Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 757 - Chương 756: Đấu Võ Vương (2)

Chưa xác định
Chương 756: Đấu Võ Vương (2)

Hắc Độc Vương thì lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn về phía Chu Kình, ho khan một tiếng, rất thành khẩn mà nói:

- Lúc trước Võ Vương còn dám hỏi Vương thượng dựa vào cái gì để tranh với hắn. Bây giờ nhìn lại, chỉ cần có Điện hạ ở đây, cũng không cần Vương thượng phải đích thân xuất thủ. Nói theo cách đó thì chính Vương thượng mới là người có đại phúc duyên.

Chu Kình tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn, nói:

- Không phải ngươi cảm thấy Đại Chu ta ắt vong rồi à?

Kể từ khi Đại Võ xâm chiếm Đại Chu, Hắc Độc Vương luôn biểu hiện ra bộ dáng cực kỳ tiêu cực, tựa như sắp chết đến nơi. Mặc dù Chu Kình không thèm để ý, nhưng đôi khi cũng khó tránh khỏi khó chịu.

Hắc Độc Vương lúng túng nói:

- Trước đó là ánh mắt của thần nông cạn, không thể so sánh cùng với Vương thượng!

Lúc trước quả thật là hắn không ngờ tới thiên phú của Chu Nguyên lại cao tới nhường này, vừa mới mở ra Thần Phủ đã có thể sánh ngang với kẻ có tu vi lâu năm như Võ Vương. Thiên phú như thế quả là hiếm thấy trên đời. Vậy nên hắn phải tranh thủ thời gian tỏ thái độ, tránh cho đến lúc Đại Võ bị đánh lùi, Chu Nguyên lại tìm hắn tính sổ.

Tại lúc cả hai bên Đại Võ và Đại Chu còn đang rung động khi Chu Nguyên thể hiện ra sự tích lũy nguyên khí hùng hồn của mình, thì ánh mắt của Chu Nguyên cũng đang khóa chặt Võ Vương, cười nói:

- Tặng lễ mà không trả lễ thì không hay lắm, vậy ngươi cũng ăn thử mấy đòn của ta xem sao?

Oanh!

Ngay khi âm thanh rơi xuống, nguyên khí màu vàng óng sáng chói đã bộc phát ra, thân hình Chu Nguyên hóa thành một chùm kim quang lướt qua chân trời, bàn tay nắm một cái, Thiên Nguyên Bút đã xuất hiện tại trong tay.

Ông!

Đầu bút sắc bén chấn động, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành vô số những ảo ảnh bao phủ về phía Võ Vương.

Võ Vương thấy vậy, sắc mặt biến đổi, bàn tay nắm một cái, một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện ở trong tay, nguyên khí màu xích hồng gào thét, dốc hết toàn lực đón tiếp.

Keng keng!

Bút - Kiếm tiếp xúc, bộc phát ra những âm thanh kinh thiên động địa.

Hai người chiến đấu, nguyên khí hùng hồn lan tràn ra xung quanh, tiếng sấm vang rền.

Có thể thấy mặc kệ Võ Vương sử dụng chiêu thức nào thì cũng không thể nào chiếm được ưu thế trước Chu Nguyên.

Trải qua mấy chiêu thăm dò, khóe miệng Chu Nguyên dần nhấc lên một vòng cười lạnh, thân thể của hắn đột nhiên nổi lên một tầng ánh ngọc.

- Huyền Thánh thể!

Lực lượng thân thể bộc phát!

Cây bút gào thét lao xuống, không gian rung động.

Keng!

Một lần nữa kiếm cùng bút va chạm với nhau. Nhưng lần này sắc mặt Võ Vương lại kịch biến, bởi vì lực lượng truyền tới lại đột nhiên tăng mạnh, tựa như núi lớn đè xuống, khó có thể chống cự.

Dưới đòn tấn công mạnh mẽ ấy, cây trường kiếm màu vàng trong tay Võ Vương run rẩy kịch liệt, thân hình hắn cũng bị đánh cho bay ngược về phía sau, trên bàn tay nhỏ xuống từng giọt máu tươi.

