Oanh!
Khi âm thanh vang rền như sấm của người thiếu niên cõng cây bút màu đen kia vang lên, thì ở phía sau lưng hắn, cơn sóng lớn cuồn cuộn kia cũng đã gầm thét lao về phía chiến trường giữa hai quân.
Cơn sóng lướt qua bên ngoài Đoạn Long thành, trực tiếp lôi cuốn chiến thuyền Đại Võ, nện thành mảnh vỡ, dẫn tới toàn bộ chiến trường đều rối loạn.
Trên Đoạn Long thành, rất nhiều tướng lĩnh Đại Chu đều mang theo sự khiếp sợ nhìn thân ảnh ở xa xa kia.
- Đó... Đó chính là Điện hạ Chu Nguyên?!
- Điện hạ trở về rồi!
Rất nhiều tướng lĩnh đều rối loạn lên, không khỏi phấn chấn. Bọn họ đều có thể cảm giác được, từng đợt dao động nguyên khí cực kỳ mạnh mẽ phát ra từ thân ảnh trẻ tuổi ở nơi xa kia còn mạnh hơn rất nhiều so với tất cả mọi người ở đây.
Hắc Độc Vương cũng há to miệng. Người trẻ tuổi kia đã trở nên thành thục rất nhiều so với năm đó, hơn nữa điều đáng sợ nhất chính là, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được áp lực do người thanh niên ấy mang lại.
“Tên này đã mạnh hơn rất nhiều so với năm xưa rồi.”
Trong mắt Vệ Thương Lan lộ ra sự kích động, Vệ Thanh Thanh cũng kinh ngạc ngắm nhìn người thanh niên trẻ tuổi ấy, nhất thời nói không ra lời.
- Nguyên nhi...
Tần Ngọc nhìn thấy bóng người mà nàng vẫn ngày nhớ đêm mong ấy, trên gương mặt tràn đầy kích động, thế nhưng ngay lập tức hóa thành vẻ lo âu:
- Đứa nhỏ ngốc này, tại sao lại trở về cơ chứ!
Chu Kình cũng quan sát người thanh niên ở xa, mặc dù trên mặt không hiện vẻ gì, nhưng nắm đấm nắm chắc lại đã để lộ ra nội tâm của ông cũng không bình tĩnh.
- Tiểu tử thối này, thật sự đã trưởng thành rồi... -Ông lầm bầm nói.
Khi phía bên Đại Chu còn đang chấn động bởi sự xuất hiện của Chu Nguyên, thì một số cao thủ cảnh giới Thái Sơ phía bên Đại Võ đều lộ ra sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên đều đã cảm nhận được áp lực do Chu Nguyên mang lại.
- Đó là vị Điện hạ nổi tiếng của Đại Chu đấy sao?
- Không ngờ hắn lại xuất hiện vào đúng lúc này...
- Hừ, thật sự cho rằng chỉ bằng sức một người liền có thể thay đổi điều gì à? Vương thượng của chúng ta chính là cao thủ cảnh giới Thần Phủ, tiểu tử này xuất hiện chính là tự tìm đường chết.
- Đúng vậy, ngày hôm nay, ai cũng không cứu được Đại Chu!
- ...
Một vài tướng lĩnh phía bên Đại Võ đều xì xào bàn tán, nhưng đa phần cũng không coi Chu Nguyên ra gì. Dù sao trong lòng bọn họ, Võ Vương vẫn luôn luôn là vô địch.
Trên không trung, ánh mắt Võ Vương cũng tràn đầy vẻ đạm mạc nhìn thân ảnh vừa xuất hiện kia, sau một lúc lâu, mới hững hờ nói:
- Ngươi chính là Chu Nguyên?
- Không ngờ là ngươi lại thật có thể trở về... Võ Hoàng đâu? Làm sao nó lại để cho ngươi trở về được?
Hiển nhiên Võ Vương cũng biết được là trên đoạn đường trở về này của Chu Nguyên tràn đầy những ngăn trở, mà Võ Hoàng cũng chính là cửa ải cản đường lớn nhất.
