Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 755 - Chương 754: Vòng Sáng Hỗn Độn.

Chưa xác định
Chương 754: Vòng sáng Hỗn Độn.

Trên Đoạn Long Giang, vô số ánh mắt mang theo vẻ rung động ngắm nhìn thân ảnh trẻ tuổi đang đứng lơ lửng trên không kia, đương nhiên, càng nhiều hơn là vòng sáng đang bay lơ lửng ở sau lưng hắn.

Bọn họ đều không xa lạ gì với vòng sáng ấy, bởi vì đó là tiêu chí riêng có của cảnh giới Thần Phủ.

- Vòng sáng Thần Phủ!

- Nói cách khác... Bây giờ Chu Nguyên, cũng đã đặt chân vào cảnh giới Thần Phủ?!

Toàn bộ chiến trường đều trở nên tĩnh lặng.

Ngay sau đó, trên toàn bộ tường thành của Đoạn Long thành đều bộc phát ra những tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Sắc mặt của vô số quân sĩ Đại Chu đều tràn đầy kích động.

Bởi vì tại trên loại chiến trường này, tác dụng mà một vị cao thủ cảnh giới Thần Phủ có thể mang lại quả là quá mức đáng sợ. Sở dĩ Đại Võ có thể triệt để áp chế Đại Chu, cũng chính là bởi vì sự tồn tại của Võ Hoàng...

Ở nơi này, có thể nói cảnh giới Thần Phủ chính là vô địch.

Bây giờ, trong khoảnh khắc khi Đại Chu đã sắp tuyệt vọng, Chu Nguyên lại thể hiện ra vòng sáng Thần Phủ, khiến cho bọn họ nhìn thấy một tia sáng hy vọng...

- Điện hạ... Điện hạ cũng đã đột phá đến Thần Phủ cảnh, thật sự là kỳ tài ngút trời! -Sắc mặt Vệ Thương Lan tràn đầy vẻ kích động, vô cùng vui mừng nói.

Vệ Thanh Thanh đứng ở một bên cũng ngạc nhiên tới mức mở to cái miệng nhỏ hồng nhuận phơn phớt, ngơ ngác nhìn thân ảnh ở xa xa kia, trong nội tâm cũng cực kỳ rung động.

- Thần Phủ cảnh...

Ánh mắt Hắc Độc Vương cũng trở nên ngốc trệ, sắc mặt cực kỳ đặc sắc. Hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới, chỉ qua mấy năm, người thiếu niên đã từng trói buộc hắn lại có thể đạt tới độ cao như thế này.

Trên tường thành, những tướng lĩnh khác cũng vui mừng hớn hở. Cảm giác tuyệt vọng lúc trước đã không còn.

- Vương thượng quả thật là có phúc khí to lớn! -Bọn họ nhao nhao mở miệng chúc mừng Chu Kình lúc này vẫn còn đang đứng ngơ ngác ở một bên.

Chu Kình há to miệng, sau đó nhìn về phía Tần Ngọc, hai người đối mặt với nhau.

Cuối cùng là Tần Ngọc thở dài một tiếng, đôi mắt sưng đỏ, nói:

- Không nghĩ tới Nguyên nhi cũng đã đạt tới một bước này, chắc hẳn trong suốt những năm này con nó đã cố gắng rất nhiều...

Nói tới đây, nàng lại càng thêm đau lòng. Mặc dù thiên phú của Chu Nguyên là vô cùng trác tuyệt, nhưng để đạt tới một bước này cũng phải trả giá không biết bao nhiêu gian khổ.

- Ông trời vẫn chưa quên Đại Chu ta!

Chu Kình thì hít sâu một hơi, thân thể vẫn luôn căng cứng cũng buông lỏng lại, áp lực vẫn luôn đè nặng trong lòng cũng vơi bớt.

Bây giờ thực lực của Chu Nguyên đã đạt tới cấp độ Thần Phủ, điều này cũng đền bù chỗ thiếu hụt lớn nhất của phía Đại Chu. Hiện nay, khi đối mặt với Đại Võ, bọn họ cũng đã có lực lượng để tái chiến.

