Võ Vương đứng lơ lửng trên không, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Chu Nguyên, hít sâu một hơi, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng bị áp chế lại. ánh mắt trở nên âm trầm, cười mỉa mai và nói:
- Tên tiểu tử cuồng vọng, dù cho bây giờ ngươi đã bước chân vào cảnh giới Thần Phủ, nhưng cũng mới chỉ là bước đầu làm quen mà thôi. Còn bản Vương đã tìm hiểu cảnh giới này suốt bao nhiêu năm ròng.
Nghe được lời nói này, rất nhiều tướng lĩnh phía bên Đại Võ đều không nhịn được gật đầu. Đúng vậy, dù cho Chu Nguyên bước chân vào cảnh giới Thần Phủ, nhưng cũng chỉ là sơ cấp mà thôi. Nếu như dám đối đầu cùng với Võ Vương thì chắc chắn là ông ta sẽ chiếm giữ ưu thế.
Chu Nguyên thì cười ung dung một tiếng, nói:
- Dù ngươi đã đặt chân vào cảnh giới Thần Phủ từ nhiều năm trước, nhưng vẫn chỉ là Thần Phủ cảnh sơ kỳ mà thôi. Chắc hẳn cũng chẳng có bản lĩnh gì.
Khóe miệng Võ Vương có chút run rẩy, hắn lạnh lùng nói:
- Nói khoác mà không biết ngượng!
Oanh!
Vừa nói xong, bàn chân Võ Vương giẫm một cái, nguyên khí màu xích hồng bộc phát từ trong cơ thể của hắn tựa như từng dòng dung nham, khiến cho khắp một vùng không gian xung quanh đều nhuộm đỏ.
Nguyên khí cực kỳ hung hãn ngập tràn ra xung quanh, với mức độ mạnh mẽ như vậy, nếu lấy số lượng tinh thể nguyên khí để đánh giá thì chỉ sợ là đã đạt đến con số mười vạn viên!
Uy áp nguyên khí bao phủ toàn bộ chiến trường. Rất nhiều cao thủ cảnh giới Thái Sơ đều lộ ra vẻ kính sợ. Số lượng tinh thể nguyên khí trong cơ thể bọn hắn chỉ mới tầm vài vạn, nếu đem so với Võ Vương thì đúng là kém cả trăm lần.
Đây chính là sự mạnh mẽ tuyệt đối của Thần Phủ cảnh!
Chỉ nhìn mức độ mạnh mẽ của nguyên khí thế này thì cũng có thể dự đoán, dù cho Võ Vương vẫn chỉ ở cảnh giới Thần Phủ sơ kỳ thì cũng đã đạt tới mức độ sơ kỳ đỉnh phong...
Trên tường thành Đoạn Long thành, Chu Kình, Vệ Thương Lan đều lộ ra vẻ nghiêm trọng. Số lượng trên trăm vạn tinh thể nguyên khí là quá khủng bố đối với bọn hắn.
- Bây giờ Điện hạ mới vừa vặn tiến vào Thần Phủ cảnh, chỉ sợ mức độ tích lũy còn chưa thể bằng Võ Vương. -Vệ Thương Lan lo lắng nói.
Chu Kình gật đầu:
- Nếu Nguyên nhi không thể chống lại, vậy hãy điều khiển Chiến Khôi tự nổ tung để hỗ trợ.
Bây giờ phía bên bọn họ cũng đã có cao thủ cảnh giới Thần Phủ. Ưu thế lúc trước của Đại Võ đã trở nên yếu bớt rất nhiều, mặc dù chưa thể đánh bại Đại Võ, nhưng ít ra là có thể khiến cho cục diện trở nên giằng co kéo dài.
Đám người Vệ Thương Lan đều gật đầu nhận lệnh. Bây giờ Chu Nguyên chính là hi vọng cuối cùng của Đại Chu, chỉ cần có thể bảo vệ hắn, vậy Đại Chu sẽ luôn có hi vọng.
Khi áp lực đến từ Võ Vương tràn ngập khắp chiến trường, thì Chu Nguyên cũng ngẩng đầu, một vùng trời đỏ rực phản chiếu tại trong tầm mắt, nhưng trên gương mặt hắn lại chẳng có vẻ gì là lo lắng, chỉ cười nói:
- Mức độ trên trăm vạn, cũng dọa người đấy!
Trong lòng Chu Nguyên không khỏi cảm thán, sự chênh lệch giữa Thái Sơ cảnh và Thần Phủ cảnh quả là quá lớn. Nếu như không phải lần này hắn cũng đã đột phá tới Thần Phủ cảnh, thì chỉ sợ dù cho hắn có bao nhiêu át chủ bài đi nữa cũng không thể chống lại.
- Bây giờ rồi hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi!
