Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 753 - Chương 752: Vòng Sáng Thần Phủ

Chưa xác định
Chương 752: Vòng sáng Thần Phủ

Ngay khi âm thanh lạnh như băng của Võ Vương vang vọng trên bờ Đoạn Long Giang, quân sỹ Đại Chu đứng trên tường Đoạn Long thành đồng loạt biến sắc mặt, trong mắt dâng trào lửa giận.

Tên Võ Vương này quá coi thường Đại Chu bọn họ!

Nếu thật để cho Chu Kình tự sát trước thành, vậy đây chính là điều sỉ nhục không cách nào rửa sạch của toàn bộ Đại Chu!

- Võ Huyền, ngươi thật cho rằng Đại Chu ta là kẻ mềm yếu hay sao?! Muốn diệt Đại Chu ta, vậy cũng phải nhìn xem Đại Võ các người phải dùng bao nhiêu tính mạng để đổi lấy! -Sắc mặt Vệ Thương Lan tái nhợt, gầm thét lên.

Các tướng lĩnh khác cũng nhao nhao gầm thét.

Nhưng mà Võ Vương lại chẳng hề để ý tới bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo chỉ tập trung vào trên người Chu Kình.

Lúc này ánh mắt Chu Kình cũng cực kỳ âm trầm, cây trường thương trong tay chỉ xéo xuống đất, nói:

- Đại Chu chúng ta, có thể huyết chiến đến hơi thở cuối cùng, nhưng lại không thể đầu hàng! Võ Huyền, từ bỏ những thủ đoạn dơ bẩn kia của ngươi đi!

Võ Vương nghe vậy không khỏi cười một tiếng, nói với vẻ thương hại:

- Vẫn cứ không biết điều như trước đây.

- Đã như vậy, kể từ hôm nay, con dân Đại Chu hãy trở thành kẻ vong quốc đi...

Võ Vương vươn ra hai tay, trong nháy mắt tiếp theo, một luồng nguyên khí cường hãn vô địch thoát ra từ cơ thể hắn, hình thành một cơn lốc xoáy phóng lên tận trời. Nguyên khí kia đỏ sẫm như lửa, tựa như muốn đốt cháy cả bầu trời.

Nhiệt độ khắp bốn xung quanh lập tức tăng lên.

Thân hình Võ Vương chậm rãi bay lên không, đứng ở chỗ cao nhất của chiến trường, chỉ thấy nguyên khí hùng hồn ngưng tụ sau lưng hắn, cuối cùng hình thành một vòng sáng.

Vòng sáng kia tỏa ra ánh sáng năm màu, trôi nổi tại sau lưng Võ Vương, huyền ảo khó lường.

Cùng lúc đó, một luồng uy áp cực kì cường đại tràn ngập mà ra, bao trùm toàn bộ chiến trường.

Dưới loại áp lực ấy, tất cả cường giả cảnh giới Thái Sơ phía bên Đại Chu đều biến sắc, cắn răng, hết sức gian nan mà nói:

- Vòng sáng... Thần Phủ!

Bọn họ cũng không hề lạ lẫm với vòng sáng xuất hiện sau lưng Võ Vương, đây cũng chính là mục tiêu mà bọn họ vẫn luôn theo đuổi, dấu hiệu rõ ràng nhất của cảnh giới Thần Phủ.

Sau khi bước vào cảnh giới Thần Phủ, khi nguyên khí phát ra bên ngoài sẽ dần hình thành một vòng sáng, được gọi là vòng sáng Thần Phủ.

Vật này cũng không phải dùng để nhìn cho đẹp. Mà là một khi thứ này được hình thành, có thể trợ giúp cho chủ nhân có cảm giác càng nhạy cảm hơn với nguyên khí thiên địa. Hơn nữa trong lúc tu luyện, vòng sáng Thần Phủ cũng có tác dụng tụ hợp, hấp thu luyện hóa nguyên khí xung quanh.

Bởi vậy tốc độ tu luyện của cảnh giới Thần Phủ là cao hơn rất nhiều so với cảnh giới Thái Sơ.

Đương nhiên, trừ tác dụng nói trên ra, vòng sáng Thần Phủ còn có công dụng bảo vệ bản thân. Chỉ cần nguyên khí trong cơ thể chưa từng khô kiệt, nếu gặp phải nguy cơ, vòng sáng Thần Phủ sẽ tự động cảm ứng, xuất hiện ngăn địch.

