Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 760 - Chương 759: Đại Chu Phản Công

Chưa xác định
Chương 759: Đại Chu phản công

Ở trên tường thành, nhìn thấy quân đội của Đại Võ Vương Triều đã nhanh chóng sụp đổ, mấy người Chu Kình, Vệ Thương Lan đều ngây người, trợn mắt há hốc miệng.

Ai có thể nghĩ đến, quân đội của Đại Võ Vương Triều gần nửa ngày trước còn hùng hổ xông đến, giống như là muốn diệt sạch Đại Chu, lúc này lại không tấn công đã tự tan rã.

Trên tường thành lâm vào trong sự tĩnh mịch ngắn ngủi.

Vô số người lau lau con mắt, tựa hồ là có một loại cảm giác mình đang nằm mơ, không thực tế.

Mọi chuyện trước mắt này chẳng lẽ là ảo giác trước khi tử vong củabọn họ hay sao?

Có chiến sĩ không nhịn được tát lên mặt mình một cái, cùng lúc đó có âm thanh ba ba liên tiếp vang lên ở trên tường thành, ngay sau đó là từng tiếng kêu đau đớn truyền đến.

- Đau quá, dĩ nhiên là thật sự?

- Á! Tại sao ngươi không đánh mình mà lại phải đánh ta?

- Ách ...

- Quân đội của Đại Võ Vương Triều sụp đổ rồi hay sao?

- Hình như là thật sự ...

- ...

Trên tường thành có chút hỗn loạn lên, tất cả mọi người nhanh chóng thanh tỉnh, sau đó trên mặt có thần sắc mừng như điên hiện ra.

Sau một khắc, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang lên, vọng khắp đất trời, khiến cho tường thành đều chấn động.

Nửa ngày trước, tất cả mọi người đều đã quyết định hi sinh thân mình cho tổ quốc nhưng bọn họ thực sự không phải là không muốn sống, chỉ là bởi vì quá mức tuyệt vọng, đã không có đường khác có thể đi.

Nhưng mà ai có thể nghĩ đến, ở trong lúc tuyệt vọng nhất, hi vọng cứ như vậy từ trên trời giáng xuống.

- Điện hạ vô địch!

- Điện hạ vô địch!

- ...

Tiếng hoan hô giống như dời non lấp biển vang lên, vọng khắp trời đất.

Vô số quân sĩ của Đại Chu Vương Triều đều dùng ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt để nhìn qua bóng người trẻ tuổi ở trên mặt sông kia, sự kính sợ cùng tôn sùng trong mắt cơ hồ là đậm đặc đến mức muốn hóa thành thực chất.

Trong thời điểm mà bọn họ tuyệt vọng nhất, Chu Nguyên giống như là thiên thần hạ phàm vậy, đứng ra, ngăn cơn sóng dữ. Lúc này, uy vọng của Chu Nguyên ở trong lòng bọn họ chỉ sợ còn muốn cao hơn cả Chu Kình nữa.

Vệ Thương Lan cùng nhiều tướng lãnh cũng kích động đến mức hốc mắt đỏ bừng, cảm thán nói:

- Điện hạ quả thật là Thánh Long của Đại Chu ta.

Lúc này, trong lòng của bọn họ cũng đầy rung động. Ai cũng không nghĩ tới, cường giả Thần Phủ Cảnh trung kỳ là Võ Vương cuối cùng lại bị người mới đột phá Thần Phủ Cảnh là Chu Nguyên ép phải tự bạo thân thể mới trốn được.

Chu Kình cũng kích động đến đỏ mặt, cũng không còn giữ được sự ổn trọng như bình thường, bàn tay vỗ mạnh vào trên tường thành, lẩm bẩm:

- Tốt! Tốt!

- Võ Không, ngươi muốn hủy Thánh Long của Chu gia ta nhưng không biết …

- Thánh Long của Chu gia ta không dễ dàng bị ngươi hủy diệt như vậy đâu!

- Liệu lúc kia, ngươi có nghĩ đến quả đắng có thể nhận được ngày hôm nay hay không?!

Trong khi binh sĩ của Đại Chu Vương Triều còn đang vui mừng hoan hô thì trên mặt sông, Chu Nguyên liếc nhìn về phía Võ Vương chạy trốn, sau đó thân hình khẽ động, ở trong vô số ánh mắt cuồng nhiệt kính sợ của mọi người, lướt lên trên tường thành của Đoạn Long Thành.

- Phụ vương, mẫu hậu.

