Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 758 - Chương 757: Thần Phủ Cảnh Trung Kỳ

Chưa xác định
Chương 757: Thần Phủ Cảnh trung kỳ

Vừa dứt lời, hai Vòng sáng ở phía sau hắn xoay tròn, nguyên khí màu đỏ đậm như mây lửa tràn ngập ra, nếu như dùng tinh thể nguyên khí để cân nhắc thì sợ là đạt đến 1 triệu năm trăm nghìn trình độ.

Hiển nhiên, sau khi đột phá đến Thần Phủ Cảnh trung kỳ, số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Võ Vương đã tăng vọt thêm năm trăm nghìn!

Nếu như là ở Thái Sơ Cảnh, loại tăng phúc này quả thực là không thể tưởng tượng, nhưng đối với Thần Phủ Cảnh thì chỉ là bình thường mà thôi.

Oanh!

Sau khi gào thét lao ra thì chỉ trong nháy mắt, ở dưới sự khống chế của Võ Vương, nguyên khí màu đỏ đậm nhanh chóng hóa thành một con trăn lớn màu đỏ đậm mang theo uy thế mạnh mẽ, đánh tới CHu Nguyên.

Ở những chỗ mà con trăn lớn màu đỏ đậm lướt qua, không gian không ngừng rung động lắc lư.

Thấy thế, con ngươi của Chu Nguyên lập tức co vào. Từ trong cơ thể của hắn, nguyên khí màu vàng nhanh chóng tuôn ra, Thiên Nguyên Bút trong tay hóa thành một vệt sáng màu vàng, hung mãnh đâm về phía con trăn lớn màu đỏ đậm đang đánh tới kia.

Oanh!

Sóng xung kích cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía xung quanh.

Mà thân hình của Chu Nguyên mãnh liệt run lên rồi nhanh chóng bắn ngược trở lại, phải lùi về phía sau đến mấy trăm trượng thì thân hình mới ổn định lại được.

Hiển nhiên, đối mặt với Thần Phủ Cảnh trung kỳ như Võ Vương, người mới đột phá Thần Phủ Cảnh như Chu Nguyên vẫn còn có chút yếu nhược, chiến đấu thực sự sẽ rơi vào thế hạ phong.

Nhìn thấy Chu Nguyên rơi vào thế hạ phong, bên phía Đại Võ lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô vang trời.

Mà không khí bên phía Đại Chu thì lại lần nữa trở nên trầm trọng.

- Thằng oắt con nhà họ Chu kia, cho dù mày đột phá đến Thần Phủ Cảnh thì như thế nào? Mày thực sự nghĩ rằng những năm này bổn vương sống uổng phí hay sao?!

Trường kiếm màu vàng trong tay Võ Vương khẽ chấn động, hắn lạnh lùng nhìn về phía Chu Nguyên rồi trầm giọng nói.

- Hừ. Cái gì mà Thánh Long của Chu gia cơ chứ? Hôm nay, bổn vương muốn hành hạ ngươi đến chết ở ngay trước mặt Chu Kình kia, khiến cho hắn triệt để tuyệt vọng!

Vừa dứt lời, hai tay của Võ Vương lập tức khép lại, ấn pháp nhanh chóng biến ảo.

Ông ông!

Ở sau lưng hắn, hai Vòng sáng của Thần Phủ cũng đột nhiên chuyển động, nguyên khí màu đỏ đậm chui ra từ trong đó rồi nhanh chóng hội tụ ở phía trên đỉnh đầu của Võ Vương, ẩn ẩn tạo thành một cái ấn cực lớn màu đỏ đậm.

Phía trên cái ấn kia giống như là có in hình một con rồng màu đỏ đậm quấn quanh bốn măt ấn. Ngay khi vừa xuất hiện, cái ấn kia đã phóng thích ra uy áp ngập trời.

- A! Thiên Nguyên Thuật sao?