Ánh mắt Chu Nguyên nhìn chăm chú Võ Vương trên bầu trời, trong đôi mắt hiện đầy vẻ lạnh lẽo. Chính là kẻ này đã cướp đi Thánh Long chi khí ngay tại lúc mà hắn vừa mới sinh ra đời, làm cho hắn phải chịu sự tra tấn của Oán Long Độc từ khi còn nhỏ.
Cũng là kẻ này, đã cướp đi sự hưng thịnh của Đại Chu, chặt đứt một tay của phụ vương hắn, khiến cho tuổi thọ của mẫu hậu bị hao tổn...
Rất nhiều đau khổ mà gia đình họ phải chịu đựng đều do một tay kẻ này gây nên.
Trên mặt Chu Nguyên không có biểu hiện gì, nắm bàn tay một cái, một viên ngọc thạch đã xuất hiện ở trong tay. Hắn trực tiếp bóp nát, chỉ thấy của một chùm sáng bay ra, hình thành ảo ảnh giữa không trung.
Trong ảo ảnh đó có hai bóng người đang chiến đấu, chính là Chu Nguyên và Võ Hoàng.
Điểm kết thúc của ảo ảnh đó, cũng chính là khi Võ Hoàng bị Chu Nguyên đập nát Thần hồn...
Ánh sáng tiêu tán, cũng dẫn tới vô số những âm thanh ồn ào giữa hai quân.
- Võ, Võ Hoàng Điện hạ... Chết rồi?! -Phía bên Đại Võ, vô số âm thanh kinh hãi vang lên.
- Làm sao có thể?! Trước đó Võ Vương còn nói, Võ Hoàng Điện hạ gia nhập Thánh cung, thiên phú trác tuyệt, đã trở thành Thánh tử đứng thứ nhất của đại lục Thánh châu, trong thế hệ tuổi trẻ không ai có thể là đối thủ cơ mà!
- Thế mà tên Chu Nguyên này lại có thể giết được Võ Hoàng Điện hạ?!
Oanh!
Trong vô số những âm thanh kinh hãi kia, trên bầu trời, Võ Vương nhìn chùm sáng dần dần tán đi, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo, từng đợt nguyên khí lốc xoáy cực kỳ kinh người đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể.
- Ngươi dám giết con ta!
Ánh mắt Võ Vương giống như ác quỷ, nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, từ trong kẽ răng phát ra những tiếng hét oán độc.
Nhưng mà đối mặt với những cơn gió lốc nguyên khí phát ra từ thể nội Võ Vương, Chu Nguyên lại chẳng hề sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Hết thảy những mối ân ân oán oán này đều là do ngươi mà ra.
Đôi mắt Võ Vương đã trở nên đỏ tươi như máu, hắn nhìn chòng chọc vào Chu Nguyên, sau một lúc khá lâu mới hít sâu một hơi, cố gắng áp chế lại cơn giận giữ trong lòng.
Võ Vương nhắm hai mắt lại, nói:
- Hiện giờ, việc mà ta hối hận nhất chính là năm đó, sau khi chiếm đoạt Thánh Long chi khí lại không giết chết ngươi ngay tại bên trên tế đàn.
- Thế nhưng việc đã đến nước này...
- Ngươi trở về cũng tốt, nếu ngươi còn trốn tránh ở trong Thương Huyền Tông, bản Vương cũng thật là không thể làm gì được ngươi. Nhưng nếu ngươi đã trở về, vậy hãy cùng lên đường với phụ vương mẫu hậu ngươi đi. Người một nhà mà, quan trọng nhất là phải được đoàn tụ...
- Mà Đại Chu các người cũng sẽ bị huyết tẩy sạch sẽ, trở thành tế phẩm cho con trai ta...
Âm thanh lạnh lẽo của Võ Vương vang vọng trên khắp Đoạn Long Giang, mặc dù không gầm thét, nhưng lại làm vôi số người đứng trên tường thành đều biến sắc mặt. Bởi vì lần này bọn họ đều có thể cảm nhận được sát khí cực kỳ nồng đậm trong lời nói của Võ Vương.
Hiển nhiên, cái chết của Võ Hoàng đã tạo thành sự kích thích cực lớn cho Võ Vương.
Chu Nguyên đứng ở trên mặt sông, ngẩng đầu lên, cũng không giận dữ trước ngôn từ tràn đầy ngang ngược của Võ Vương, chỉ từ tốn nói:
- Đã từng, ngươi hoàn toàn có khả năng tiêu diệt Đại Chu ta, nhưng từ giờ trở đi... Điều ấy đã trở thành không có khả năng.