Tuy nhiên Chu Kình vẫn có chút nghi hoặc khi nhìn thấy vòng sáng Thần Phủ sau Lưng Chu Nguyên.

“Làm sao cảm giác vòng sáng Thần Phủ sau lưng Nguyên nhi có chút gì đó khang khác...?”

Khi phía bên Đại Chu bộc phát ra vô số những tiếng hoan hô, thì phía bên Đại Võ lại trở nên im lặng. Vô số quân sĩ đều biến sắc mặt, vẻ mặt một vài cao thủ cảnh giới Thái Sơ đều trở nên ngưng trọng.

Bởi vì bọn họ cũng rất rõ ràng cảnh giới Thần Phủ sẽ mang đến biến hóa to lớn như thế nào cho cục diện chiến trường trước mắt.

Nào ai có thể nghĩ tới, vị Điện hạ của Đại Chu kia đã bước vào cảnh giới Thần Phủ khi chỉ có chừng ấy tuổi. Thiên phú cao như vậy khiến cho người ta khó có thể tin.

Trên bầu trời, ánh mắt của Võ Vương cũng dừng lại thật lâu trên vòng sáng Thần Phủ sau lưng Chu Nguyên, khuôn mặt có chút run rẩy, trong lòng lại chập chùng như dời sông lấp biển.

“Làm sao thằng nhãi con Chu Gia này lại đã bước vào cảnh giới Thần Phủ rồi?”

“Theo tin tức trước đó nhận được, nó mới chỉ ở cảnh giới Thái Sơ đỉnh phong mới đúng...”

Ánh mắt Võ Vương lấp lóe. Chu Nguyên đột phá tới Thần Phủ cảnh khiến cho cục diện ở nơi này bắt đầu phát sinh biến hóa.

“Hơn nữa, vì sao vòng sáng Thần Phủ của tiểu tử này lại không để lộ ra hào quang? Đến tột cùng thì hắn mở ra được Thần Phủ mấy tầng?”

Lúc này Chu Nguyên cũng đang quan sát vòng sáng Thần Phủ phía sau lưng, sắc mặt có chút cổ quái.

Thật ra kể từ khi hắn cướp đoạt lại một phần Thánh Long chi khí từ Võ Hoàng thì mức độ tích lũy nguyên khí trong cơ thể hắn đã đạt tới một mức độ bộ cực kỳ kinh người. Trên đoạn đường trở về từ đại lục Thánh châu, Chu Nguyên vẫn đang điều chỉnh tự thân...

Đến thời điểm khi Chu Nguyên bắt đầu tiến hành đột phá, mức độ tích lũy tinh thể nguyên khí của Chu Nguyên đã đạt tới một con số cực kỳ đáng sợ: 300 nghìn viên tinh thể nguyên khí.

Con số này còn lớn hơn một phần so với số lượng của Thương Huyền lão tổ khi ông đột phá cảnh giới Thần Phủ năm đó.

Thế nên khi sự tích lũy của Chu Nguyên đạt tới 300 nghìn viên thì Khí Phủ của hắn bắt đầu tiến hóa thành Thần Phủ.

Ở cảnh giới Thần Phủ, thời điểm trọng yếu nhất chính là lúc đột phá, đây cũng chính là lúc quyết định cấp độ cùng tiềm lực của Thần Phủ.

Lúc này cũng chính là lúc Dị bảo Trúc thần phát huy công năng thần diệu của nó.

Thế nhưng bản thân Chu Nguyên lại có một cái vấn đề, đó chính là Dị bảo Trúc thần không thể tiến vào trong Khí Phủ của hắn. Bởi vì một khi tiến vào liền sẽ bị Thánh văn Thiên Tru đang chiếm cứ ở trong đó trực tiếp nuốt mất...

Tuy nhiên vấn đề này cũng không làm cho Chu Nguyên đau đầu bao lâu, bởi vì ngay khi bắt đầu mở Thần Phủ thì Thánh văn Thiên Tru đã chứng minh cho Chu Nguyên hiểu vì sao nó lại không cho phép những Dị bảo Trúc thần khác được xuất hiện ở trong Khí Phủ...

Bởi vì, có nó ở trong đó là đã đủ rồi.

Chu Nguyên thở dài một hơi, tâm thần chìm vào trong Khí Phủ.