Chu Nguyên có chút kinh ngạc. Lúc này, Võ Vương kia rõ ràng là đang thi triển một môn Thiên Nguyên Thuật, chuyện này làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc, phải biết rằng Thiên Nguyên Thuật ở trên Thương Mang đại lục này có thể nói là đã gần như không có, không nghĩ tới Võ Vương này vậy mà cũng có.

Hơn nữa, dựa theo suy đoán của hắn, môn Thiên Nguyên Thuật này của Võ Vương này sợ là đạt đến cấp độ Trung phẩm.

Xem ra môn Nguyên thuật này có lẽ chính là một át chủ bài khác mà Võ Vương ẩn giấu rồi.

- Xích Long ấn! Trấn áp cho ta!

Võ Vương thét dài. Ngay sau đó, cái Xích Long ấn kia đã mãnh liệt đụng nát hư không, từ trên trời giáng xuống, uy áp bao phủ Chu Nguyên.

Tuy nói Võ Vương thi triển chỉ là một môn Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Trung phẩm, nhưng với tu vi Thần Phủ Cảnh trung kỳ cùng một triệu năm trăm nghìn số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của hắn lại có thể phát huy được uy năng cực kỳ kinh người. Lúc cái Xích Long ấn kia rơi xuống, cả Đoạn Long Giang rộng lớn tựa như là đã bị phân thành hai nửa.

Loại uy năng kia làm cho người của hai bên đều biến sắc, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Chu Nguyên ngửa đầu nhìn qua Xích Long ấn đang ép xuống, khuôn mặt cũng tỏ ra ngưng trọng, Thần Phủ Cảnh trung kỳ đích thật là không thể khinh thường.

Oanh!

Ở dưới ánh mắt chấn động của vô số người, Xích Long ấn gào thét lao xuống, nhanh chóng đánh trúng Chu Nguyên.

Phanh!

Mà thân thể của hắn cũng theo đó rơi xuống Đoạn Long Giang ở phía dưới, Xích Long ấn vẫn bay theo sát tạo thành những con sóng lớn động trời trên mặt sông, phía trên Xích Long ấn, hư ảnh con rồng màu đỏ đậm kia không ngừng gào thét, sức mạnh cuồng bạo kia quấy Đoạn Long Giang đến long trời lở đất.

Mọi người đều tỏ ra vô cùng khẩn trương khi nhìn về chỗ Xích Long ấn đang trấn áp kia.

Chu Kình nắm chặt nắm đấm, Tần Ngọc thậm chí còn không nhịn được mà bổ nhào bên tường thành, đôi mắt đẹp tỏ ra lo lắng vạn phần, lẩm bẩm nói:

- Nguyên nhi, Nguyên nhi...

Trên bầu trời, Võ Vương cười lạnh nói:

- Bị Xích Long ấn của ta trấn áp thì chỉ có một kết cục mà thôi. Đó là bị nó đốt thành tro tàn!

Rống!

Đúng lúc này, Xích Long ấn sáng rực lên, hư ảnh con rồng màu đỏ đậm kia cũng gào thét một tiếng rồi bay ra khỏi Xích Long ấn, lượn vòng quanh khu vực phía dưới. Hiển nhiên là Võ Vương định trực tiếp đốt chết Chu Nguyên.

- Võ Vương vô địch!

Bên phía Đại Võ Vương Triều, rất nhiều cường giả Thái Sơ Cảnh vui sướng, hét lớn lên.

Ngya sau đó, quân đội của Đại Võ Vương Triều cũng bộc phát ra tiếng hoan hô vang trời.

Trên tường thành của Đoạn Long Thành, Chu Kình cắn răng, quát khẽ:

- Chuẩn bị thúc dục chiến khôi tự bạo!

Nghe ông nói vậy, sắc mặt của những người khác cũng trở nên cực kỳ trầm trọng, Vệ Thương Lan dùng sức gật đầu rồi quay sang phân phó cấp dưới.

Nhưng mà, ngay khi mấy người Chu Kình chuẩn bị thúc dục chiến khôi cứu viện thì ở chỗ sâu trong Đoạn Long Giang, trong khu vực bị Xích Long ấn trấn áp chợt có thanh âm như có như không truyền ra.

