ngai vàng sao? Chu Kình, Đại Chu của ngươi có ngày hôm nay chỉ có thể nói là ngươi vô năng.
Nghe Võ Vương nói vậy, hai mắt của Chu Kình đỏ bừng lên.
Vào lúc này, Vệ Thương Lan nghiêm nghị quát to:
- Võ Không, năm đó ngươi lập tổ thề, trong vòng trăm năm, Đại Võ không đặt chân vào Đại Chu một bước, hôm nay ngươi làm như thế này là muốn vi phạm tổ thề hay sao? Để cho người trong thiên hạ cười nhạo ngươi không giữ chữ tín ư?
Võ Vương híp hai mắt lại, hờ hững nói:
- Nếu như Đại Chu của ngươi trung thực làm một nước nhỏ ở cái góc vắng vẻ này thì bổn vương ngược lại cũng không muốn để ý tới mấy kẻ đáng thương các ngươi, nhưng đáng tiếc trong lòng Chu Kình ngươi còn có vọng tưởng phục quốc, hơn nữa còn làm mấy việc vượt quá giới hạn, cho nên bổn vương cũng chỉ có thể nhổ cỏ nhổ tận gốc rồi.
- Về phần tổ thề sao?
Hắn nở một nụ cười mỉa mai:
- Các ngươi thực sự cho rằng chuyện này thực sự có thể hạn chế bổn vương làm việc hay sao? Kỳ thật hôm nay bổn vương cuối cùng cũng hơi hối hận, vì sao năm đó sau khi chiếm được Thánh Long chi khí, nhất thời quá mức hưng phấn mà bỏ qua cho đám tàn binh các ngươi, nếu không hôm nay sao còn có phiền toái bực này cơ chứ?
Vệ Thương Lan giận dữ, cắn răng nói:
- Ngươi vi phạm tổ thề, tất có báo ứng!
Võ Vương nhưng lại khoát tay áo, nói:
- Lời mắng chửi tức giận của kẻ yếu chỉ làm cho ta càng cảm thấy buồn cười.
Dứt lời, Võ Vương nhìn chằm chằm vào Chu Kình, có tư thái bễ nghễ cùng bao quát giống như từ trên cao nhìn xuống, hắn nói:
- Chu Kình, không cần nhiều lời rồi, ngươi nên biết được mục đích thực sự của lần chinh phạt này.
- Nếu như lúc này ngươi tự sát ở trước mặt hai quân, Đại Võ ta có thể bỏ qua cho Đại Chu nhưng …
Nói đến đây, Võ Vương hơi dừng lại một lúc sau đó lại là có thêm sát ý ngập trời tràn ngập đi ra.
- Nếu như ngươi còn mê muội không tỉnh ngộ thì Đại Võ ta đây chỉ có thể lấy máu nhuộm cả giang sơn Đại Chu của ngươi rồi