Theo một phương diện nào đó mà nói, mục đích mà vô số người theo đuổi cảnh giới Thần Phủ chính là bởi vì cái vòng sáng Thần Phủ kia.

Hơn nữa vòng sáng Thần Phủ cũng có phẩm cấp phân chia như Khí Phủ, phụ thuộc vào lúc mở Thần Phủ thì có thể mở ra Thần Phủ cấp mấy...

Như vòng sáng Thần Phủ của Võ Vương ở trước mắt, nở rộ ra năm màu, điều này nói rõ năm đó khi hắn bước vào cảnh giới Thần Phủ thì đã mở ra được Thần Phủ cấp năm.

Cùng với đó, vầng sáng Thần Phủ có càng nhiều màu thì phẩm cấp lại càng cao, mức độ huyền diệu sẽ càng mạnh.

Với Thần Phủ ngũ sắc, dù là ở trong các môn phái lớn của đại lục Thánh Châu cũng đã có thể coi là tinh nhuệ. Còn nếu như ở một nơi như đại lục Thương Mang thì đã có thể coi như là vô địch.

Cho nên, khi Võ Vương đứng ngạo nghễ giữa không trung, để lộ ra vòng sáng Thần Phủ thì rất nhiều cao thủ cảnh giới Thái Sơ của Đại Chu đều trắng bệch cả mặt, sĩ khí nhận phải sự đả kích không nhỏ.

Chu Kình thấy vậy, biết được Võ Vương đang âm mưu dao động quân tâm của bọn họ, thế là quát một tiếng chói tai, nguyên khí trong cơ thể cũng đồng thời bộc phát.

Trong mấy năm này, Chu Kình cũng đang cố gắng tu luyện, bây giờ thực lực của ông đã là Thái Sơ Bát trọng thiên, coi như là chiến lực đứng đầu nhất của phía Đại Chu.

Ông!

Chu Kình thét dài một tiếng, cây trường thương trong tay phóng lên tận trời, lôi cuốn theo từng đợt nguyên khí hùng hồn trực tiếp đâm về phía Võ Vương ở phía xa xa trên bầu trời.

Chỉ một chiêu, nhưng Chu Kình đã dốc hết toàn lực.

Tuy nhiên, với đòn tấn công mạnh mẽ ấy của Chu Kình, Võ Vương lại chỉ nhìn thoáng qua, thân hình đứng giữa không trung, không nhúc nhích tí nào.

Ngay sau đó, khi cây thương kia bay tới, vòng sáng Thần Phủ năm màu ở phía sau lưng Võ Vương chợt căng phồng lên, bảo hộ Võ Vương vào bên trong, đồng thời xoay tròn hình thành một cái lồng ánh sáng.

Keng!

Trường thương đỏ rực va chạm mạnh vào phía trên vòng sáng Thần Phủ, một âm thanh thanh thúy vang lên, không gian chập trùng.

Ngay sau đó, vô sống người đều lộ ra vẻ kinh hãi khi nhìn thấy cây trưởng trương kia trực tiếp bị bật ngược lại, chẳng thể rung chuyển vầng sáng Thần Phủ chút nào, chớ nói chi là tổn thương tới Võ Vương ở trong đó.

Khóe miệng Võ Vương nổi lên một nụ cười mỉa mai, hắn duỗi ra một ngón tay, búng nhẹ một cái.

Vút!

Cây trường thương lập tức vỡ vụn, một mảnh vỡ bị ngón tay bắn trúng quay ngược mà ra, phát ra tiếng nổ bén nhọn, trực chỉ Chu Kình đang đứng trên tường thành.

Chu Kình thấy vậy, nguyên khí trong cơ thể vội vàng dâng lên, đấm ra một quyền, mang theo nguyên khí cuồn cuộn.

Oanh!

Một đấm này của Chu Kình va chạm cùng với mảnh vỡ kia, bộc phát ra từng làn sóng cuồng bạo.

Thế nhưng ông lại đánh giá thấp sự mạnh mẽ của cấp độ Thần Phủ, mảnh vỡ kia mang theo sự mạnh mẽ của nguyên khí, trực tiếp xé rách thế công của Chu Kình, lướt qua đầu nắm đấm.