- Huyền Thánh Thể.

- Thái Huyền Thánh Linh Thuật.

- Ngân Ảnh.

- Địa Thánh Văn.

- ...

Nghe được thanh âm mơ hồ truyền ra từ dưới đáy sông Đoạn Long Giang, ở trên bầu trời, con ngươi của Võ Vương co rụt lại, đột nhiên hắn lạnh giọng nói:

- Giả thần giả quỷ, chết cho ta!

Võ Vương vừa dứt lời, hư ảnh con rồng màu đỏ đậm kia cũng không bay quanh Xích Long ấn nữa mà gào thét lao xuống, bay thẳng vào trong khu vực bị Xích Long ấn trấn áp.

Oanh!

Nhưng mà, đang ngay sau khi hư ảnh con rồng màu đỏ đậm kia vừa chui vào thì chỉ trong nháy mắt đó, một bàn tay được bọc trong giáp màu bạc đưa ra ngoài, dễ dàng bắt lấy hư ảnh con rồng màu đỏ đậm kia rồi năm ngón tay đột nhiên nắm chặt.

Phanh!

Hư ảnh con rồng màu đỏ đậm kia gào lên một tiếng rồi nhanh chóng bị bàn tay này bóp nổ!

Trên bầu trời, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Võ Vương lập tức biến đổi kịch liệt.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tiếng hoan hô vui sướng bên phía Đại Võ Vương Triều cũng đột nhiên ngừng lại.

Trên tường thành, mấy người Chu Kình cũng tỏ ra kinh hãi.

Ánh mắt của mọi người tập trung nhìn về chỗ sâu trong Đoạn Long Giang kia, chỉ thấy được ở chỗ đó, Xích Long ấn tựa hồ là đang kịch liệt lay động. Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy, cái ấn này tựa hồ là đang chậm rãi bay lên.

Thấy thế, Võ Vương cắn răng, liều mạng thúc dục Xích Long ấn cố gắng trấn áp nhưng cái ấn này lại không thể rơi xuống tiếp, nó vẫn như cũ là từ từ bay lên.

Chỉ trong vòng hơn mười giây ngắn ngủi, Xích Long ấn kia đã bay ra khỏi mặt nước.

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy, ở phía dưới Xích Long ấn có một người mặc một bộ giáp màu bạc, toàn thân tản ra chấn động khủng bố đang giơ hai tay lên cao, nhấc cả Xích Long ấn kia lên.

- Võ Vương, đây chính là thủ đoạn cuối cùng của ngươi hay sao?

Người mặc bộ giáp màu bạc tay nâng Xích Long ấn, hai con ngươi hờ hững nhìn về phía Võ Vương, có giọng nói từ trong bộ giáp truyền ra.

Nghe thấy thế, sắc mặt của Võ Vương trở nên âm trầm, không xác định, ở chỗ sâu trong ánh mắt lúc này có xuất hiện thần sắc sợ hãi.

Người mặc bộ giáp màu bạc đột nhiên nắm chặt bàn tay lại, đánh một quyền vào Xích Long ấn, lập tức cái ấn này rung động kịch liệt và chỉ trong một cái chớp mắt là đã ầm ầm nổ tung và nhanh chóng hóa thành vô số vệt sáng màu đỏ đậm.

Bên trong vô số vệt sáng màu đỏ đậm đang bay đầy trời, Chu Nguyên mặc bộ giáp màu bạc, chân đạp trên mặt sông, ở phía sau của hắn, một đôi cánh trong suốt chậm rãi vỗ nhẹ, tạo nên sóng lớn.

Lúc này, toàn thân hắn đều tản ra chấn động nguyên khí khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi .

Lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên không mang theo chút cảm xúc nào tập trung vào Võ Vương, giọng nói hờ hững truyền ra, vang vọng trong trời đất này.

- Nếu như chỉ có những thủ đoạn này thì ...

- Võ Vương ...

- Hôm nay, chính là ngày chết của ngươi.

Bình Luận (0)
Comment