Xoạt!

Trong khoảnh khắc ấy, trên khắp chiến trường không khỏi bộc phát ra những tiếng xôn xao kinh sợ.

Chỉ khác biệt là phía bên Đại Chu là bởi vì mừng rỡ như điên, mà phía bên Đại Võ lại là như cha mẹ chết, sắc mặt ai nấy trắng bệch như tờ giấy.

Nào ai có thể ngờ tới, vị Chiến Thần vô địch Võ Vương mà bọn họ vẫn luôn tôn sùng lại bị một vị Điện hạ tuổi trẻ của Đại Chu đánh cho phải lùi lại.

Chu Nguyên đứng lơ lửng trên không, đầu bút Thiên Nguyên Bút chỉ về phía Võ Vương, đạm mạc nói:

- Mặc dù ngươi là Thần Phủ cảnh, nhưng nếu xét về độ khó chơi thì đấu với ngươi còn thoải mái hơn nhiều so với lúc đấu với Võ Hoàng.

Trước đó khi chiến đấu cùng với Võ Hoàng, có thể nói Chu Nguyên phải sử dụng hết tất cả át chủ bài, đã vậy còn phải chiến đấu thừa sống thiếu chết. Còn bây giờ khi bước chân vào Thần Phủ cảnh, cho dù đối mặt với Võn Vương với cảnh giới sơ kỳ đỉnh phong, hắn cũng không hề kém bao nhiêu.

Hiển nhiên, đem so sánh với Võ Hoàng thì Võ Vương chỉ có cảnh giới cao hơn mà thôi. Nhưng nếu bàn về số lượng lá bài tẩy thì Võ Vương còn kém xa lắm.

Đây chính là sự khác biệt do vị trí hoàn cảnh mang lại. Mặc dù Võ Vương có uy danh hiển hách trên Thương Mang đại lục, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là xưng vương xưng bá ở một vùng nước cạn mà thôi. Nếu đem so sánh cùng với những quái vật khổng lồ như Thánh Cung, Thương Huyền Tông thì thật sự là chẳng đáng giá nhắc tới.

Trên bầu trời, sắc mặt Võ Vương có chút tái nhợt, hiển nhiên cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày hắn bị một thằng oắt con miệt thị như vậy.

- Thằng nhãi Chu gia kia đừng vội đắc ý!

Âm thanh âm trầm của Võ Vương vang lên, trên trán hắn cũng nổi lên từng đường gân xanh.

- Chẳng lẽ ngươi thật coi là bản Vương không có chuẩn bị chút nào hay sao?

Trong mắt Võ Vương dâng lên một vòng đỏ tươi, hai tay đột nhiên khép lại. Trong một chớp mắt tiếp theo, nguyên khí mênh mông từ trong cơ thể hắn quét ngang mà ra, mức độ nguyên khí đang tăng vọt với tốc độ hết sức kinh người.

Cùng với đó, tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy, tại sao lưng Võ Vương, phía bên ngoài của vòng sáng Thần Phủ đang bắt đầu hình thành một vòng sáng mới.

Hai vòng sáng lồng ghép vào nhau.

Trên tường thành, sắc mặt của đám người Chu Kình không nhịn được biến đổi.

Chu Nguyên thì híp hai mắt lại:

- Hai vòng sáng Thần Phủ...

- Thì ra là đã ẩn giấu đi một chút thực lực, trước đó đã sớm đặt chân vào cảnh giới Thần Phủ trung kỳ rồi à... Đúng là một lão Hồ ly!

Phía trên Đoạn Long Giang, Võ Vương đứng lơ lửng trong không trung. Lúc này, sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm, mà ở sau lưng hắn, hai Vòng sáng của Thần Phủ chậm rãi xoay tròn, hấp thu nguyên khí trong thiên địa.

Một luồng uy áp cường hãn phát ra từ trong cơ thể của hắn và nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía xugn quanh.

