Chu Nguyên mặc bộ chiến giáp màu bạc, đứng thẳng trên mặt nước, bên ngoài bộ chiến giáp màu bạc còn có một Quang ảnh thần bí bao trùm, sau lưng có một đôi cánh đang mở rộng ra, mà nếu như nhìn cẩn thận thì còn có thể phát hiện, ở bên ngoài bộ chiến giáp màu bạc kia còn có mấy vệt sáng màu xanh xám lưu động.
Một luồng nguyên khí mạnh mẽ phát ra từ trong cơ thể của hắn, quấy động sóng lớn.
Mà vô số ánh mắt rung động đến từ hai bên dừng lại ở trên thân thể của hắn.
Chỉ vì lúc này, khí thế của Chu Nguyên quá mức cường thịnh, mặc dù là Thần Phủ Cảnh trung kỳ như Võ Vương tựa hồ là cũng hơi bị áp chế ...
- Điện hạ thật sự là ... có tư thế Vô địch.
Trên tường thành, nhìn qua bóng người trẻ tuổi mặc bộ chiến giáp màu bạc kia, Vệ Thương Lan không nhịn được mà lên tiếng cảm thán. Hắn vẫn còn nhớ rõ, năm đó, lúc Tề Vương phản loạn cũng chính là Chu Nguyên đứng ra, ngăn cơn sóng dữ, khi đó hắn tựa hồ cũng mặc một bộ chiến giáp màu bạc như bây giờ.
Chỉ có điều, năm đó, thực lực của Chu Nguyên không cường đại như hiện tại.
Những tướng lãnh khác cũng nhao nhao gật đầu, trong ánh mắt lộ ra sự kính sợ, lúc này thực lực mà Chu Nguyên biểu hiện ra quả thực làm cho lòng người ta cảm thấy kinh hãi.
Bọn họ mở miệng tán thưởng, Chu Kình thì không nhịn được vui mừng, tự hào cười to.
- Võ Vương kia cho rằng chiếm Thánh Long chi khí của Nguyên nhi thì sẽ làm cho nó không gượng dậy nổi, nhưng mà sự thật sẽ nói cho hắn biết, Thánh Long của Chu gia ta sao có thể bị hắn phế bỏ dễ dàng như vậy được?
Lúc này, Chu Kình cảm thấy cực kỳ tự hào và vui sướng.
...
Mà trái ngược với sự vui vẻ của Chu Kình, ở trên bầu trời, sắc mặt của Võ Vương lại cực kỳ âm trầm. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người trẻ tuổi mặc bộ chiến giáp màu bạc ở phía dưới kia, khóe miệng không nhịn được có chút run rẩy.
Hắn có thể cảm giác được, Chu Nguyên tựa hồ là đồng thời thi triển mấy môn Nguyên thuật, nếu như hắn không có đoán sai thì tất cả đều Thiên Nguyên Thuật, thậm chí đều có phẩm cấp cao hơn Xích Long ấn của hắn!
Bằng không thì không có khả năng sẽ có khí thế mạnh như vậy.
Chuyện này làm cho trong lòng Võ Vương có một loại cảm giác bi phẫn, Xích Long ấn kia chính là Nguyên thuật mà hắn dốc hết tất cả sức mạnh của Đại Võ mới lấy được, nhưng dù vậy, cũng chỉ là Thiên Nguyên Thuật xếp hàng Trung phẩm mà thôi.
Nhưng hôm nay, Chu Nguyên đã thi triển bao nhiêu môn Nguyên thuật, hơn nữa còn đều cao hơn Xích Long ấn?
Vì vậy, dù cho Số lượng tinh thể nguyên khí trong khí phủ của Chu Nguyên không bằng hắn thì kẻ này vẫn có thể dựa vào những môn Nguyên thuật cường đại này là có thể làm cho hắn vô cùng chật vật.
Lại một lần nữa nhìn qua bóng người trẻ tuổi mặc bộ chiến giáp màu bạc kia, trong nội tâm của Võ Vương rốt cục cũng có xuất hiện cảm giác bất an.
Oanh!
Mà khi Võ Vương còn đang cảm thán ở trong lòng thì ở phía dưới, đôi cánh sau lưng Chu Nguyên vỗ mạnh một cái, sóng lớn xoáy lên mà thân hình của hắn nhanh chóng biến mất.
Thấy thế, sắc mặt của Võ Vương biến đổi, thân hình nhanh lùi lại.
Ông!
Nhưng mà khi hắn vừa lui được một bước thì một bóng người đã xuất hiện ở trước mặt hắn, Thiên Nguyên Bút màu đen kịt mang theo sức mạnh đáng sợ, xảo trá, tàn nhẫn đâm thẳng vào chỗ hiểm trên cơ thể Võ Vướng.