Hắn vừa đáp xuống, ánh mắt trước tiên đã nhìn về phía Chu Kình cùng Tần Ngọc, nhếch miệng cười cười.

Tần Ngọc nhanh chóng lao đến, đôi mắt đỏ hồng không ngừng nhìn khắ cơ thể Chu Nguyên:

- Nguyên nhi, con không có bị thương chứ?

Chu Nguyên cười, vươn cánh tay ôm lấy Tần Ngọc, cười nói:

- Mẫu hậu yên tâm, con không sao.

Chu Kình cũng bước đến, hắn nhìn Chu Nguyên với ánh mắt đầy kích động, nhưng cuối cùng chỉ là duỗi bàn tay lớn ra, vỗ mạnh lên bả vai của Chu Nguyên, nói:

- Nguyên nhi, con rốt cục cũng đã trưởng thành rồi.

Lúc trước, khi Chu Nguyên vừa ly khai thì vẫn còn chỉ là thiếu niên với tu vi Thiên Quan Cảnh nhưng hiện tại, khi trở về cũng đã trở thành cường giả Thần Phủ Cảnh.

Chuyện này làm cho Chu Kình có chút cảm khái đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ vui mừng cùng tự hào.

- Đại Chu ta lần này thật đúng là may mắn mà có con.

Chu Nguyên lắc đầu, cười nói:

- Phụ vương, người không nên nói vậy, dù sao thì con cũng là điện hạ của Đại Chu mà, bảo hộ Đại Chu tự nhiên cũng sứ mạng của con.

- Mặt khác ...

Hắn thoáng trầm mặc một lúc rồi nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng sáng, nói:

- Phụ vương, lần này trở về ... con cũng cuối cùng là không phụ hi vọng của người rồi.

Năm đó, trước khi thiếu niên rời đi đã từng nói chuyện cùng Chu Kình, bảo rằng đợi đến khi hắn trở về thì chắc chắn phải đòi lại những khuất nhục mà Đại Chu phải chịu đựng bao năm qua.

Lúc ấy, có lẽ ngay cả chính Chu Kình đều cho rằng đây chỉ là lời mạnh miệng của người thiếu niên kia mà thôi, nhưng ngày hôm nay ... Hắn chính thức làm được như lời mình nói.

Trong dĩ vãng, Võ Vương, kẻ đã từng mang đến cho Chu Nguyên, cho Chu Kình, cho Tần Ngọc, cho Đại Chu vô tận tổn thương cùng khuất nhục ... là tồn tại cao cao tại thượng, khó có thể địch nổi trong mắt bọn họ ... là ác mộng trong nhiều năm của Đại Chu.

Nhưng hiện tại kẻ này lại bị Chu Nguyên đánh bại ở trước mặt tất cả mọi người.

Ở thời khắc này, ân oán cùng khuất nhục trong dĩ vãng cũng bị Chu Nguyên triệt để đòi lại hết.

Hốc mắt của Chu Kình rốt cục đỏ bừng lên, hắn nhẹ gật đầu, nói:

- Những năm gần đây, mặc dù ta luôn bị Võ Vương kia áp chế, nhưng tối thiểu có một chuyện ta mạnh hơn hắn, đó chính là con trai của ta mạnh hơn con của hắn!

- Lúc trước, Võ Vương kia còn hỏi ta bằng vào cái gì mà dám chiến cùng hắn. Lúc ấy, ta không biết trả lời như thế nào, nhưng mà bây giờ nghĩ lại ... Ta có thể thản nhiên nói với hắn rằng chỉ bằng ta có một đứa con tốt!

Nói đến chỗ này, Chu Kình đã không nhịn được mà cười ha hả.

Chu Nguyên cũng cười lắc đầu.

- Phụ vương, hôm nay, Võ Vương bị đánh bại, quân thế của Đại Võ Vương Triều đã sụp đổ, Đại Chu chúng ta cũng không thể buông tha cho cơ hội này.

Sau khi nói giỡn cùng Chu Kình một phen, ánh mắt của Chu Nguyên chuyển hướng về phía đại quân đã tan tác cuả Đại Võ ở xa xa.

Nghe Chu Nguyên nói thế, con ngươi của Chu Kình cũng co vào, ông nói:

- Nguyên nhi, con muốn như thế nào?

- Mặc dù Võ Vương kia đã tự bạo thân thể nhưng chắc hẳn hắn còn có chỗ chuẩn bị, khôi phục thân thể cũng không phải là chuyện khó. Đợi một thời gian nữa thì hắn lại sẽ là tai hoạ ngầm của Đại Chu ta.