Không, lúc này hẳn nên gọi là Thần Phủ.

Trong Thần Phủ vẫn còn mông mông mang mang, thần bí mà mênh mông, tựa như thiên địa lúc mới hình thành. Mà bên trong tòa Thần Phủ này có cửu trọng thiên sinh ra...

Đúng vậy, dưới sự trợ giúp của Thánh văn Thiên Tru, Chu Nguyên đã mở ra Thần Phủ cấp chín cực kỳ hiếm thấy...

- Thần Phủ cấp 9...

Cho dù đã kiểm tra lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi Chu Nguyên cảm nhận được sự thần bí của Thần Phủ cửu trọng thì trong nội tâm vẫn khó có thể giữ được bình tĩnh.

Thật ra đối với kết quả như thế này, Chu Nguyên cũng đã có sự dự đoán từ trước. Bởi vì ngay cả Dị bảo Trúc thần tám màu cũng bị Thánh văn Thiên Tru nuốt mất, vậy công năng của Thánh văn sẽ còn vượt quá sự tưởng tượng.

Thậm chí, dựa theo sự suy đoán của Chu Nguyên, dù cho là Dị bảo Trúc thần chín màu chân chính thì cũng khó có thể so được với Thánh văn Thiên Tru.

Bởi vì...

Chu Nguyên mở ra hai mắt vốn khép hờ, nhìn vòng sáng Thần Phủ vốn đang ở phía sau lúc này đã bay tới trước mặt, sắc mặt có chút phức tạp.

Theo trường hợp bình thường, nếu như mở ra Thần Phủ cấp chín thì vòng sáng Thần Phủ sẽ tỏa ra ánh sáng chín màu.

Nhưng bây giờ vòng xoáy Thần Phủ của Chu Nguyên lại không có chín màu, mà là... Một màu sắc thần bí giống như Hỗn Độn.

Trước đó lúc Chu Nguyên đột phá tới Thần Phủ cảnh, đồng thời mở ra Thần Phủ cấp chín, chính mắt hắn cũng đã chứng kiến việc số lượng màu sắc của vòng sáng Thần Phủ của mình tăng dần từng màu một, cuối cùng đạt tới chín màu sáng chói.

Nhưng kết quả này còn chưa khiến cho hắn hưng phấn được bao lâu, chín màu tỏa ra lại bắt đầu biến hóa, ánh sáng dần dần thu lại, cuối cùng biến thành một loại màu sắc tựa như Hỗn Độn không cách nào hình dung này.

Lúc này, hắn cũng có thể cảm nhận được Thánh văn Thiên Tru bên trong cơ thể đang không ngừng phát ra từng đợt dao động huyền diệu. Hiển nhiên sự biến hóa màu sắc của vòng sáng Thần Phủ có liên quan rất lớn tới đạo Thánh văn này.

Có vẻ như Thần Phủ của hắn cũng biến dị.

“Lúc mở ra Khí Phủ, Khí Phủ của mình bị ảnh hưởng của Oán Long Độc mà sinh ra biến dị...”

“Bây giờ khi mở Thần Phủ, lại bởi vì Thánh văn Thiên Tru mà cũng biến hóa thành màu Hỗn Độn...”

Chu Nguyên quan sát vòng sáng Hỗn Độn trước mặt, có chút phiền muộn, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, làm sao mà vòng sáng chín màu lại biến mất cơ chứ. Với phong cách cùng nhan sắc như vậy, nếu lúc này vẫn còn, chỉ cần thể hiện ra, chỉ sợ là sắc mặt của tên Võ Vương kia sẽ trở nên khó coi hơn vô số lần.

“Haizz, thôi thì màu Hỗn Độn thì màu Hỗn Độn đi... Mặc dù không đẹp mắt cho lắm, nhưng lại rất có thể đánh, thế là đã đủ!”

Chu Nguyên thở dài trong lòng, tự an ủi bản thân như vậy.

Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn lên Võ Vương, cười nhạt một tiếng, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

- Võ Vương...

- Bây giờ, cũng đã đến lúc chúng ta chấm dứt những ân oán suốt bao năm nay rồi !!!

Bình Luận (0)
Comment