Võ Vương ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười như sấm, nguyên khí cuồng bạo khiến cho Đoạn Long Giang dâng lên từng cơn sóng lớn.
- Ha ha, bởi vì ngươi sao? Thằng oắt con không biết sống chết !!!
- Nếu ngươi đầy đủ thông minh thì tốt nhất là nên trốn ở một bên, trơ mắt nhìn toàn bộ Đại Chu bị huyết tẩy, về phần ngươi, chờ đến lúc ngươi đặt chân được tới cảnh giới Thần Phủ thì hãy đến nói chuyện với bản Vương đi!
Ánh mắt Võ Vương tựa như rắn độc khóa chặt Chu Nguyên, trên mặt hiện lên vẻ mỉa mai. Bởi vì trong cảm nhận của hắn, mặc dù nguyên khí của Chu Nguyên rất mạnh, nhưng cũng không đạt tới cấp độ Thần Phủ.
Trên tường Đoạn Long thành, rất nhiều ánh mắt lo lắng đều nhìn về phía Chu Nguyên. Nếu như Chu Nguyên chưa thể đột phá tới cảnh giới Thần Phủ thì chính xác là không nên trở về.
Hai tay Tần Ngọc đã nắm chặt lại, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương.
- Thật đáng tiếc, nếu tên ngu xuẩn nhà ngươi đã tới đây, thì cũng đừng nghĩ trốn được đi nữa.
- Hôm nay, bản Vương muốn tự tay giết ngươi, tế bái vong hồn con trai ta!
Võ Vương ngửa mặt lên trời thét dài, sau một khắc, nguyên khí màu xích hồng dâng lên, hắn vỗ xuống một chưởng, chỉ thấy nguyên khí cuồn cuộn màu xích hồng lao ra, hóa thành một bàn tay lớn tới ngàn trượng.
Oanh!
Bàn tay khổng lồ kia chụp xuống, mặt sông Đoạn Long Giang ở phía dưới đều bị bẻ gãy. Cao thủ cảnh giới Thần Phủ vừa ra tay đã thể hiện sức mạnh đáng sợ gấp ngàn lần so với cảnh giới Thái Sơ.
Bàn tay nguyên khí chụp xuống, đập mạnh về phía Chu Nguyên.
Trên tường thành, rất nhiều tướng lĩnh đều không nhịn được hô lên.
Ầm ầm!
Trong vô số những ánh mắt đầy kinh hãi, bàn tay cho lớn vỗ trúng Chu Nguyên chỉ trong nháy mắt. Trong khoảnh khắc ấy, nguyên khí cuồng bạo tàn phá ra xung quanh, trực tiếp ép ra một cái hố nước to lớn trên mặt sông, thậm chí còn có thể thấy được lớp nước bùn dưới đáy Đoạn Long Giang...
Nguyên khí tàn phá khắp xung quanh, kéo dài một lát mới dần dần tiêu tán.
Phía trên tường thành, mấy người Chu Kình, Tần Ngọc đều gắt gao nhìn về nơi đó, trái tim như nâng đến tận cổ họng.
Vô số ánh mắt của hai quân cũng nhìn về nơi đó.
Trong voo số những ánh mắt ấy, hơi nước dần dần tiêu tán, con ngươi của tất cả mọi người đột nhiên co rút lại, chỉ thấy ở nơi vừa xảy ra va chạm, một bóng người đứng lơ lửng trên không.
Trên bầu trời, sắc mặt Võ Vương cũng biến đổi.
Giữa thiên địa, vô số ánh mắt đều mang theo sự rung động nhìn về nơi đó. Chỉ thấy Chu Nguyên cõng cây bút màu đen trên lưng, đứng lơ lửng trên không trung, phía sau hắn là một vòng sáng thần bí đang bay lơ lửng, phun ra nuốt vào nguyên khí thiên địa.
Thân ảnh kia bước chân giữa không trung, cùng lúc đó, một âm thanh bình thản truyền ra vang vọng khắp đất trời:
- Thần Phủ cảnh sao?
- Đâu phải chỉ mình ngươi có...