Võ Vương cười lạnh, trong lòng tràn đầy sát khí đối với Chu Nguyên. Kẻ này còn nhỏ tuổi mà đã bước chân vào Thần Phủ cảnh, thiên phú quá đáng sợ. Nếu cứ để mặc cho hắn phát triển thêm một thời gian thì chỉ sợ Đại Võ sẽ bị hủy diệt trong tay kẻ này.
Thế nên Võ Vương đã quyết tâm muốn diệt trừ mối tai hoạ ngầm này!
Oanh!
Sát khí phun trào, hai tay Võ Vương kết ấn, chỉ thấy vòng sáng Thần Phủ sau lưng hắn bay đến trước mặt, bắt đầu xoay tròn.
Ong ong!
Nguyên khí đỏ rực gào thét lao tới, trực tiếp chui vào trong vòng sáng Thần Phủ.
Ầm ầm!
Trong một chớp mắt tiếp theo, một cột sáng màu đỏ tươi dâng lên từ trong vòng sáng Thần Phủ, tựa như một ngụm Long tức, khiến cho không gian xung quanh chấn động, mạnh mẽ đánh về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên cũng hét dài một tiếng, hai tay khép lại, vòng sáng Hỗn Độn sau lưng cũng chấn động mạnh, trực tiếp bộc phát ra kim quang sáng chói, gào thét mà lên, cuối cùng va chạm cùng với dòng lũ màu xích hồng kia.
Ầm ầm!
Một làn sóng xung kích tàn phá ra xung quanh.
Dòng lũ xích hồng trực tiếp sụp đổ, mà thân hình Chu Nguyên lại vẫn đứng vững giữa không trung, không nhúc nhích tí nào.
Nguyên khí màu vàng óng bay ra từ thể nội hắn, bao phủ nửa bên bầu trời.
Điều bất ngờ là mức độ áp lực do Chu Nguyên tạo ra cũng không kém hơn chút nào so với Võ Vương!
Chu Nguyên duỗi cái lưng, cười cười, nói:
- Có vẻ con số trăm vạn này cũng không có gì quá đặc biệt!
Trên chiến trường lập tức bộc phát ra vô số những âm thanh kinh hãi, bất luận là người bên Đại Võ hay Đại Chu thì đều trợn mắt há hốc mồm.
Trên bầu trời, con ngươi Võ Vương co rút lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Làm sao có thể như vậy?! Ngươi mới chỉ vừa vặn đột phá tới Thần Phủ cảnh, vì sao độ tích lũy lại mạnh như thế?!
Dao động nguyên khí bộc phát ra từ trong cơ thể Chu Nguyên cũng đã thể hiện mức độ tích lũy của hắn, không ngờ cũng đã đạt tới số lượng trăm vạn, hoàn toàn không kém Võ Vương!
Điều này làm cho Võ Vương khó có thể tin, phải biết năm đó khi hắn đột phá cảnh giới Thần Phủ thì mới chỉ tích lũy được 580 nghìn viên tinh thể nguyên khí mà thôi. Số lượng ấy đúng là chẳng đáng là bao so với con số lúc này của Chu Nguyên!
Trên tường thành, mấy người Chu Kình, Vệ Thương Lan cũng hai mặt nhìn nhau.
- Làm sao mức độ tích lũy của Điện hạ lại mạnh như vậy? -Vệ Thương Lan cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng.
- Lời giải thích duy nhất chính là Thần Phủ mà Nguyên Nhi mở ra không phải là bình thường! -Chu Kình nghĩ nghĩ, nói.
- Võ Vương mở ra Thần Phủ cấp năm thì còn chưa đạt đến con số này. Còn Điện hạ vừa mới đột phá thì mức độ tích lũy đã không hề kém hơn so với mức độ sơ kỳ đỉnh phong của Võ Vương... Chẳng lẽ Điện hạ đã mở ra Thần Phủ cấp bảy, thậm chí cấp tám sao? -Vệ Thương Lan nuốt nước miếng một cái, mặt mũi tràn đầy rung động.
Đối với bọn họ mà nói, khi đột phá tới Thần Phủ mà có thể mở ra Thần Phủ cấp bốn đã là vô cùng mừng rỡ, chớ nói chi là Thần Phủ cấp bảy, Thần Phủ cấp tám, quả là cao không thể chạm.
Về phần Thần Phủ cấp chín thì có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ...
Các tướng lĩnh Đại Chu khác cũng không khỏi hít một hơi lạnh, nhưng ánh mắt trở nên càng thêm cuồng nhiệt.
Ở một bên, đôi mắt đẹp của Vệ Thanh Thanh cũng mang theo vẻ phức tạp quan sát thân ảnh trẻ tuổi trên bầu trời kia. Còn nhớ năm đó, trong lần đầu gặp mặt, Chu Nguyên vẫn mới chỉ là một thiếu niên nhỏ yếu vừa mới bước ra khỏi Đại Chu, thậm chí còn chưa mở cả Khí Phủ. Nhưng nào ai có thể nghĩ đến, chỉ sau mấy năm, người thiếu niên ấy đã bước chân tới độ cao như thế này.