Thân thể Chu Kình chấn động, lùi lại mười mấy bước, xem nắm đấm của mình giờ đây đã xuất hiện một vết máu, từng giọt máu tươi nhỏ xuống.

Chỉ tiếp xúc một cái nháy mắt, Chu Kình đã trực tiếp bị thương, mà đòn tấn công của Võ Vương cũng chỉ là một cái búng tay tùy ý mà thôi!

Từ đó cũng có thể thấy được sự chênh lệch quá lớn giữa Thái Sơ cảnh và Thần Phủ cảnh!

- Vương thượng! -Đám người Vệ Thương Lan vội vàng tiến lên.

Cùng lúc đó, ở phía Đại Võ cũng bộc phát ra tiếng hoan hô ngập trời.

- Võ Vương Vô Địch!

- Võ Vương Vô Địch!

- ...

Phía bên tường thành Đại Chu thì im lặng, sự mạnh mẽ của cao thủ cảnh giới Thần Phủ khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Chu Kình xóa đi vết máu trên nắm đấm, khoát tay với đám người Vệ Thương Lan, khuôn mặt căng cứng, trong ánh mắt lướt qua vẻ đau thương.

Không ngờ tới sau nhiều năm, khi gặp lại Võ Vương, hắn vẫn cứ bị áp chế một cách triệt để như vậy.

Tại bên cạnh Chu Kình, đôi mắt đẹp của Tần Ngọc đã đong đầy nước mắt, nhưng vẫn cứ cắn răng không rơi lệ. Nàng biết lúc này mình không thể quấy nhiễu Chu Kình.

Trên không trung, ánh mắt của Võ Vương nhìn xuống, âm thanh hờ hững vang vọng:

- Chu Kình, ngươi còn chưa thấy rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta sao? Cái gì ngươi cũng kém xa ta, vậy ngươi lại dựa vào cái gì mà dám tranh đấu cùng với ta?

- Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, tự sát trước mặt ta, nếu không hôm nay, ta ắt huyết tẩy Đại Chu!

Chu Kình cắn chặt hàm răng, lấy ra một thanh trường thương khác, nghiêm nghị nói:

- Đại Chu ta, có thể vong, không thể hàng!

Trên tường thành, đôi mắt của Vệ Thương Lan cùng rất nhiều tướng lĩnh đều đã đỏ bừng, đồng thời gào thét:

- Không thể hàng!

Vô số quân lính Đại Chu cũng vung vẩy binh khí, thét lên:

- Không thể hàng!

- Không thể hàng!

Âm thanh vang dội mây xanh.

Trên không trung, Võ Vương thấy thế, trong mắt lộ rõ vẻ mỉa mai, lắc đầu nói:

- Một đám không biết sống chết, nếu các ngươi đã muốn bọ ngựa đá xe, vậy hôm nay ta sẽ tiêu diệt toàn bộ Đại Chu các ngươi!

- Toàn quân nghe lệnh!

- Tấn công, diệt Chu!

Ầm ầm!

Âm thanh trống trận lại vang vọng đất trời.

Quân đội Đại Võ gầm thét, từng chiếc chiến thuyền lướt không tiến lên, che khuất cả bầu trời, xông về phía Đoạn Long thành.

Sát khí tràn ngập khắp nơi.

Trên Đoạn Long thành, quân lính Đại Chu cũng đỏ ngầu cả mắt, vôi số luồng nguyên khí phun trào, chuẩn bị cho cuộc quyết chiến cuối cùng sắp đến.

Mặc dù trong lòng bọn họ đều biết, trong trận quyết chiến này, Đại Chu bọn họ không có một chút phần thắng nào.

Bởi vì, Đại Võ quá mạnh, Võ Vương cũng quá mạnh.

Trên thành lầu, Chu Kình nhìn quân đội Đại Võ Đang che rợp cả bầu trời xông lên, lại quay đầu nhìn Tần Ngọc đứng ở bên cạnh, đưa tay nắm chặt tay nàng.

- Tiểu Ngọc, là tại ta vô dụng...

Tần Ngọc lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ, nói khẽ:

- Nguyên Nhi đã lớn lên, thiếp dù chết cũng không tiếc.