Thấy thế, Võ Vương vội vàng vung trường kiếm màu vàng trong tay lên, toàn lực nghênh tiếp.
Keng!
Thanh âm giống như kim loại va chạm vang vọng, hoa lửa bắn tung tóe, mà sắc mặt của Võ Vương lại kịch liệt biến đổi, bởi vì hắn cảm giác được một luồng sức mạnh vô cùng hung hãn giống như dời non lấp biển vọt tới, bàn tay cầm chặt chuôi kiếm kia lập tức đã bị chấn động, hổ khẩu vỡ nát, máu tươi chảy xuôi, thân hình chật vật bắn ngược trở ra.
Lúc này, dưới tác dụng tăng cường của Huyền Thánh Thể, Thái Huyền Thánh Linh Thuật, Địa Thánh Văn ... mỗi một đòn của Chu Nguyên đều có uy năng vượt qua một triệu năm trăm nghìn viên tinh thể nguyên khí!
Cho nên dù Võ Vương đã đột phá đến Thần Phủ Cảnh trung kỳ thì như cũ là bị Chu Nguyên gắt gao áp chế.
Keng! Keng!
Lúc này, Chu Nguyên ra tay không lưu tình chút nào, sức mạnh bộc phát ra mà không hề giữ lại, hư ảnh hình bút không ngừng gào thét lao ra.
Mà Võ Vương thì điên cuồng chống cự, mặc dù miệng hắn không ngừng gào thét nhưng mà không hề có tác dụng gì, thân hình của hắn không ngừng lui về phía sau, máu tươi theo thân kiếm chảy xuôi xuống.
Trông Võ Vương lúc này cực kỳ chật vật.
Vào lúc này, ở phía dưới, nhìn thấy cảnh tượng Võ Vương bị Chu Nguyên áp chế, quân đội của Đại Võ đã có chút rối loạn, sắc mặt của một vài tướng lãnh Thái Sơ Cảnh cũng nhao nhao biến đổi, một cảm giác bất an, bao phủ trong lòng.
Ai cũng không nghĩ tới, mặc dù Võ Vương đột phá đến Thần Phủ Cảnh trung kỳ, vậy mà vẫn như trước không đánh lại vị điện hạ của Đại Chu kia!
Keng!
Trên bầu trời, bút cùng thương lại một lần nữa va chạm.
- Vạn Kình!
Chu Nguyên hét to một tiếng, chỉ thấy được bên ngoài Thiên Nguyên Bút kia hiện lên rất nhiều hư ảnh cá voi lớn, khi cái bút màu đen kia vung xuống, ngay cả không gian đều ẩn ẩn xuất hiện vết rách.
Keng!
Hoa lửa mãnh liệt bắn ra, sắc mặt của Võ Vương trở nên trắng bệch, hắn phun ra một búng máu tươi sau đó, thân hình chật vật rơi xuống phía dưới, lướt đi trên mặt Đoạn Long Giang đến hơn một nghìn trượng.
Chu Nguyên đứng lơ lửng trong hư không, dưới bộ chiến giáp màu bạc, một đôi ánh mắt lạnh lẽo tập trung Võ Vương đang vô cùng chật vật kia, giọng nói đạm mạc vang lên:
- Võ cẩu, năm đó, lúc ngươi đoạt Thánh Long chi khí của ta thì có từng nghĩ tới chuyện ngày hôm nay hay không?
Lúc này, khuôn mặt của Võ Vương đã đầy máu tươi, trông vô cùng dữ tợn, hắn rít gào:
- Chuyện duy nhất khiến cho Bổn vương hối hận chính là lúc trước, sau khi chiếm được Thánh Long chi khí, ta lại không đánh chết tiểu tử ngươi ở ngay trên tế đàn kia!
Hắn đích thật là cảm thấy cực kỳ hối hận. Năm đó, sau khi chiếm được Thánh Long chi khí, hắn cũng là cảm thấy đắc chí vừa lòng, cho rằng hết thảy đã định.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, mười mấy năm sau, đưa bé cơ hồ bị hắn phế bỏ kia không chỉ có không chết, ngược lại là trưởng thành được đến mức độ bây giờ.
Võ gia bọn họ mưu đồ nhiều năm như vậy, có thể nói là bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Chu Nguyên thản nhiên nói:
- Kẻ trộm chung quy lại thì vẫn là kẻ trộm, khó thành châu báu.
Bá!
Thân hình của hắn hóa thành một vệt sáng, mãnh liệt bắn xuống.
Thấy thế, Võ Vương lập tức thúc dục nguyên khí trong cơ thể bộc phát, thân hình cũng nhanh chóng lui về phía sau.
Xùy!
Hư không chấn động, hư ảnh hình bút sắc bén hung mãnh đâm qua, dùng một loại tốc độ không thể tránh né, xẹt qua cánh tay của Võ Vương.
A!