Chu Nguyên chậm rãi nói.

Mà về sau hắn tự nhiên cũng không có khả năng lúc nào cũng dừng lại ở Đại Chu, cách cục của Thương Mang đại lục thật sự quá nhỏ, cũng không có lợi đối với việc tu luyện của hắn, cho nên đã muốn động thủ như vậy nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc.

- Năm đó, Thánh Long chi khí của con bị Võ Vương phân làm ba phần, một phần ở chỗ Võ Hoàng đã bị con đoạt lại, mà có một phần đã hòa vào số mệnh của Đại Võ Vương Triều, chỉ có tiêu diệt Đại Võ thì con mới có thể thu hồi.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào Chu Kình, thanh âm trở nên lăng lệ, ác liệt:

- Cho nên, lần này, chúng ta nhất định phải tiêu diệt Đại Võ Vương Triều, làm cho Đại Chu ta trở lại thời kỳ đỉnh cao của năm đó!

Nghe Chu Nguyên nói vậy, ánh mắt của Chu Kình lập tức sáng rực lên, hiển nhiên là hắn bao giờ cũng mong mỏi một ngày này.

Chu Kình hít sâu một hơi, nói:

- Hôm nay, Võ Vương chiến bại sẽ có đả kích trí mệnh đối với quân tâm của Đại Võ, chính là thời cơ tốt nhất để Đại Chu Vương Triều ta phản kích.

Lúc này, Chu Kình tựa hồ là lại một lần nữa khôi phục sự ổn trọng cùng uy nghiêm của Vương thượng Đại Chu.

Hắn đưa mắt nhìn về phía Vệ Thương Lan cùng các tướng lãnh, trầm giọng nói:

- Đại tướng quân, lập tức chỉnh đốn đại quân. Đại Chu ta muốn dốc hết tất cả sức mạnh phản công Đại Võ, chiếm lại lãnh thổ đã từng mất đi của Đại Chu Vương Triều ta!

Nghe Chu Kình nói vậy, sắc mặt của Vệ Thương Lan cũng đỏ lên, hắn kích động ôm quyền nói:

- Vi thần lĩnh mệnh!

Sau khi Vệ Thương Lan lĩnh mệnh mà đi, trong Đoạn Long Thành này lập tức xuất hiện động tĩnh cực lớn, quân đội khổng lồ nhanh chóng hội tụ. Rất nhanh, cửa lớn của Đoạn Long Thành được mở ra, vô số chiến thuyền mang theo những chiến sĩ với sĩ khí cao ngất, gào thét lao ra.

Chu Nguyên đứng ở trên tường thành. Nhìn qua xu thế phản công hạo hạo đãng đãng kia, hắn cũng nhẹ gật đầu.

- Phụ vương, lúc này còn không phải thời điểm để buông lỏng ...

- Bây giờ con sẽ khởi hành đuổi giết Võ Vương, làm cho hắn không có cách nào để chỉnh đốn đại quân của Đại Võ, còn về phần chiến tranh phía dưới phải dựa vào mọi người ở đây rồi.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua rồi nói vớiChu Kình.

Hắn có thể giết chết Võ Vương nhưng không có khả năng lấy sức một người phá một quốc gia được, bằng không thì chưa xong đã mệt chết rồi.

Chu Kình gật đầu, ân cần nói:

- Nguyên nhi, thời điểm đuổi giết lão tặc kia, con nên bảo trì cẩn thận, coi chừng hắn chó cùng rứt giậu.

Ở một bên, nghe Chu Kình nói vậy, Tần Ngọc cũng tỏ ra lo lắng.

Chu Nguyên gật gật đầu, cười nói với Tần Ngọc:

- Mẫu hậu yên tâm, cho dù là ở thời kỳ toàn thịnh, Võ Vương kia cũng không phải đối thủ của ta, hôm nay hắn thân thể đã mất, càng là khó ra hồn.

Vừa dứt lời, thân hình của Chu Nguyên đã phóng lên trời, hóa thành một vệt sáng nhanh chóng bay về phương xa.

- Phụ vương, ta sẽ ở trong đô thành của Đại Võ chờ mọi người, đến lúc đó, chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng!

Thân hình của Chu Nguyên đã đi xa nhưng giọng nói vẫn quanh quẩn ở bên trên Đoạn Long Giang.

Bình Luận (0)
Comment