Cảnh giới của Thần Phủ Cảnh có ba bậc, đơn giản dùng tam đẳng cấp sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ để phân chia, mà mỗi khi đột phá một bậc thì sẽ có thêm một cái Vòng sáng của Thần Phủ, cho nên Vòng sáng thứ hai xuất hiện ở sau lưng Võ Vương cũng đại biểu cho việc bản thân hắn đã đột phá đến Thần Phủ Cảnh trung kỳ.

Hiển nhiên là từ đầu đến giờ Võ Vương vẫn luôn ẩn tàng một bộ phận thực lực của mình.

Mà khi Võ Vương bộc lộ phần thực lực che dấu này ra thì ở bên phía Đại Võ Vương Triều, vô số binh sĩ cùng rất nhiều tướng lãnh trong đại quân đều lộ vẻ vui mừng, tiếp theo phấn chấn rống to:

- Võ Vương vô địch!

Lúc trước, Võ Vương rơi vào thế hạ phong đã làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ sợ hãi, dù sao một khi Võ Vương thật sự bị Chu Nguyên đánh bại thì sẽ là một đả kích trí mệnh đối với sĩ khí của Đại Võ Vương Triều.

Đến lúc đó, đừng nói tiêu diệt Đại Chu rồi mà phải lo xem khi Đại Chu phản công, Đại Võ bọn họ sẽ chịu đựng được bao lâu trước khi tan tác. Đến lúc đó, thật sự là binh bại như núi đổ, muốn lại lần nữa tụ lại nhân tâm là việc quá khó khăn.

Nhưng mà Võ Vương chung quy là Võ Vương, biết cách ẩn dấu sự cao thâm, không lộ ra ngoài, vậy mà trong lúc không ai để ý đã lặng yên đột phá đến Thần Phủ Cảnh trung kỳ!

Mà so sánh với sự vui mừng bên phía Đại Võ Vương Triều, trên tường thành của Đoạn Long Thành, sắc mặt của mấy người Chu Kình, Vệ Thương Lan thì là trở nên ngưng trọng, lá bài tẩy này của Võ Vương cũng đã vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.

- Tặc tử này vẫn xảo trá như vậy! Không ngờ lại thật có thể ẩn giấu sâu như vậy!

Vệ Thương Lan cắn răng, nói.

Chu Kình chau mày, năm đó Võ Vương cũng ẩn giấu thực lực bản thân, đợi đến sau khi cánh chim thành thục thì mới phát động ra một đòn trí mạng với Đại Chu bọn họ.

- Thương Lan, chúng ta chuẩn bị, tùy thời ra tay trợ giúp Nguyên nhi.

Chu Kình nói.

Chiến đấu ở cấp bậc này thì người hoặc thủ đoạn bình thường đã không có cách nào để tham dự vào, nhưng mà cũng may khi bên phía bọn họ có chiến khôi cấp bậc Thái Sơ Cảnh, có thể dùng phương thức tự bạo để tạo thành một ít ảnh hưởng đối với cường giả Thần Phủ Cảnh.

Vệ Thương Lan gật gật đầu, nhưng thần sắc vẫn có chút trầm trọng.

...

Đối với phản ứng của hai bên, Võ Vương cũng không thềm để ý, ánh mắt âm lệ kia lúc này chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Hắn biết được, hôm nay muốn tiêu diệt Đại Chu thì hắn nhất định phải loại bỏ chướng ngại vật lớn nhất, chính là Chu Nguyên ở trước mắt.

Nếu như có thể giết chết kẻ này thì Đại Chu nhất định sẽ bị diệt vong!

- Bổn vương làm việc xưa nay đều ẩn giấu một phần lực, không nghĩ tới hôm nay lại bị ngươi bức phải lộ ra.

- Nhưng mà, đã bắt ta phải lộ át chủ bài ra, vậy thì ngươi cũng nên trả một cái giá lớn rồi.

Võ Vương lạnh giọng nói, trong mắt tràn đầy sát ý.

Bình Luận (0)
Comment