Võ Vương kêu lên thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe, một cánh tay phóng lên trời.
- Đây là một tay mà ngươi thiếu nợ phụ vương ta!
Lúc này, ánh mắt của Chu Nguyên lăng lệ, ác liệt như đao, hắn tiến lên một bước, hư ảnh hình bút nhanh chóng đâm xuyên thủng lồng ngực của Võ Vương.
- Đây là cái giá mà ngươi phải trả vì hại mẫu hậu ta thọ nguyên giảm nhiều!
Võ Vương kêu thảm thiết, máu tươi không ngừng chảy ra.
Vô số hư ảnh hình bút sắc bén bao phủ Võ Vương, nhanh như tia chớp xẹt qua trên thân thể hắn, những vết thương dữ tợn không ngừng xuất hiện, gần như là đã phân Võ Vương thành vô số mảnh.
Máu tươi bắn tung tóe ở trước mắt Chu Nguyên.
- Đây là cái giá mà ngươi phải trả vì hại ta từ nhỏ chịu đựng Oán Long độc tra tấn ...
Võ Vương kêu lên thảm thiết, ánh mắt của hắn cũng đỏ bừng, cánh tay gắt gao bắt lấy Thiên Nguyên Bút rồi hắn nhe răng cười nói:
- Oắt con, năm đó là do các ngươi không có bổn sự, đáng đời bị bổn vương giết được như chó nhà có tang!
Chu Nguyên hờ hững nói:
- Thì tính sao, kỳ thật nếu như không có ngươi tạo thành những trắc trở này cho ta, có khi ta cũng không thể có được ngày hôm nay.
Không có những cực khổ mà hắn đã phải chịu từ nhỏ kia, tâm tính của hắn chắc chắn sẽ không được rèn luyện cứng cỏi như vậy. Nếu như cứ một đường thuận lợi lớn lên thì nói không chừng hôm nay Chu Nguyên cũng sẽ chỉ giống như là một con ếch ngồi đáy giếng, xưng bá Thương Mang đại lục như Võ Vương này.
Nghe Chu Nguyên nói vậy, khuôn mặt của Võ Vương trở nên vặn vẹo, hắn nổi giận nói:
- Oắt con, ngươi đắc ý cái gì, muốn giết bổn vương vậy thì ngươi cũng phải chôn cùng bổn vương!
Vừa dứt lời, từ bên trong thân thể của hắn bỗng nhiên rực sáng lên rồi sau đó có vô số vệt sáng chui ra.
Thân thể tự bạo!
Oanh!
Vào lúc này, chấn động nguyên khí vô cùng khủng bố bùng nổ, vụ nổ khiến cho Đoạn Long Giang bị đánh sụp xuống, hình thành một cái hố to, nước sông trong lúc nhất thời khó có thể chảy lấp vào.
Phanh!
Bị sóng xung kích ảnh hưởng, thân hình của Chu Nguyên bay ngược đi ra ngoài, rơi thẳng xuống mặt sông.
Phốc.
Một búng máu tươi phun ra từ trong miệng của Chu Nguyên, bên trên bộ chiến giáp màu bạc cũng có vết rách như ẩn như hiện. Đột nhiên, bộ chiến giáp màu bạc kia biến mất, Chu Nguyên lau đi vết máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua chỗ Võ Vương kia vừa tự bạo.
- Võ cẩu, nếu như ngươi thực có can đảm tự bạo, vậy ta còn kính trọng ngươi có chút tâm huyết, nhưng mà đáng tiếc, ngươi chỉ là dám tự bạo thân thể, để chạy trối chết mà thôi. Lúc này, ngươi mới là chó nhà có tang!
Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn qua chỗ sương máu tràn ngập kia, chỉ thấy được ở chỗ đó, một thần hồn vô hình xuất hiện, hai Vòng sáng của Thần Phủ vờn quanh sau lưng, bảo vệ hắn. Lúc này, thần hồn kia đang dùng một loại tốc độ khó có thể hình dung để bay về phương xa.
Đó là thần hồn của Võ Vương.
- Chu Nguyên, thù này không báo, bổn vương thề không làm người!
- Ngày sau bổn vương nhất định phải huyết tẩy Đại Chu của ngươi!
Mặc dù đã rời đi nhưng tiếng gầm gừ oán độc của Võ Vương vẫn còn quanh quẩn trong trời đất.
- Đại Võ, rút lui!
Sau khi tiếng rít của Võ Vương vang vọng, bên trên Đoạn Long Giang, trận thế của quân đội Đại Võ Vương Triều cũng triệt để sụp đổ.
Tới lúc này, ai cũng biết được, lần này, cuộc chiến tranh do Đại Võ Vương Triều dốc hết quốc lực để chinh phạt Đại Chu Vương Triều đã tuyên cáo thất bại.
Giờ phút này, Đại Võ binh bại như núi đổ.