Chu Kình nghe vậy cũng gật gật đầu, vui mừng nói:

- Đúng vậy, Nguyên Nhi đã lớn rồi, chúng ta cũng không còn có gì cần phải lo lắng nữa. Hôm nay, chúng ta hãy cùng đi với Đại Chu trên đoạn đường cuối cùng này đi!

Ánh mắt Chu Kình nhìn về phía đội quân đang vượt sông ở nơi xa, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.

Vô số những chiến thuyền lướt qua không trung, lôi cuốn từng đợt sát khí, chạy về phía Đoạn Long thành.

Tuy nhiên, ngay khi khoảng cách giữa những chiến thuyền này với Đoạn Long thành đã càng ngày càng gần, bỗng nhiên trong khắp đất trời này vang lên những âm thanh dị thường.

Ầm ầm!

Tựa như là sóng lớn đang quay cuồng.

Phía bên Đại Võ, rất nhiều cao thủ cảnh giới Thái Sơ đang đứng trên không trung đều có cảm ứng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi*.

*kinh nghi: kinh sơ và nghi hoặc.

Trên tường Đoạn Long thành, mấy người Chu Kình, Vệ Thương Lan cũng đều sững sờ.

Trên không trung, Võ Vương cũng cảm ứng được sự khác thường này, lông mày nhướng lên, đột nhiên hướng ánh mắt nhìn về phía mặt sông Đoạn Long Giang ở xa xa.

Lúc này, vô số ánh mắt của hai bên đều nhìn về phía đó.

Ngay sau đó, vô số những tiếng kinh hô vang lên.

Bởi vì chỉ thấy tại trên mặt sông chỗ xa xa kia, chẳng biết từ lúc nào đã đang có từng cơn sóng lớn cao ngập trời quay cuồng, chúng tựa như một cơn Hồng Thủy bắt nguồn từ trên Đoạn Long Giang, lao thẳng tới chiến trường.

- Xảy ra chuyện gì vậy?!

- Đó là cái gì?

Một số binh lính Đại Võ đều không nhịn được hô lên.

Một số cao thủ cảnh giới Thái Sơ thì biến sắc mặt, một người không nhịn được nói:

- Hình như ở trên đầu cơn sóng còn có người đứng?

Lời nhắc nhở này khiến cho nhiều người đều tập trung quan sát, quả nhiên sau đó phát hiện ở phía trên đỉnh của cơn sóng ngập trời kia còn có một bóng người. Người này đạp sóng và tiến lên, tốc độ có vẻ chậm, nhưng mỗi một bước đều xuất hiện ở khoảng cách cách vị trí cũ hơn trăm trượng.

Trên tường thành, đám người Vệ Thương Lan, Vệ Thanh Thanh đều nhìn chằm chằm bóng người đang đạp sông mà tới kia, chẳng biết tại sao bọn họ lại cảm thấy bóng người kia khá quen thuộc...

Mà Chu Kình và Tần Ngọc ở một bên lại ngây người, bởi vì dù ở khoảng cách xa xôi, bọn họ vẫn có thể nhận ra bóng người ấy!

Thân thể mềm mại của Tần Ngọc hơi run rẩy, trong đôi mắt đã ngậm đầy nước mắt, run giọng nói:

- Người đó là...

Chu Kình lẩm bẩm nói:

- Hình như là... Nguyên nhi?

Đám người Vệ Thương Lan, Vệ Thanh Thanh ở bên cạnh nghe vậy thì không khỏi chấn động, hô lên thành tiếng:

- Điện hạ Chu Nguyên?!

Ầm ầm!

Thế là trong vô số những ánh mắt kinh hãi của hai bên, cơn sóng ngập trời cuồn cuộn lao tới, ở trên đỉnh ngọn sóng, một thân ảnh trẻ tuổi lướt sóng mà lên, sau lưng hắn cõng một cây bút cực lớn màu đen.

Thiếu niên cõng bút, cuốn theo sóng lớn, bước chân mà tới.

Hòa lẫn với tiếng gầm thét to lớn của cơn sóng, một âm thanh bình tĩnh nhưng lại vang vọng như sấm rền lan truyền khắp bốn phương đất trời:

- Võ cẩu...

- Muốn diệt Đại Chu ta...

- Thì phải hỏi xem Điện hạ ta có đáp ứng hay không đã!!!

Bình Luận (0)
Comment